Chầm Chậm Thích Em

Chương 4




Lâm Nhuận An chưa từng yêu đương, cũng không hiểu như thế nào là yêu. Cậu chỉ biết lúc ở bên cạnh Cố Tranh lòng mình như có cơn sóng vỗ về, mỗi lần thấy hắn sẽ thấy vui vẻ, trái tim như được ướp mật ong.

Nghề nghiệp của Cố Tranh đặc thù, không liên lạc được cũng là chuyện thường xuyên. Người nọ cũng không thích nhìn chằm chằm vào điện thoại nhưng khi cậu gửi tin nhắn cho hắn, lúc nào cũng nhận được hồi âm. Chỉ cần một chút như vậy thôi cũng khiến cho Lâm Nhuận An thấy mỹ mãn.

Ba mẹ cậu thấy dáng vẻ đang yêu của con trai mình cũng cực kỳ an lòng. Gia đình Cố Tranh có nhiều thế hệ tham gia quan ngũ, nhân phẩm tác phong tất nhiên là không cần phải nói nhiều, huống chi hai họ kết thông gia, gắn bó với nhau hơn vốn là chuyện đáng mừng.

Nhưng mà bọn họ cũng hơi lo lắng Cố Tranh lớn tướng như vậy, thân thể lực lưỡng nếu ăn hiếp con trai nhà họ...

Omega và alpha trời sinh khác biệt về thể chất, đây là việc khó tránh khỏi.

Từ khi được ba mẹ nhắc nhở, Lâm Nhuận An cũng lưu tâm nhiều. Có lẽ do có quá ít kinh nghiệm, hoặc khả năng khi yêu người ta hay suy nghĩ viễn vông, trong đầu cậu luôn hiện ra khuôn mặt xấu xa của Cố Tranh lúc ẩu đả với mình.

Thế nên trong một buổi ăn cơm nọ, sau khi Cố Tranh cởi áo khoác ra, Lâm Nhuận An nhìn thấy cơ bắp hắn xong liền bị dọa, lúc ăn cơm sắc mặt cũng không được tự nhiên.

"Em sao thế?"

Cố Tranh thấy hành động khác thường của cậu, cảm thấy giống như một chú thỏ nhát gan. Toàn thân trắng muốt, lúc cúi đầu nhai thức ăn lông mi thoáng run rẩy, hai má phiếm hồng bị thức ăn nhét thành hình tròn vo, đáng yêu kinh khủng.

"Các anh tham gia quân ngũ khiến cơ bắp đều tráng kiện vậy sao?"

Lâm Nhuận An nói xong, ánh mắt sáng lên như cành liễu mùa xuân, nhẹ nhàng cọ vào dòng suối trong lòng Cố Tranh, sau đó một trận gió nhẹ thổi qua làm nổi lên từng gợn sóng.

Cố Tranh nhịn cười nói: "Ừ, trong đó ngày nào cũng luyện tập."

"Ồ..."

Đối phương quá đáng yêu làm trong lòng Cố Tranh không yên nổi, hắn nổi lên tâm tư muốn chọc ghẹo, đặt tay lên bàn nói: "Cảm nhận thử chút không?"

Lâm Nhuận An thấy Cố Tranh ở đối diện không có ý đùa giỡn liền lớn gan vươn tay ra, cách áo sơ mi của người đàn ông nhẹ nhàng sờ vào khối thịt dưới lớp vải.

"Cứng ghê."

Lâm Nhuận An tuy không phải đồ ngốc nhưng cũng là lần đầu sờ cơ bắp cường tráng của người khác. Cậu cũng chưa bao giờ đụng chạm thân thể với alpha khác, không thể tưởng tượng được đây là một bộ phận cơ thể alpha, trong lòng tham lam hơn, muốn dùng tay véo một miếng thịt để đối phương kêu đau.

Thịt cánh tay vốn là nơi tụ tập của dây thần kinh mẫn cảm, Lâm Nhuận An nhéo một cái làm Cố Tranh hít một hơi, không kêu đau gì cả chỉ là theo bản năng kéo tay về.

Lâm Nhuận An nghịch vui, ngồi cười khanh khách không ngừng. Khách khứa xung quanh nghe thấy tiếng cười như chuông ngân không khỏi ngoái đầu lại nhìn. Nhìn thấy dung mạo cậu xong liền không dời mắt nổi, lại thấy ngồi đối diện là một alpha cường tráng, mọi người tự nhìn nhau vừa cảm thấy hết thú vị vừa thất vọng, đành phảu bĩu môi quay lại bàn ăn.

"Hì hì, đường đường là một thiếu tướng mà cũng biết sợ đau ha!"

Trong mắt Lâm Nhuận An tràn ngập ý cười, lúc cười rộ lên càng xinh đẹp chói lọi.

Cố Tranh không muốn tính sổ với cậu, đành hậm hực nuốt nước miếng.

Náo loạn một hồi khiến Lâm Nhuận An thoải mái hơn nhiều, không sợ đối diện với Cố Tranh nữa, cảm giác căng thẳng cũng biến mất.

"Nếu người khác đánh lén anh như vừa rồi, anh có đánh lại không?"

Cố Tranh cho rằng cậu chỉ thuận miệng hỏi một chút nên không để trong lòng, nhưng vẫn nhớ chuyện cậu véo hắn, liền ưu nhã lấy khăn lau miệng, nhàn nhạt nói: "Có, đem nghiền thành tro luôn."

Lâm Nhuận An nghe xong lạnh sống lưng, thật sự bị dọa sợ.

Người ta đều nói rằng lúc yêu đương thì lời của alpha không đáng tin, ai biết được Cố Tranh bây giờ đường đường là một quân nhân chính trực sau này có thay đổi hay không. Huống hồ tất cả đều xuất phát từ bản năng, bị tấn công thì phải đáp trả, nói không chừng lúc giận quá cũng có thể nghiền thành tro thật.

Nhưng Lâm Nhuận An lại mềm lòng, một bên sợ bị bạo lực một bên thì không nỡ buông ra hủ mật ong này.

Thấy omega không nói gì, Cố Tranh tưởng mình dọa được omega rồi, vừa lòng hả dạ.

Thế là bữa ăn kết thúc trước sự rầu rĩ của Lâm Nhuận An.

Ăn cơm xong hai người đi dạo bên đường để tiêu hóa.

Gió đêm hơi lạnh, nhớ lần đầu gặp nhau còn là ngày hè nắng cháy nay trời đã bắt đầu sang thu rồi.

Lâm Nhuận An bận bịu làm luận văn tốt nghiệp, Cố Tranh cũng loay hoay đi chấp hành nhiệm vụ. Nhưng hai người gặp nhau cũng không ít, quan hệ ngày càng khắng khít, Lâm Nhuận An dường như cũng dám vừa đánh vừa quậy hắn.

Cố Tranh vốn trung thành với chủ nghĩa độc thân, bây giờ mới nhận ra hết thảy mọi chuyện đều đã được định mệnh an bài. Từ chuyện hắn đáp ứng Dư Gia Cầm đi xem mắt đến khi bắt đầu thân thiết hơn, chầm chậm đi theo sự dẫn lối của định mệnh.

Sau khi gặp được omega nhỏ, hắn lúc nào cũng thương nhớ cậu không ngừng. Cho dù ở quân doanh cũng luôn muốn đến gặp cậu, trong lòng như có cục than hồng đang cháy tí tách.

Lúc đang công tác nghĩ đến Lâm Nhuận An, sắc mặt của Cố Tranh cũng trở nên mềm mại. Mạch Côn nhân lúc không có ai liền cười nhạo nói hắn quá vã, sau đó bị hắn phạt xuống bếp nấu ăn hai ngày đền tội.

Lần đó nói chuyện với ba mẹ Lâm Nhuận An cũng chỉ là lần thứ hai gặp nhau. Sau đó cảm giác càng ngày càng mãnh liệt, bây giờ hắn thấy Lâm Nhuận An đã thôi không còn rụt rè khi đối diện với hắn nữa, cho rằng nước chảy thành sông rồi.

Lâm Nhuận An mặc một chiếc áo hoodie đơn giản, gió thu thổi qua làm cậu hơi run nhẹ.

Hai người đi cạnh nhau nhưng không ai nói gì.

Bầu trời đêm trong vắt khảm lác đác những ngôi sao, trăng tròn vành vạnh bị vài rặng mây che khuất, quanh đó có tiếng sóng biển rì rào vỗ vào bờ.

Cố Tranh không phải người máu lạnh, thấy bộ dáng Lâm Nhuận An quấn chặt chiếc áo, lòng quặn lại.

Lâm Nhuận An được hắn khoác áo lên người nhất thời không phản ứng kịp, sững sờ không cử động, đợi người nọ đi xa cậu mới vội vàng đuổi theo.

"Anh đừng để bị lạnh, áo hoodie này của em so với áo sơ mi của anh còn ấm hơn á."

Lâm Nhuận An sợ nhất là làm phiền người khác, thấy Cố Tranh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, cậu lo lắng hắn sẽ vì mình mà bị cảm.

"Khoác đi, tôi không bệnh được đâu."

Lâm Nhuận An còn muốn từ chối thì bị đôi mắt của Cố Tranh nhìn chằm chằm, trong bóng tối không thấy rõ rốt cuộc có thứ gì trong mắt hắn, làm cậu không chối từ được mà chỉ có thể thuận theo.

Quả nhiên mặc áo khoác của Cố Tranh xong ấm lên nhiều, Lâm Nhuận An cũng dần thả lỏng. Hai người bắt đầu câu được câu không trò chuyện, phần lớn là Lâm Nhuận An nói, Cố Tranh nghe.

Cậu kể về chuyện lúc nhỏ, cuộc sống ở đại học, càm ràm về ông thầy hướng dẫn làm luận văn. Sau đó cậu hỏi về chuyện học đại học của Cố Tranh, ai ngờ chỉ có thể nghe được mấy chuyện chán phèo ở quân đội.

"Trong quân đội có AA không nhỉ?" Lâm Nhuận An truy hỏi.

Cố Tranh không có biểu cảm gì như cũ, chỉ thấy được lông mày đen đặc như điêu khắc của hắn cùng với đôi mắt chẳng mảy may gợn sóng.

"Vậy AB thì sao?"

"Ừm, có."

"Ai vậy ai vậy?"

Ngửi được mùi drama, Lâm Nhuận An lập tức lên tinh thần.

"Anh nói em cũng có quen đâu?"

Lâm Nhuận An bị câu trả lời của hắn làm mất hứng, tức tối trong lòng nhưng không dám nói ra.

Ước chừng qua khoảng nửa tiếng, phía trước là quảng trường đông đúc ồn ào, Cố Tranh không muốn đến nơi đó, liền nói: "Về thôi."

"Ừm, em thấy bên kia hình như vui lắm á."

Vừa dứt lời, không biết pháo hoa được bắn lên từ đâu, vốn dĩ hai người đang tình chàng ý thiếp trong bóng tối lập tức bị chiếu sáng. Thời điểm pháo hoa nở rộ trên không, Cố Tranh nhìn chằm chằm sườn mặt của Lâm Nhuận An, xao xuyến.

Quanh năm ở quân đội cầm súng nên tay Cố Tranh hơi chai, hắn nắm lấy bàn tay nhỏ mềm mại của Lâm Nhuận An, trái tim lập tức như được một dòng suối tưới mát.

Lâm Nhuận An đang đắm chìm vào chùm pháo hoa sáng rực, lập tức phản ứng lại quay đầu nhìn hắn.

Người nọ cứ một mực nhìn cậu làm cậu cảm thấy xấu hổ. Đối phương nắm tay càng ngày càng chặt, Lâm Nhuận An biết đây không chỉ đơn thuần là da thịt kề cận, mà còn có một loại cảm xúc đang dâng trào.

Thật ra Cố Tranh cũng không dám lỗ mãng, hắn chỉ sợ Lâm Nhuận An rút tay về.

Hắn thích Lâm Nhuận An, vẫn luôn muốn đối xử thật tốt với cậu, không muốn chôn mình mãi trong hàng tá nhiệm vụ nơi quân doanh nữa. Hắn muốn đem Lâm Nhuận An đặt lên đầu quả tim mình, cưới cậu về nhà, chiếm hữu cậu, để cậu chỉ có thể làm omega của hắn, sẽ không một ai dám mơ tưởng đến omega này nữa.

Cố Tranh muốn cậu sinh con cho hắn, muốn mỗi lần về nhà đều thấy một người vừa ôn nhuận như ngọc vừa đáng yêu mềm mại này chờ đợi hắn.

Hắn muốn tìm cho mình một ngoại lệ sau hơn ngần ấy năm chìm trong quân đội khô cằn, vừa nghiêm túc vừa kỉ cương.