Tác giả: Lưu Thủy Thủy | Chuyển ngữ: Bunbun
————
Ngoại truyện 3.1: Quái vật biển cả
"Cán bộ trật tự biển đến kìa!"
Không hiểu ai hô lên một tiếng khiến đám sinh vật đại dương đang hóng hớt lập tức náo loạn tản đi hết, hai con cá mập vẫn cứ đánh nhau túi bụi, hoàn toàn chẳng hay biết hiểm nguy sắp sửa tới gần, một bóng dáng cao lớn khỏe khoắn xuất hiện trên mặt biển, chưa ai kịp phản xạ gì thì mặt một trong hai con cá mập đã ăn nguyên cú đấm siêu mạnh, làm nó bay ra xa hẳn vài mét, mõm con còn lại cũng bị uốn cong queo, nó lộn tận mấy vòng bắn lên mặt nước.
Các sinh vật đại dương nhỏ bé khác đều xuýt xoa hít sâu một hơi, rối rít chắp tay trước ngực mặc niệm tập thể thay cặp cá mập, ngay giây tiếp theo giọng nói hùng hồn vang dội cất lên.
"Tui xem xem ai còn dám đánh nhau nào, cẩn thận tui nặn mấy người thành cá viên chiên giòn đấy nhớ!"
Nhân ngư trẻ tuổi khoanh tay trước ngực, khí phách hiên ngang nhìn xuống cá mập đang rũ đầu ỉu xìu, mái tóc xoăn buộc đuôi ngựa bay lượn giữa không trung, cơ bắp trên cánh tay thoáng nổi gồ lên, chiếc chuông gắn ở vòng kim loại trên bắp tay kêu leeng keeng trong gió biển, ánh nắng gắt rực rỡ chiếu lên thân hình trắng lóa phát sáng của cậu, oai phong vô cùng.
Các sinh vật đại dương khác chỉ dám ló mỗi đôi mắt lên mặt biển, nhỏ giọng rầm rì, "Hay thôi mình đi đi, liệu có liên lụy cá biển không?"
"Ai?" Người cá trẻ tuổi thình lình cúi xuống, mặt mũi đúng kiểu phản diện, gần như dí sát sạt vào con cá nhỏ vừa lên tiếng, "Đứa nào làu bàu nói xấu tui đó?"
Gương mặt đột ngột phóng to của nhân ngư trẻ tuổi đập vào mắt, bầy cá nhỏ sợ hãi túa đi chạy trốn, "Toi rồi toi rồi, đánh cá kìa!"
"Ê! Chạy đâu mà nhanh thế!" Người cá trẻ tuổi khỏe như vâm song cũng không tài nào ngăn đám cá hốt hoảng tứ tán dưới biển, cậu tức tối đập một phát xuống mặt nước, đại dương dịu dàng tiếp nhận hành vi bạo lực của cậu, "Hừ!"
Trông biển khơi mênh mông, nhân ngư vốn đã huênh hoang sẵn bắt đầu tức tối vô cớ, chả con cá nào chơi với cậu, vẫn chưa đến ngày gặp các ba, hơn nữa các ba cứ dặn đi dặn lại là không cho cậu tiếp cận vùng biển gần bờ.
"Bé nhân ngư đáng thương ấy là ai kia?" Nhân ngư trẻ tuổi bắt chước giọng điệu bố cậu, độc thoại một mình, "Là Trân Châu nhà chúng ta đó."
"Hầy!"
Trân Châu dài cái giọng ra thở hắt, làm bọn cá nhỏ trí nhớ 7 giây giật mình phải đi vòng qua cậu để tránh, cậu còn bực hơn, lại đấm đá hành hung mặt biển một trận, "Tức tức tức tức!"
Nhưng mà sắp đến thời kì sinh sản của mình rồi, nghĩ đến đây Trân Châu chợt dừng động tác, tầm mắt phóng ra phía đường bờ biển, cách xa quá đi mất, chỉ có đại dương, chẳng hề thấy được thành phố ven bờ.
Trước giờ cậu luôn luôn là em bé ngoan nghe lời ba và bố, nhưng có phải nếu kì sinh sản sắp tới thì tạm thời khỏi nghe cũng được không nhỉ, cậu phải đi tìm bạn đời của cậu, bao nhiêu cá thế mà hình như cậu chẳng có đối tượng đặc biệt hợp gu nào, nếu vậy mình đành phải vào vùng biển gần bờ thử vận may thôi. Sau khi thuyết phục bản thân, Trân Châu rũ hết gánh nặng lặn sâu vào nước, bơi về phía bờ cát.
Lúc nào Trân Châu cũng ghi nhớ kĩ lời dặn của ba và bố, vùng biển gần bờ nguy hiểm, con người còn nguy hiểm hơn, kể cả tò mò thì cũng phải chọn một khu vực thật vắng vẻ.
Ý thức đề phòng của cậu rất tốt, cậu nhổ hẳn một dải tảo dưới đáy biển đội lên đầu để ngụy trang, kể cả loài người có bắt gặp cậu thì họ cũng chỉ nghĩ đấy là một cục hải sản cấp thấp vô dụng thôi.
"Hưm hưm..." Trân Châu thư thái ngân nga, khu bãi biển cậu chọn đây hơi bị hoang vu quá, gần như chả trông thấy dáng ai, đến nhà cửa cũng lác đác thưa thớt, cậu vẫn nhớ mang máng khung cảnh hồi bé ba và bố dẫn cậu ra phố, chợ của loài người cực kì đông đúc, khách khứa tấp nập dọc ngang, có giống bây giờ đâu.
"Huhu..." Tiếng nức nở thấp thoáng không rõ từ đâu vọng lại cắt ngang dòng suy nghĩ của Trân Châu, cậu chưa bao giờ khóc kiểu như này, hoặc cậu không khóc hoặc đã khóc thì phải gào toáng lên cho ba với bố đều nghe thấy, nếu không có ai dỗ thì khóc làm cái gì.
Trân Châu nghi nghi trong bụng, đi mò tìm nguồn gốc phát ra âm thanh, xong mới trông thấy một người đang ngồi xổm bên bãi đá cứ khóc nấc lên, người này có làn da ngăm đen, tóc ngắn cũn, trông vóc dáng cũng cao ráo, người ngợm to đùng thế kia mà gặp vấn đề đi khóc nhè nức nở, đúng là phí phạm.
Yến Hồi đang vùi đầu vào cánh tay khóc khản cả họng, cậu bé muốn về nhà, cậu nhớ bố mẹ quá, cậu không nên đến cái nơi gọi là thành phố lớn này, chẳng thà chết đi cho xong...
"Ê?" Một giọng nam lạ mặt vang lên cùng với tiếng nước, "Cậu khóc lóc cái gì hả?"
Yến Hồi sửng sốt ngoái đầu, ngơ ngác nhìn chung quanh mặt biển phía trước mình, chẳng có tàu chạy qua, chỉ có những gợn sóng lăn tăn nhè nhẹ trên mặt nước, song cách đó không xa bỗng xuất hiện thêm một dải tảo biển không rõ dạt từ đâu vào đây.
Mình bị ảo giác nghe nhầm hả? Rõ ràng chả có ai, cái chỗ hẻo lánh như này, tỉ lệ người xuất hiện...
"Woa!" Một cái đầu bất ngờ ngoi lên phía dưới tảo biển, đôi mắt sâu thẳm hé ra giữa đống tảo lộn xộn ngổn ngang.
Yến Hồi sợ hết hồn, hai mắt tối sầm, ngã ngửa luôn ra đằng sau, nằm ịch xuống bãi đá.
"Ớ?" Trân Châu gạt chỗ tảo biển chắn trước mắt ra, ngoẹo đầu trông loài người ngất xỉu vì sợ, "Nhát gan thế à? Ngất thật hay ngất giả đấy? Ê! Loài người!"
Chí mỗi tiếng sóng biển oàm oạp trả lời Trân Châu.
Ngất xỉu thật luôn hả? Trân Châu cực kì tò mò, kể cả tận mắt chứng kiến cũng còn chưa tin, phải lại gần quan sát cho kĩ mới được, cậu nhảy bổ lên tảng đá, nghênh ngang khệnh khạng đứng nhìn loài người đang hôn mê, để chứng minh đối phương ngất vì sợ thật cậu còn duỗi tay ra vỗ vào má người ta.
"Ê này! Cậu đừng có giả chết nhá!"
Mặt trời chói chang trên đầu hun người ta nóng bừng, cậu bé chậm chạp mở mắt ra, ngược với hướng nắng, cậu trông thấy một quái vật cao lớn mình người đuôi cá đang đứng ngay trên đầu cậu, cậu bé vừa mới tỉnh dậy người đã mềm oặt, lại ngất xỉu tiếp.
"Ơ!" Trân Châu cụt hứng ghê, lặn lội mãi mới gặp một loài người, cả hai còn chưa kịp nói gì với nhau nữa mà đối phương đã bất tỉnh nhân sự, sao lại vô dụng như này cơ chứ.
Rõ ràng không có thuyền mà sóng lại ngày một dồn dập hơn, Trân Châu phỏng đoán thủy triều sắp lên, loài người không thể thở trong nước như cá được, cậu nhìn sang người đang nằm trên bãi đá, nếu tại mình dọa người ta ngất thì thôi cậu sẽ phá lệ làm phước, bế loài người nhát gan thỏ đế này vào chỗ an toàn vậy.
Trân Châu cúi xuống bế cậu con trai lên, tìm một vị trí cách xa xa rồi mới đặt xuống, vốn là Trân Châu định nhảy về biển luôn song gió lướt để tiếng, cá ghé lưu vết, cậu bèn xếp tảo biển mang theo bên cạnh cậu con trai xem như đánh dấu.
"Mình đúng là lòng dạ Bồ Tát mà lị." Trân Châu hài lòng gật gù, giờ mới quay người đi về biển.
Sóng dập dìu vỗ ngày một cao thêm, Yến Hồi mơ màng hé mắt, mặt trời đã xuống núi, trời và biển loang màu hồng đỏ, nước biển tràn qua hai chân, cậu bé cố gắng hồi tưởng lại những gì xảy ra trước khi ngất, mình trốn ra bờ biển khóc một mình, thậm chí còn nảy ý định quyên sinh...
Ngón tay Yến Hồi tình cờ chạm phải thứ gì đó, cảm giác không cứng lắm mà còn ươn ướt, cậu bé quay đầu sang, một đống đen thui như mực khiến cậu ngớ ra, trí tò mò thúc đẩy cậu thử nhấc nó lên, lúc nhìn rõ xong tay cậu ngay lập tức quăng cái thứ này ra xa, cậu bé cuống quít lăn lộn bò dậy, loạng choạng lảo đảo chạy khỏi bờ biển.
Cậu gặp phải quái vật biển mất rồi, ấy chính là cái đầu của con quái vật biển cả!
—
✌️ Lưu Thủy Thủy:
Câu chuyện của Trân Châu, không dài lắm đâu