Châm Biếm - Đại Bao Tử

Chương 72




Một cơn gió nhẹ thổi qua, cây treo đèn ngôi sao đung đưa, Mật Mật nhìn Lăng Nhiễm không chớp mắt.

Anh hơi mỉm cười, cũng nhìn lại cô, nhẹ nhàng, chậm rãi nói:

“Anh thích em, anh yêu ngươi, muốn chơi em, đây là những lời mà anh trai Lăng Nhiễm muốn nói với Mật Mật.”

Mật Mật khẽ nhếch môi, cô không biết nên nói gì, trong mắt cô còn đọng lại một tầng hơi nước mỏng, dưới ánh đèn trông có vẻ cực kỳ long lanh.

Không biết vì sao, một cảm giác chua xót dâng lên từ đáy lòng Mật Mật, cô chợt nhận ra, Lăng Nhiễm đang đợi cô trả lời.

Cô do dự mà rũ mắt không dám nhìn vào mắt Lăng Nhiễm, chỉ lặng lẽ nói:

“Cũng không phải em không thích...”

Trước nay cô đều không có nói qua mình không thích Lăng Nhiễm, ngược lại là bởi vì rất thích, cho nên cô mới có thể kết hôn với anh.

Lẽ nào sự yêu thích này lại bởi vì thân phận hai người thay đổi, mà không thích nữa sao?

Trong phút chốc, Mật Mật tự hỏi chính mình.

Cho nên việc cô thích Lăng Nhiễm và việc Lăng Nhiễm thích cô, chính là không bình đẳng.

Anh yêu cô như một người đàn ông, như một người anh trai.

Mà Mật Mật chỉ khi là một người phụ nữ cô mới thích Lăng Nhiễm, nhưng khi cô đã biết thân phận hai người, hơn nữa sau khi cả hai đều đã biết thân phận thật sự của đối phương, điều đầu tiên cô nghĩ đến, đó là không thích anh nữa.

Làm sao có thể như vậy?

Trong lúc nhất thời, Mật Mật lại rưng rưng nước mắt, hôm nay cô thật sự là không khống chế được cảm xúc của mình.

Lăng Nhiễm đưa bàn tay to lớn lên vuốt ve đầu Mật Mật, anh đưa đầu cô về phía mình, sau đó, cúi đầu hôn lên môi cô lần nữa,

“Anh biết, anh trai biết, em không phải không thích, em chỉ là bởi vì thành kiến của người đời, mà không muốn thích nữa, Mật Mật, hiện tại anh trai hỏi lại em một lần, em còn muốn sống chung với anh trai không? Chúng ta sống cùng nhau thật hạnh phúc.”

“Sống như một cặp vợ chồng?”

Môi Mật Mật còn đang kề sát môi Lăng Nhiễm, trong phút chốc, cô liền rơi nước mắt.

Lăng Nhiễm khẽ “Ừm” một tiếng,

“Chúng ta vốn dĩ chính là vợ chồng.”

Vốn dĩ chính là vợ chồng, phải sống bên nhau thật tốt, còn có thể ở chung theo cách khác sao?

Mật Mật run rẩy, cô hít một hơi thật sâu rồi thấp giọng nói:

“Nhưng mà, chúng ta không thể có con.”

“Vậy thì không cần.”

Gió đêm nhẹ nhàng thổi, bãi đỗ xe lớn như vậy, người đến người đi nhưng không một ai sẽ để ý đến một đôi anh em đang trốn tránh ở trước quầy ăn vặt, bởi vì mỗi người ở chỗ này đều chỉ đắm chìm trong tình yêu của mình.

Chỉ là bởi vì yêu người nào đó, mà người đó lại trùng hợp có được một thân phận mà mình không thể yêu.

Mật Mật thở phào nhẹ nhõm, nói thêm:

“Cả đời này mẹ sẽ không bao giờ tìm thấy Mật Nhiên.”

“Nhưng mà bà ấy sẽ có thêm một đứa con rể hiếu thuận với bà ấy giống như con trai vậy.”

“Nhưng… con, em còn muốn có một đứa con...”

“Nếu thật sự muốn, qua mấy năm nữa, chúng ta đi cô nhi viện nhận nuôi đi.”

Dừng một lát, Lăng Nhiễm nhẹ giọng nói giống như mê hoặc:

“Thế giới sẽ không bởi vì chúng ta không sinh con, mà trở nên không tốt đẹp, cũng sẽ không bởi vì chúng ta sinh con, mà trở nên càng tốt đẹp, ngược lại, đứa trẻ trong cô nhi viện sẽ bởi vì chúng ta mà có thêm một gia đình ấm áp.”

Cho nên, cứ yên tâm mà đón nhận cuộc sống hạnh phúc thuộc về mình đi.

Đèn ngôi sao lóe lên, Mật Mật hơi nhắm hai mắt lại,

“Được.”