Châm Biếm - Đại Bao Tử

Chương 7




Đối với sự kháng cự của Mật Mật, Lăng Nhiễm hoàn toàn không có ý định lùi bước, một mực vươn bàn tay to lớn của mình hướng lên trên, véo một bên vú được bao bọc trong áo ngực của Mật Mật, anh hiển nhiên hỏi:

“Vì sao lại không được? Hôm nay lại không phải ngày kinh nguyệt của em.”

Xét về phương diện này, dục vọng của Lăng Nhiễm đối với Mật Mật vô cùng mạnh mẽ, sau lần đầu tiên Mật Mật bị Lăng Nhiễm ép buộc mạnh mẽ, từ đó về sau mỗi một lần làm tình, Lăng Nhiễm đều không cho phép Mật Mật từ chối.

Trừ khi bà dì của cô đến thăm, trước nay Lăng Nhiễm đã muốn là phải làm.

Trước kia Mật Mật cũng không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì, có lẽ giữa hai người yêu nhau có một chút chất xúc tác hoan ái cưỡng ép như vậy còn khiến cho Mật Mật cảm thấy đê mê.

Có đôi khi cô cũng chìm đắm vào bên trong.

Nhưng mà hiện tại không giống vậy, mặc dù Mật Mật không dám tin tưởng, nhưng tưởng tượng đến người đàn ông đè ở trên người cô, hôn cổ cô, duỗi bàn tay to lớn vào trong quần áo cô, xoa bóp một bên vú cô, có xác suất 99% chính là anh trai ruột của cô, cô liền cảm thấy khó chịu vô cùng.

Cô dùng sức đẩy người Lăng Nhiễm ra, nước mắt lưng tròng, vội la lên:

“Lăng Nhiễm, em thật sự không muốn, em hiện tại thật sự không muốn, anh buông em ra, buông em ra đi ~~”

Cô kháng cự như vậy, cho dù Lăng Nhiễm có ngu dốt thì cũng phát hiện ra sự khác thường của Mật Mật, huống chi khả năng quan sát của anh vốn dĩ cũng không thấp.

Ngay lúc Mật Mật dùng sức đẩy anh, Lăng Nhiễm đột nhiên ngẩng đầu lên, đôi mắt không có mang mắt kính mang theo một tia sạch sẽ nhìn Mật Mật đã khóc sướt mướt nằm ở dưới người anh.

Anh hơi híp mắt, nhìn chằm chằm vào mắt Mật Mật.

Mật Mật bị anh nhìn làm cho hốt hoảng trong lòng, sau đó dần bình tĩnh lại, cô quay đầu đi, đôi mắt hơi ngấn lệ, khóc đến chóp mũi đều đỏ lên, thoạt nhìn giống như cô gái nhỏ đang cáu kỉnh.

Cô không dám nhìn vào mắt Lăng Nhiễm cho nên dời ánh mắt đi nơi khác.

Giây tiếp theo, ngón tay thấy rõ khớp xương của Lăng Nhiễm nắm lấy cằm Mật Mật, xoay mặt cô lại, anh nhìn mặt cô, vẫn đè ở trên người cô, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn cô với tinh thần nghiên cứu.

Mật Mật nhịn không được rũ mi xuống, đôi mắt bị buộc phải nhìn chằm chằm vào môi Lăng Nhiễm, môi anh rất mỏng, lúc tức giận sẽ hơi mím lại thành một đường, toàn bộ khóe miệng thẳng tắp, thoạt nhìn thật sự không giống như đang tức giận.

Nhưng mà kết hợp ánh mắt và dáng vẻ tức giận của Lăng Nhiễm sẽ khiến cho người ta cảm thấy sởn tóc gáy.

Bởi vì anh sẽ mang theo một loại tinh thần nghiên cứu như là nghiên cứu các tế bào sinh vật mới, đôi mắt sẽ tự mang theo hiệu ứng đặc biệt của kính hiển vi khi nhìn người khác, người bị anh nhìn chăm chú như vậy sẽ thực dễ dàng liên tưởng bản thân thành tế bào nhỏ nào đó ở trên tiêu bản.

Đôi mắt phía sau lớp kính hiển vi, nghiêm túc nghiên cứu tế bào nhỏ.

Mật Mật có chút kinh hãi mà rùng mình, mắt cô đỏ lên, bất giác bắt đầu nhẹ giọng giải thích nói:

“À, thì, mỗi người đều sẽ có những lúc không muốn, cho dù bà dì của em không có tới, nhưng em cũng không muốn, chúng ta quen nhau hơn hai tháng, đây là lần đầu tiên em không muốn làm, tần suất cũng không nhiều lắm.”

“Tần suất đúng là không nhiều nhưng mà anh cảm thấy không thể dung túng.”

Lăng Nhiễm nói vô cùng bình tĩnh, giọng nói cũng không hề dao động, ngón tay anh vẫn đang nắm lấy cằm Mật Mật, nhưng sức lực đã buông lỏng không ít, đôi mắt giống như mang theo X quang, hoàn toàn xuyên thấu Mật Mật, vẻ mặt vô cảm giống như một vị thần chết Mật Mật nói với một tế bào nhỏ bé:

“Riêng phương diện này là không thể dung túng.”