Châm Biếm - Đại Bao Tử

Chương 56




Sao cô lại có thể dâm đãng như vậy? Mật Mật tuyệt vọng mà khóc thành tiếng.

Trong lúc cơ thể cô bị va đập lên xuống, tiếng khóc của Mật Mật cũng dần thay đổi.

Cô từ bỏ giãy giụa, mặc cho Lăng Nhiễm ở sau lưng cô va đập hết lần này đến lần khác, nhưng anh vẫn còn chưa thỏa mãn mà bóp eo cô, nâng mông cô lên, dùng tư thế giao hợp của động vật khiến cho cô quỳ gối trên giường, ra vào thân thể của cô từ phía sau lưng.

Mật Mật nhắm hai mắt lại, tóc tai hỗn loạn, dưới ánh đèn lờ mờ khuôn mặt của cô trắng bệt như tuyết, cô lớn tiếng rên lên, dục vọng như thủy triều dâng lên bụng nhỏ, khiến cho cô có chút mê muội.

Cô là ai, cô đang bị ai chơi? Ai ở trong thân thể của cô? Cô đang ở chỗ nào?

Dần dần, Mật Mật không nhớ rõ gì nữa.

Cả người của cô theo cơn thủy triều trong cơ thể, từng chút từng chút bay lên bầu trời, nhẹ nhàng, vui sướng đến cùng cực.

Thật sự không nhớ gì nữa cả...

Dưới thân đau rát khiến cho đại não Mật Mật thức tỉnh không ít, hàng mi dài của cô khẽ run lên, cô tỉnh dậy từ trên giường lớn hỗn độn trong tình trạng không một mảnh vải che thân.

Đôi tay bị trói lại của cô không biết được nới lỏng từ khi nào, cùng với dưới thân đau nhức, một cảm giác mát lạnh ập đến khiến cho Mật Mật cảm thấy có chút nhẹ nhõm.

Cửa gỗ bị mở ra, Lăng Nhiễm mặc áo sơ mi giản dị, trong tay bưng khay đi vào phòng ngủ.

Mật Mật vội vàng kéo chăn lên, che lại cơ thể trần truồng của mình.

Lăng Nhiễm làm như không thấy được động tác của cô, anh đặt thuốc và đồ ăn trên khay lên  đầu giường, ngồi ở bên mép giường Mật Mật, trong ánh mắt tràn đầy yêu thương cưng chiều.

Dường như ban ngày, anh lại trở về làm người đàn ông nho nhã lịch thiệp của trước kia, một người chồng cực kỳ dung túng cho vợ mình.

“Tối hôm qua em chảy máu, anh có lấy thuốc cho em, lại đây uống miếng thuốc tiêu viêm*, đừng để bị nhiễm trùng.”

(*) thuốc tiêu viêm: thuốc chống viêm, giảm sưng

Lăng Nhiễm ôn nhu nói, như thể người tối hôm qua chơi Mật Mật đến mức chảy máu không phải là anh, anh tự mình cầm thuốc tiêu viêm và nước đưa tới trên tay Mật Mật.

Cô cúi đầu, đầu tóc rối bù, cả người dường như đã bị tàn phá đến cực hạn, có cảm giác giống như một con búp bê bị quăng ngã tan tành, nhưng lại cố chấp dán lại.

Nhìn thuốc và nước bị nhét vào trong tay, Mật Mật vẫn không nhúc nhích.

“Ngoan nào, uống thuốc trước đi rồi ăn sáng.”

Lăng Nhiễm nghiêng người tới, một tay chống ở bên người Mật Mật, nhìn dáng vẻ giống như anh đang bao vây lấy người cô, anh nhìn Mật Mật với ánh mắt dịu dàng, tốt bụng thúc giục:

“Uống thuốc đi vợ.”

Mật Mật nâng ly nước trong tay lên, cô tạt ly nước vào mặt Lăng Nhiễm, sắc mặt tái nhợt của cô, vừa khóc vừa nói:

“Đừng có kêu em như vậy, em không phải!”

“Được.”

Lăng Nhiễm nâng tay lên, ngón tay thon dài tháo mắt kính trên mặt xuống, lau đi nước trên mặt, đôi mắt đã không còn bị ngăn trở bởi mắt kính nhìn Mật Mật một cách không kiêng nể, anh thay đổi cách xưng hô,

“Uống thuốc đi em gái, em phải ngoan, đừng lại chọc giận anh trai.”

Cái xưng hô này khiến cho Mật Mật càng chịu không nổi!

Cô trực tiếp ném thuốc trong tay đi, kéo chăn lên nằm xuống.

Giây tiếp theo, Lăng Nhiễm xoay người lại, khuôn mặt tuấn tú của anh quan sát cô, sau đó lạnh lùng nói:

“Mẹ nói không sai, em thật sự bị chiều hư, làm một cô gái nhỏ cái gì cũng không biết không tốt sao? Anh không cố ý vạch trần em, em vẫn sống rất tốt đấy thôi, hiện tại anh em chúng ta liền nói rõ ra hết, em đã là vợ hợp pháp của anh, em còn muốn làm loạn như thế nào? Anh đều tùy em, em cứ việc làm ầm ĩ, chờ mẹ từ nước ngoài du lịch trở về, em làm loạn cho bà ấy xem!”