Châm Biếm - Đại Bao Tử

Chương 22




Mật Mật vừa khóc vừa nhìn về phía Lăng Nhiễm, Lăng Nhiễm đã ngưng làm cỏ, anh đứng yên tại chỗ như một pho tượng hoàn mỹ đối mặt với mộ ba, như thể không nhìn thấy Trang Liễu và Mật Mật. 

Mật Mật đột nhiên ý thức được, tuy rằng Lăng Nhiễm nói, anh không có ký ức khi còn nhỏ, nhưng lúc Lăng Nhiễm rời khỏi nhà, đều đã là đứa trẻ mười tuổi, cho dù là không nhận ra dáng vẻ của ba mẹ, nhưng mà nhìn thấy ảnh chụp của ba ở trên bìa mộ, có phải anh sẽ nhớ được chút gì hay không?

Cô lại nhớ tới ký ức của mình khi còn nhỏ, hình như… khi Mật Mật mười tuổi, cả ngày cô ngoại trừ chơi ra thì cũng không có gì ấn tượng khắc sâu đối với chuyện này, thôi được rồi, đầu óc cô vẫn luôn không tốt lắm, có lẽ là mười mấy năm sau, nói không chừng nếu gặp phải đả kích nghiêm trọng đến mức suy sụp thì cô cũng không nhận ra được cha mẹ mười mấy năm trước.

Mặc kệ thế nào, dù sao thì giờ phút này Mật Mật cũng cảm thấy rất có lỗi đối với Lăng Nhiễm, cứ như thể cô chiếm lợi từ Lăng Nhiễm rất nhiều vậy, bởi vì thân thể cô không tốt, năng lực tự gánh vác kém, tính cách ngây thơ, cho nên cô mới có thể trở thành đứa nhỏ được ba mẹ giữ lại.

Mà Lăng Nhiễm, bởi vì quá mức ưu tú nên bị cha mẹ vứt bỏ.

Thật sự là Mật Mật nợ Lăng Nhiễm.

Trên đường về, mọi người đều đã chỉnh đốn lại tâm tình, Lăng Nhiễm đang lái xe, đột nhiên nói với Mật Mật:

“Anh dời chuyến đi tuần trăng mật lại vài ngày, Mật Nhi, chúng ta về thăm nhà cũ của em đi.”

“Gì?”

Mật Mật quay đầu sang, kinh ngạc nhìn Lăng Nhiễm, bỗng nhiên cô vỗ tay một cách đầy vui vẻ, nói:

“Được đó, được đó, thật sự tốt quá rồi.”

Thật tốt quá, cô vốn cũng không muốn đi hưởng tuần trăng mật với Lăng Nhiễm, cuộc sống mang đến cho cô một sự thật tàn khốc như vậy, cô còn có thể làm như không có việc gì mà đi hưởng tuần trăng mật cùng với Lăng Nhiễm, thần kinh của cô phải thô đến mức nào mới có thể thừa nhận sự tra tấn như vậy.

Bỗng nhiên, Mật Mật nhìn sườn mặt Lăng Nhiễm, cô lo lắng nói:

“Nhà cũ của em thực sự rất cũ, rất nhỏ, anh...”

Nếu Lăng Nhiễm đi theo cô về nhà cũ, có khi nào sẽ nhớ tới chuyện lúc còn nhỏ không?

Nếu nhớ ra, Mật Mật nên đối mặt như thế nào, giải thích như thế nào?

“Anh không chê.”

Lăng Nhiễm vừa lái xe, vừa bớt chút thời gian liếc mắt nhìn Mật Mật một cái, anh vươn tay tới, nắm lấy tay Mật Mật, sau đó kéo tay cô đến bên môi anh hôn một cái, nói:

“Đó là nhà của em nên cũng chính là nhà của anh, anh sẽ không ghét bỏ.”

Không biết vì sao, Lăng Nhiễm đột nhiên đưa ra quyết định như vậy, nhưng anh cũng không hỏi đến sự đồng ý của Mật Mật, đã lái xe chạy về nhà cũ của Mật Mật.

Trang Liễu ngồi trên ghế sau đã ngủ rồi, bà ấy hoàn toàn không biết trong khoảng thời gian mình đang ngủ, Lăng Nhiễm không hỏi bất cứ ai đường đi chạy như thế nào đã đưa bà ấy và Mật Mật về đến nhà cũ.

Cũng chính là căn nhà mà Mật Mật và Mật Nhiên sống khi còn nhỏ.

Nhà cũ ở trong một khu phố cũ của thành phố nhỏ, phần lớn mọi người đều đã dọn ra khỏi khu phố cũ này, bởi vì liên quan đến vấn đề đổi mới thành phố, rất nhiều địa phương đều đứng trước số phận phải dỡ bỏ.

Mà nhà cũ của Mật Mật ở trong một ký túc xá ngay bên cạnh nhà xưởng, hoàn cảnh rất kém, nhưng còn chưa có bị phá dỡ, cũng còn lác đác mấy hộ gia đình sinh sống, nhưng mà những hộ gia đình này không có quen biết với nhà của Mật Mật.

Lăng Nhiễm đậu xe việt dã màu đen ở trước tòa nhà ký túc xá, sau đó mở điều hoà để cho Trang Liễu ngủ ở trên xe, anh và Mật Mật xuống xe, để cho Mật Mật dẫn anh đi qua lối đi nhỏ hẹp rỉ sét, đứng ở phía trước một cánh cửa gỗ.