Châm Biếm - Đại Bao Tử

Chương 15




Chờ Mật Mật mặc áo ngủ xong, cô xoã tóc từ trong phòng ngủ đi ra, uể oải ngồi xuống sau đó nằm dài trên bàn ăn ở bên ngoài phòng bếp, đôi mắt sưng như hạch đào đáng thương nhìn Trang Liễu, gọi bà lại,

“Mẹ ~ con không đi hưởng tuần trăng mật có được không?”

“Con điên à, còn đang gây rối?”

Trang Liễu bận rộn bưng cháo đựng trong nồi sứ đặt ở trên bàn ăn, nhìn thấy dáng vẻ uể oải không có tinh thần của Mật Mật, giận đến sôi máu.

Bà nhìn thoáng qua cửa phòng ngủ chính, nhắc nhở Mật Mật:

“Con cũng đừng có được một tấc lại muốn tiến một thước, chính con ngẫm lại xem, trong xã hội bây giờ, có không biết bao nhiêu đứa con rể ghét bỏ mẹ vợ, chồng con thật sự là một người đàn ông tốt, nó vì tuần trăng mật này của tụi con đã chuẩn bị rất chu đáo, vậy mà hiện tại con không muốn đi, mẹ thấy đầu của con chắc là bị gỉ sét rồi.”

“Vâng, đúng là vậy thật.”

Mật Mật hơi ngẩng mặt lên, trước không nói đến việc Lăng Nhiễm vì tuần trăng mật của bọn họ mà lựa chọn không ít địa điểm, thật vất vả mới tìm ra được một kỳ nghỉ vừa hợp ý lại còn phải phối hợp với kỳ nghỉ của các đồng nghiệp khác, ước chừng mất khoảng hai tháng mới chuẩn bị xong tuần trăng mật này của bọn họ.

Chỉ nói đến thái độ của Lăng Nhiễm đối với Trang Liễu đã là rất khó có được rồi, từ lúc anh quyết định kết hôn với Mật Mật, Lăng Nhiễm liền ngỏ ý muốn phụ trách tất cả vấn đề dưỡng lão sau này của Trang Liễu, những chuyện lớn bé bình thường trong nhà, như nấu cơm giặt giũ, còn có tương lai chờ đến lúc bọn họ có con, anh cũng tỏ vẻ hy vọng Trang Liễu có thể lo liệu thay cho anh và Mật Mật.

Lăng Nhiễm lấy lý do là, bởi vì công việc của anh tương đối bận, công việc nghiên cứu khoa học lại yêu cầu tính cẩn thận cực kỳ cao, cho nên anh sẽ rất ít bận tâm đến những việc vặt lớn nhỏ trong nhà, anh cũng không hy vọng sau khi Mật Mật kết hôn sẽ mất đi cuộc sống của mình, dù sao thì hiện tại Mật Mật chỉ  mới 21 tuổi, nếu cô vẫn muốn ra ngoài làm việc, Lăng Nhiễm sẽ ủng hộ Mật Mật.

Đương nhiên anh có đủ điều kiện kinh tế để có thể thuê người tới làm việc nhà, nhưng mà Lăng Nhiễm cảm thấy, người ngoài dù sao cũng là người ngoài, anh hy vọng có thể trở thành người một nhà chân chính với Trang Liễu, chứ không phải chỉ là quan hệ mẹ vợ và con rể.

Anh hy vọng Trang Liễu đối xử với anh giống như con trai vậy, ở trước mặt anh có thể tùy ý một chút, không cần kiêng kị cái gì nên làm cái gì không nên làm, nếu Trang Liễu cảm thấy nên làm thì cứ xem mình giống như một thành viên trong gia đình mà trực tiếp đi làm.

Vậy nên cũng không trách được vì sao Trang Liễu lại vừa lòng với Lăng Nhiễm như vậy, người lớn tuổi, kỳ thật sợ nhất chính là con cái không cần mình, Trang Liễu là người không chịu ngồi yên cũng không muốn rảnh rỗi.

Thái độ của Lăng Nhiễm thật sự là quá hợp với tâm ý của Trang Liễu.

Trang Liễu nhìn chằm chằm Mật Mật nói:

“Mẹ thấy con chính là sống thoải mái quá lâu, cho nên muốn kiếm chút chuyện để gây rối, mau rửa mặt chải đầu sửa sang lại, rồi đi ra ăn sáng, haizz, con, cái đứa nhỏ mãi không chịu lớn này, nếu có con nhỏ thì phải làm sao bây giờ? Màu chóng sinh một đứa đi, mẹ không muốn quản con nữa, con và A Nhiễm có con thì mẹ liền có người để giao phó.”

“Sao vậy được, mẹ, con không muốn có con!”

Mật Mật nhịn không được đau lòng mà kêu lên, cô và Trang Liễu đang nói về chuyện tuần trăng mật, suy nghĩ của Trang Liễu vậy mà lại nhảy đến vấn đề giục sinh con, cô và Lăng Nhiễm vừa mới kết hôn, hoàn toàn không có nghĩ tới vấn đề này.

Hơn nữa, cũng không thể có con được.

“Con gì vậy?”

Lăng Nhiễm mặc một bộ đồ thoải mái, vừa lau nước còn đọng ở trên tóc, vừa đeo mắt kính bước ra từ trong cửa phòng ngủ chính, anh đi tới phía sau Mật Mật, cúi đầu, hôn một cái trên trán Mật Mật, kéo ghế dựa ra, ngồi ở bên người Mật Mật.

Sau đó nói với vẻ hiển nhiên:

“Có thì cứ sinh, sao lại không muốn, em có sao?”

Anh nhận lấy chén cháo Trang Liễu đưa qua, nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi Mật Mật ở bên cạnh.