Cha Tổng Tài: Mẹ Và Bảo Bảo Trở Về Rồi!

Chương 17






Rời khỏi nhà hàng cao cấp kia, Lương Nhiễm Tử thầm mắng Lệ Tư Dạ và Thẩm Nguyệt, hai người này ở cùng nhau chắc chắn có gì đó mờ ám, từ trước đến nay bà vẫn nghe tin tức về đứa cháu họ hàng này. Lệ Tư Dạ lạnh lùng lãnh khốc, đối xử với bất kỳ ai trừ đối tác làm ăn cũng rất ít khi lộ ra tươi cười, vậy mà vừa rồi lại bênh vực hai mẹ con nhà họ Thẩm!

Nét mặt của Lương Nhiễm Tử lúc này dữ tợn hằn học, một phần vì bị làm hỏng váy, một phần là thái độ xa lạ của Lệ Tư Dạ khiến bà nhục nhã. Cơn giận xộc lên não, bà không để ý đường đi, kết quả đụng trúng một người vừa từ bên ngoài mở cửa bước vào.

Cú huých mạnh khiến Lương Nhiễm Tử lảo đảo suýt ngã, trợn mắt lên quát:

“Đi không nhìn đường à?”

“Ôi, mắt chó…” Tào Diệp Phượng bị đụng lui về sau một bước định chửi lại, nhưng nửa đường kịp thời ngậm miệng, vẻ mặt xun xoe: “Sao bà lại ở đây?”

Nghe giọng người đối diện quen thuộc, Lương Nhiễm Tử mới sững sờ:

“Diệp Phượng?”

Hai người đều giật mình nhận ra nhau, Tào Diệp Phượng nghe lời chồng, lần theo dấu vết của Thẩm Nguyệt để đến nhà hàng tìm người, nào ngờ đụng trúng bạn tốt chứ? Bà biết Lương Nhiễm Tử là họ hàng của Lệ tổng thuộc tập đoàn Lệ thị nên luôn cun cút nghe theo, tâng bốc hết lời để giữ mối quan hệ tốt, bây giờ lập tức cười nói:

“Xin lỗi, tôi đi đứng không cẩn thận gì cả, bà có sao không?”

“Không sao.”

Lương Nhiễm Tử dằn xuống sự bực tức, nhưng khó giấu được Tào Diệp Phượng.

“Sao vậy? Có chuyện gì khiến bà khó chịu à?”

Nghe hỏi, Lương Nhiễm Tử ôm một bụng lửa giận cuối cùng cũng có chỗ xả:

“Vừa rồi bị một thằng nhóc làm bẩn váy, hóa ra là con trai của Thẩm Nguyệt, tôi định để họ bồi thường mà Lệ Tư Dạ lại ra mặt, tức chết tôi.”

“Thẩm Nguyệt thật sự đi cùng Lệ Tư Dạ?” Tào Diệp Phượng kinh ngạc, nghĩ đến việc đứa cháu này trở về khiến Thẩm gia gặp bao nhiêu rắc rối, giờ còn bám víu lấy Lệ Tư Dạ, bà càng thêm lo lắng.

Đúng lúc ấy, Tào Diệp Phượng nhìn thấy phía sau có mấy người đi ra, một trong số đó đúng là đứa cháu gái khiến bà và chồng con bất an mấy ngày nay.

Thẩm Nguyệt dắt tay con trai, cũng đã trông thấy Tào Diệp Phượng cùng Lương Nhiễm Tử. Bọn họ cá mè một lứa, luôn làm bộ làm tịch trước mặt cô nhưng thực ra trong lòng chỉ muốn giẫm đạp cô đến khi cô chết mới thôi.

Ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Nguyệt quét qua người của Tào Diệp Phượng khiến bà ta không rét mà run, bà ta sợ cô đã biết được sự thật của mấy năm trước, sẽ tìm bà trả thù. Bà chột dạ cười hỏi:

“Thẩm Nguyệt, m-mấy năm này con đã ở đâu thế? Vừa nghe tin con trở về là thím liên hệ với con liền, mà không thấy con trả lời gì. Bao giờ con về nhà với mọi người?”

Thẩm Nguyệt vô cùng lạnh nhạt:

“Chú thím không cần quan tâm đâu, con ở bên ngoài sống rất tốt.”

Thái độ của cô khiến Lệ Tư Dạ phải nâng mắt nhìn Tào Diệp Phượng, mặc dù anh chỉ đứng im ở bên cạnh và nhìn bà, nhưng khí chất trên thân như hàn băng, làm bà hoang mang hơn.

Tào Diệp Phượng và Lương Nhiễm Tử đều đồng lòng không ưa gì Thẩm Nguyệt cho nên thấy rất khó chịu.

Trong ký ức của Tào Diệp Phượng, Thẩm Nguyệt vẫn luôn là một đứa nhỏ hiểu chuyện, hiểu chuyện đến mức ngu ngốc, bị hãm hại mà không biết gì, nhưng tất cả đã thay đổi rồi. Bà đột nhiên nhận thức được chuyện trước kia đã khiến đứa cháu gái này trở nên khó lường, bà xấu hổ nói:

“Nếu con không thoải mái khi về nhà vậy thì thím không ép, có gì thím sẽ liên hệ với con sau.”

Bà nói xong quay sang chào Lương Nhiễm Tử, vội vàng ôm túi xách rời khỏi đó. Phải trở về báo cho Thẩm Triết biết chuyện Thẩm Nguyệt qua lại với Lệ Tư Dạ!

Lúc này, Lương Nhiễm Tử một lần nữa đối mặt với đám người thì lắp bắp:

“Tư Dạ, cô là họ hàng của cháu mà, cháu không nhận ra cô à?”

Câu hỏi của bà đổi lại là một ánh mắt hờ hững của Lệ Tư Dạ, anh thậm chí còn lười mở miệng nói hai từ “không quen”, nhưng Lương Nhiễm Tử đọc hiểu được sắc mặt của anh. Bà vội vàng chào rồi cũng đi khỏi đó, so với Tào Diệp Phượng còn chạy nhanh hơn.

Thẩm Nguyệt thấy xung quanh trống vắng thì mới yên lòng dắt tay con trai ra ngoài, vừa đi vừa nói:

“Không ngờ ra ngoài đi ăn còn gặp phải một đám người có huyết hải thâm thù với mình.”

Giọng nói non nớt của Thẩm Tư Hạo vang lên bên cạnh cô:

“Mẹ à, lần sau con mà gặp họ, con sẽ đuổi họ đi nhé?”

Mấy người này cứ làm phiền mẹ của bảo bảo hoài, bảo bảo tức giận rồi đó.

Thẩm Nguyệt đưa tay sờ sờ tóc con trai một cái, bật cười. Thứ quý giá nhất với cô bây giờ có lẽ là đứa nhỏ này, mang nặng đẻ đau sinh thằng bé ra quả thật không uổng công chút nào.

Vì chuyện vừa xảy ra là chuyện riêng của Thẩm Nguyệt nên Lệ Tư Dạ không tiện xen vào, anh đưa mẹ con cô trở về xong liền rời đi.

Trong phòng khách sạn, Thẩm Tư Hạo nằm úp sấp trên giường quẫy quẫy chân:

“Mẹ thấy chú Lệ có đẹp trai không ạ?”

Thẩm Nguyệt nhớ đến dáng vẻ của anh, thật lòng đáp:

“Cũng đẹp trai lắm.”

“Con có cảm giác chú ấy muốn theo đuổi mẹ đó, mẹ thấy sao? Chú ấy rất có tiền.”

“Chúng ta không có tiền à? Con có bao nhiêu tiền đừng tưởng mẹ im lặng là không biết gì hết nhé.”

“Hì hì.” Thẩm Tư Hạo chột dạ cười, đúng thật khó qua mắt được mẹ yêu của cậu.

“Con không muốn xa mẹ mà đẩy mẹ ra ngoài thế hửm? Sau này mẹ thật sự đi theo người ta thì con định thế nào?”

Thẩm Tư Hạo sờ sờ cằm nhỏ:

“Mẹ mà đi theo chú Lệ thì con cũng đi theo chú ấy luôn.”

Độ tinh ranh của Thẩm Tư Hạo luôn nằm ngoài dự đoán của Thẩm Nguyệt, cô chịu chết, không muốn nhắc đến Lệ Tư Dạ nữa. Lúc này, cô đột nhiên nghe con trai đổi chủ đề, phụng phịu nói:

“Con muốn mua nhà mới, không ở khách sạn nữa đâu, đồ ăn chán quá à. Con muốn làm cơm cho mẹ nữa.”

“Được rồi.”

Thẩm Nguyệt lập tức đồng ý, bởi cô cũng cần một nơi đặt chân đàng hoàng, còn thực hiện kế hoạch trả thù nữa.

Hai mẹ con mở máy tính bắt đầu tìm kiếm thông tin trên mạng, Thẩm Tư Hạo chấm được một căn ở gần tập đoàn Lệ thị, quyết định ngày mai sẽ đi xem nhà thử. Còn về chuyện đến cuộc họp hội đồng quản trị thì chắc khó lòng mà đến dự, bởi vì Thẩm Triết sợ hãi dừng cuộc họp mất rồi, Thẩm Nguyệt chỉ đành chờ đợi, tùy cơ ứng biến.



Thành phố Tân Kim, Lệ gia.

Lệ Tư Dạ mang theo trợ lý Thẩm rời khỏi Vân Thành và trở về biệt thự Lệ gia ở thành phố Tân Kim thăm gia đình. Vừa bước chân vào trong đã nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp quyến rũ đi về phía anh, chủ động khoác vai rồi cười hỏi:

“Tư Dạ về rồi à? Có nhớ chị không?”

Một tay cô nàng còn nâng cằm Lệ Tư Dạ lên, vẻ mặt đầy trêu chọc:

“Chà, vẫn đẹp trai như ngày nào.”

Lệ Tư Dạ hiếm khi lộ ra vẻ bất lực:

“Không đứng đắn.”

Lệ Từ bị em họ mắng thì bĩu môi, đứng thẳng người lên:

“Này này, đừng nói vậy, chị sẽ buồn đó. Em về đây thăm gia đình, còn công việc thì sao? Công ty phát triển thế nào rồi?”

“Vẫn rất tốt, chị không cần lo.”

Lệ Tư Dạ đi vào trong cùng Lệ Từ, hai người vừa đi vừa trò chuyện, mà trợ lý Thẩm thì đã quen với hình ảnh họ trêu chọc, thân thiết như thế, chỉ lẳng lặng theo sau.

Lệ Từ dặn dò:

“Em về đột xuất nhưng không lúc lắm, có rất nhiều họ hàng xa tới thăm.”

Không cần nói cũng biết tại sao họ lại thường xuyên đến thăm Lệ gia, chắc chắn là muốn nhờ cậy. Trước kia lúc Lệ gia suy sụp nhất thì không ai lên tiếng hỏi han, bây giờ, canh lúc tập đoàn Lệ thị vươn mình trở thành con rồng kinh tế lớn thì lục đục bày tỏ thiện ý, một đám người há miệng chờ sung.

Lệ Tư Dạ không thèm quan tâm:

“Em đi nghỉ ngơi trước đây, nếu họ tìm thì nói em mệt, không gặp.”

Anh vừa đi lên cầu thang được mấy bước, sau lưng đột nhiên có ai đó ngọt ngào gọi tên anh:

“Tư Dạ.”

Lệ Tư Dạ dừng bước, nghiêng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh. Đó là một người phụ nữ xinh đẹp thanh thuần, ánh mắt hết sức tình cảm nhìn anh:

“Anh về khi nào vậy? Sao không báo cho mọi người biết một tiếng?”

Thấy người này, anh liền ra lệnh cho trợ lý Thẩm đang đứng bên cạnh Lệ Từ:

“Thẩm Nhất Độ, đuổi cô ta đi.”

Nói rồi xoay lưng về phía cô ta, đi thẳng lên lầu. Những lúc Lệ Tư Dạ gọi cả họ tên của trợ lý Thẩm ra cũng đồng nghĩa với việc anh đã mất kiên nhẫn, trợ lý Thẩm sao dám làm trái, thấy người phụ nữ kia chuẩn bị đuổi theo dây dưa với ông chủ của mình, hắn xông lên chặn đường rồi nói:

“Bạch tiểu thư, Lệ tổng từ xa trở về, cần nghỉ ngơi.”