Chương 9: Ma Tu ?? Không Xui Xẻo Đến Vậy Đi ??
Đem bộ đồ ngủ trong tay bỏ vào trong hệ thống không gian, Tô Tiểu Thất đưa tay, dùng muỗng gỗ đảo đều nước trong nồi canh trước mặt, bỏ thêm vào một phần cắt khối thịt lợn, một nắm rau dại, một ít muối. Sau khi nêm nếm hoàn tất hắn liền nhấc nồi bỏ lên bàn đá, bày biện cùng các món ăn khác trên bàn.
Hài lòng nhìn bàn ăn thịnh soạn trước mặt, Tô Tiểu Thất đem trường sinh hai chữ vứt ra sau đầu, cầm lên chén đũa, hắn hai tay liền biến thành hai đạo tàn ảnh. Gần hai phút sau, trên bàn đồ ăn đều đã biến mất như chưa bao giờ được dọn ra, chút canh thừa cũng không còn.
Hiện tại đã biết được mình không cần lo lắng về tuổi thọ, hắn có thể thoải mái sống theo ý thích của mình, trải nghiệm những gì kiếp trước còn chưa kịp làm. Tất nhiên, đồ ăn nóng là không thể thiếu.
Vỗ vỗ no căng bụng, đưa mắt nhìn bên ngoài trời tuyết rơi, Tô Tiểu Thất trong lòng may mắn. Mấy ngày này hắn đã chuẩn bị đầy đủ đồ ăn bỏ trong tiểu thế giới, trồng rau củ, dự trữ củi gỗ, đi vào trong thôn trộm lấy một ít chăn nệm, đóng gói một ít xoong nồi chén bát..... Chẳng lẽ ngươi nghĩ nồi hắn dùng nấu canh là chính hắn tự làm sao ???
Mang đồ vật trên bàn đi rửa, lúc đi ngang ngứa tay, Tô Tiểu Thất đưa tay liền bóp bóp một cái Nhất Nhất khuôn mặt. Lúc này nàng cả người quấn chặt, nằm ấm áp trên giường, bị hắn dùng tay lạnh bóp lên mặt làm khuôn mặt đỏ bừng một mảnh.
Nhìn Nhất Nhất b·iểu t·ình nhăn nhó, tức không làm gì được mình, Tô Tiểu Thất cười to ôm chén đũa chạy ra khỏi hang.
“Nàng càng ngày càng lớn a . Lúc này còn nhỏ có thể không sao, chờ nàng lớn lên một chút khi đó tự ta chăm sóc nàng liền thật không tiện. Nếu được liền tìm một cái v·ú em cho nàng đi.”
Tô Tiểu Thất lầm bầm, tay thì không ngừng dùng cỏ khô cọ nồi, không để ý hắn liền đem đáy nồi chọc cái thông thấu, cả cái nồi treo lủng lẳng trên cổ tay.
Lặng lẽ cúi đầu nhìn lấy tay của mình, Tô Tiểu Thất đem nồi vỡ vứt qua một bên, dọn dẹp chén đũa mang về, vừa đi vừa lên kế hoạch đi vào thôn nhập một ít đồ dùng về hang, còn về việc có trả tiền hay không, không ai biết...
Không biết vì lí do gì sức mạnh của hắn mấy ngày này càng ngày càng táo bạo, đôi lúc trở nên cực kì khó khống chế khiến hắn phiền muộn không thôi. Dù sao đi nhập hàng nhiều sẽ có lúc thiếu hàng nha, không có nồi cùng chén đũa hắn lấy gì nấu ăn đây ??
“Có khi nào bởi vì trăng tròn hay không ??” Vừa nói Tô Tiểu Thất vừa ngẩng đầu nhìn lên trời.
Lúc này trên bầu trời, một vầng trăng sáng treo cao, đôi lúc vài đám mây trôi tới che khuất ánh sáng rồi lại lơ lửng trôi đi. Mặt trăng nhìn lên chỉ còn khuyết một chút, xem ra không được một hai ngày nữa sẽ đến đêm trăng tròn.
“Cẩu hệ thống, ngươi có biết nguyên nhân hay không ?”
[Đinh, sau khi túc chủ sử dụng Lang Nhân Huyết Thống, cứ mỗi khi đến trăng tròn sẽ có một lần huyết thống b·ạo đ·ộng, nếu như không khống chế được cảm xúc túc chủ sẽ khó có thể duy trì nhân dạng.]
[Đinh, tình trạng này có thể giảm bớt nhờ luyện tập, mong túc chủ cố gắng.]
“Thật là nhiều chuyện.”
Tô Tiểu Thất chỉ có thể cam chịu, dù sao chỉ có mấy ngày, chịu đựng chút liền có thể qua tới, chỉ là phải chú ý không làm tổn thương Nhất Nhất. Nếu như có chuyện gì hắn chỉ có thể quay lại sống một mình, hắn cũng không muốn như vậy, thật khó khăn mới có người cùng ở bên cạnh mình.
Bước vào hang Tô Tiểu Thất đem chén đũa để vào một góc sau đó đi tới giường, mang Nhất Nhất đưa vào phía trong, từ trong hệ thống không gian mang ra tấm thảm lông gấu phủ lên người nàng. Xong xuôi hắn liền nằm xuống bên cạnh ngủ ngon lành.
Sáng sớm, tuyết lớn không ngừng, Tô Tiểu Thất lúc này đã trở lại yêu dạng, bốn chân đạp lên gió tuyết chạy chậm trong rừng. Hôm nay hắn phải đi mượn một cái nồi khác để tối còn có thể nấu canh, trời lạnh uống canh nóng, nghĩ đến thôi đã ấm hết cả người.
Bạch Nguyệt Lang cả thân lông sói màu trắng bạc, chạy trong gió tuyết gần như không thấy được hình bóng. Sau mười lăm phút, trước mặt Tô Tiểu Thất là mặt sân sau cùng cây sào phơi đồ quen thuộc, lúc này trên sào đã không có quần áo, hắn cúi thấp người len lén bò lại trong sân nhà bếp.
Bỗng nhiên, hắn đánh hơi thấy một mùi hương hắn không thể nào quen thuộc hơn, mùi máu.
Tô Tiểu Thất cau mày, cẩn thận mò theo mùi đi tới sân trước, mặt sân lúc này nằm sấp một bộ t·hi t·hể. Là một cụ già, cả người gần như đã đông cứng, toàn thân bị tuyết che lấp khiến hắn chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy trên đầu tóc bạc. Sau lưng người này vị trí trái tim bị đục thủng một lỗ, bên trong trái tim đã không còn.
'Giết người rồi ?? Lí do đây ??' Tô Tiểu Thất trong lòng cảnh giác.
Thôn nhỏ này hắn đã đi qua mấy lần, có vài phần quen thuộc. Trong thôn chủ yếu là người già, người trẻ tuổi cùng trẻ nhỏ không có bao nhiêu, theo hắn đoán phần lớn người trẻ tuổi có lẽ là đi làm việc hoặc đã chuyển đi nơi khác.
Một nơi nghèo nàn như vậy có người trộm c·ướp cũng là chuyện hiếm có, làm sao lại có án g·iết người rồi ??? Không phải là chỉ có mình hắn ă·n t·rộm mấy bộ quần áo cùng ít chén bát thôi sao ???
Lắng tai nghe ngóng xung quanh, khẳng định không có ai, Tô Tiểu Thất mạnh dạn đi vào trong nhà. Trước bậc thềm lúc này có một ít dấu chân, xem hướng giày liền là từ trong nhà chạy ra, có thể là của lão nhân cùng h·ung t·hủ lúc rượt đuổi để lại.
Lần mò tìm kiếm trong phòng một lúc cũng không có vật gì giá trị, hắn liền chạy qua mấy nhà khác nhìn thử tình hình. Không xem không sao, cảnh tượng nhìn thấy sau đó liền khiến Tô Tiểu Thất giật mình, sống lưng phát lạnh.
Cả một thôn hơn ba mươi nhà già trẻ lớn bé không một người còn sống, năm mươi ba người tử trạng đều giống hệt nhau, trên ngực hoặc sau lưng ngay trái tim vị trí bị móc rỗng, bên trong trái tim đã không còn.
“Chẳng lẽ là ma tu !!! Không trùng hợp như vậy chứ ???”
Tô Tiểu Thất nhớ lại trong đầu, hắn kiếp trước đọc được tiểu thuyết ma tu đều là dạng này. Hỉ nộ vô thường, ra tay tàn nhẫn, g·iết người không chớp mắt, già trẻ lớn bé ai cũng không tha, đồ thành diệt quốc cũng là bình thường thủ đoạn.
Hắn vội vàng quay đầu, nồi cũng không thèm lấy, hai chân sau phát lực liền phóng hết tốc độ chạy trở về hang. Phải cấp tốc đem đồ đạc dọn ra ngoài, mang Nhất Nhất tìm chỗ ở mới. Chỗ hắn ở liền chỉ cách thôn nhỏ một đoạn ngắn, ai biết lúc nào đó cái kia ma tu trong lòng vui vẻ liền mò qua đào tim hắn nhắm rượu đây ???
.........
“Hừ hừ, đã được hơn một nửa, chờ thu thập đủ trăm quả tim người, thần thông của ta liền có thể tiểu thành.” Lưu Khải đang đi bộ ở trong rừng, phía sau lưng hắn vác theo một bao đồ vật, dưới đáy bao lúc này đã thấm ướt, đỏ thẫm một mảng, bên trong chứa đựng gần sáu mươi quả tim.
Hắn là người của Huyết giáo, hai tháng sau khi vào giáo bị trong giáo một vị trưởng lão nhìn trúng thu vào dưới trướng, trước giờ cho hắn đi thức tỉnh thần thông.
Sau một tuần quen thuộc chính mình tu vi, Lưu Khải bị vị kia trưởng lão đuổi ra ngoài tự tìm nguyên liệu đột phá bản thân thần thông, phía sau liền có tình cảnh này.
Theo như hắn biết, gia nhập Huyết giáo người lúc trước phần lớn đều là người bình thường, sau khi vào giáo một thời gian trải qua giá·m s·át hoặc bị trong giáo vị nào đó nhìn trúng thì sẽ được mang đi thức tỉnh thần thông. Nhưng điều kỳ lạ, là bọn hắn thần thông, sau khi thức tỉnh toàn bộ đều là huyết sát thuộc tính !!!
Như muốn nâng cao tu vi cùng tăng lên thần thông độ thuần thục, giáo chúng đều phải sử dụng người xương cốt cùng nội tạng, thấp nhất cũng phải dùng máu người hỗ trợ thì tu vi mới có thể tiến thêm.
Nếu không có đồ vật hỗ trợ thì bọn hắn cả đời cũng chỉ có thể dừng ở Nhất Cấp Võ Đồ, so với người thường mạnh hơn một chút mà thôi. Nhưng đã có thể tu luyện, ai lại chịu ngừng bước tại đây đây ???