Chương 26: Giả Chết Chuồn Đi (2)
"Trưởng lão, mau cứu đại ca ta a, hắn còn chưa c·hết, mau mau cứu hắn a !!!"
Thấy Địa trưởng lão đi vào, Hỏa Lang liền mếu máo chạy tới kêu khóc cầu hắn cứu Thanh Lang.
'Tên này bình thường ngu ngốc một chút nhưng diễn kỹ cũng không tệ a, sau này lừa người công việc liền giao cho hắn đi.'
Hỏa Lang biểu hiện làm Tô Tiểu Thất cực kì hài lòng, hắn diễn xuất có thể nói kín không chút kẽ hở, ảnh đế cũng chỉ đến như vậy mà thôi.
"Đều đã tắt thở ngươi còn kêu ta cứu ? Ngươi coi ta là gì, thần tiên sao ?!"
Địa trưởng lão hậm hực dỗi lấy Hỏa Lang, hắn đã kiểm tra xong Thanh Lang tình trạng, cả thân sói khí huyết đoạn tuyệt, c·hết không thể c·hết thêm.
Khi nãy Hỏa Lang vừa la lên, Thanh Lang đã đem đan dược một ngụm nuốt vào trong bụng, hiện tại thuốc có hiệu quả, hắn hai mắt trợn trắng, đã khí tuyệt bỏ mình.
'Chịu không nổi tình trạng thân thể của mình sao, thật là đáng tiếc a, tại sao không c·hết đầu sói ngốc kia cho đỡ phiền đi.'
Càng nghĩ Địa Lang càng chán ghét đầu kia vô dụng Hỏa Lang, tên kia lúc này còn đang lăn lộn cùng hắn ăn vạ đây.
"Bớt ồn ào đi, c·hết rồi liền đem đi chôn, ở đây khóc lóc còn ra thể thống gì, không thấy mất mặt sao ?!!"
"Ta nghĩ ta đại ca vẫn còn có thể cứu được a, ngài không lại nhìn xem một chút sao ??"
"Xem cái gì mà xem !!! Mau đem hắn đi chôn !!! Còn lằng nhằng ta liền chôn luôn ngươi !!"
"Hức, được rồi trưởng lão..."
Bị Địa Lang mắng một trận, Hỏa Lang một mặt không tình nguyện đứng dậy, cõng lên Thanh Lang mang đi chôn cất. Lúc hắn quay đi khóe miệng liền nhếch lên, âm thầm cười lạnh đem chuyện này ghi tạc trong lòng, chỉ tiếc không ai nhìn thấy.
"Còn đứng đấy làm gì, rảnh không có chuyện làm sao ? Cho ta cút đi làm việc !!!"
Xung quanh đám lang yêu đang chuẩn bị rời đi, bị Địa Lang quát một câu liền vội vàng kéo nhau bỏ chạy, chưa được vài giây xung quanh gốc cây chỉ còn Địa Lang cùng Tô Tiểu Thất hai đầu sói đứng nhìn nhau.
"Trong tộc vấn đề nhỏ, khiến tiểu huynh đệ chê cười rồi."
Địa Lang từ tộc trưởng chỗ đó biết được Tô Tiểu Thất thông tin, giọng nói cũng thêm vài phần thân cận. Trung Địa đại tộc nha, làm tốt quan hệ chắc chắn không sai.
"Nào có nào có, Địa Trưởng lão khách khí rồi. Haizz tiếc thay một đầu tốt yêu lang a, đám kia Huyết Giáo quả thật đáng c·hết mà !!!"
Tô Tiểu Thất đối Địa Lang khách sáo một câu, thuận miệng chửi lên Huyết Giáo chuyển đi đề tài, tránh cho tên này tập trung chú ý Thanh Lang làm lỡ mình kế hoạch.
"Bọn này Huyết Giáo người đều là táng tận lương tâm, tiểu huynh đệ sau này nếu gặp được liền tránh xa xa, cẩn thận đừng để dính lấy phiền phức."
"Bản trưởng lão còn có việc đi trước, liền không phụng bồi rồi, tiểu huynh đệ cứ tự nhiên a."
"Trưởng lão đi thong thả."
Cười tiễn Địa Lang đi xa, chờ cho tên kia đi khuất tầm mắt, Tô Tiểu Thất liền hướng Hỏa Lang rời đi phương hướng đuổi theo, tới lúc nhận lấy mình nhân viên rồi.
.........
"Cảm ơn các ngươi, như vậy là được rồi, để ta ở riêng cùng đại ca một lúc a."
Trước mặt Hỏa Lang là một cái vừa mới đào xong hố đất, bên cạnh hắn đứng lấy hai đầu sói, là lúc trước cùng đi ra chấp hành nhiệm vụ bắt lấy xâm nhập tộc địa Nhân loại mấy đầu kia.
Hai tên này lang yêu sau khi nghe Thanh Lang t·ự v·ẫn liền chạy tới đưa hắn đoạn đường cuối cùng, coi như trả ơn cứu mạng đi.
"Sau này cần giúp gì ngươi liền thoải mái yêu cầu, dù sao Thanh Lang cũng do cứu bọn ta mới bị phế hai chân, chỉ cần làm được bọn ta sẽ cố hết sức giúp ngươi."
Hỏa Lang nghe xong cũng cảm động trong lòng, tính ra bọn nó vẫn rất tốt bụng nha.
'Mặc dù đại ca không c·hết nhưng bọn hắn có thể làm được như vậy cũng đã rất tốt rồi. Sau này mạnh lên liền kéo hai tên này một chút đi.'
"Được rồi, nếu có gì cần ta cũng sẽ không ngại, hai ngươi đi đi thôi."
Ai đối tốt với mình liền ghi nhớ trả ơn, ai đối mình không tốt, nhẹ thì mặc kệ không quan tâm, nặng thì cho đi chầu Diêm Vương, trong lòng khó chịu không giải tỏa ra đối sức khỏe rất là không tốt đâu.
Hai đầu kia lang yêu đối Hỏa Lang gật đầu ra hiệu liền đi, Hỏa Lang đại ca c·hết rồi, tên này nhất định rất đau lòng đi, cũng không thể ở lại cản trở a.
"Đại nhân, bọn hắn đã đi xa, ngài có thể ra được rồi."
Hỏa Lang cúi đầu mời Tô Tiểu Thất ra ngoài, cái sau sau khi xác nhận xung quanh đã không có ai mới bước đi ra, b·iểu t·ình không hài lòng nhìn lấy Hỏa Lang.
"Ta cấm ngươi, ở ngoài không được gọi lên ta, ai biết bên cạnh có tai mắt gì hay không, lỡ bị kẻ khác phát hiện vậy sau này ta muốn cho ngươi làm nội gián phải làm thế nào ??"
"Thuộc hạ biết sai, mong đại nhân thứ tội, lần sau thuộc hạ không dám lại gọi đại nhân."
"Còn có lần sau ???"
"Không, không có lần sau !!!"
Hỏa Lang khuôn mặt đắng chát, tại sao lúc nào bị chửi cũng là ta a !!!
"Đem đồ vật gì đấy bỏ xuống hố cho có rồi lấp lại đi, bình thường coi như ngươi đại ca đ·ã c·hết rồi, lâu lâu tới nhìn một chút là được, Thanh Lang ta liền mang đi."
"Đại nhân, tiểu nhân vẫn có thể gặp lại đại ca chứ ?"
Đang định quay đi Tô Tiểu Thất liền bị Hỏa Lang gọi lại, hai huynh đệ trước giờ như bóng với hình, giờ tách ra làm Hỏa Lang cảm thấy vô cùng không an toàn.
"Xem biểu hiện của ngươi đi."
Thanh Lang bị Tô Tiểu Thất thu vào tiểu thế giới, Hỏa Lang muốn gặp cũng không có vấn đề gì, hắn nói như vậy là để khích lệ tên này làm việc mà thôi. Với cái tính cách của Hỏa Lang, không có tí động lực tên này liền làm việc không tới nơi tới chốn, hắn rất sợ chuyện này.
Để lại Hỏa Lang một mình lấp đất, Tô Tiểu Thất cẩn thận chạy về mình hốc cây, chuẩn bị chờ Thanh Lang tỉnh lại liền bắt đầu cải tạo tên này mới nhân viên.
Trong tiểu thế giới, đang cặm cụi làm cỏ Dương Chí Thành bỗng nhiên nhìn thấy một đầu lang yêu từ trên trời rơi xuống, dọa cho hắn xanh mặt, nhanh chóng cầm trên tay cuốc chạy lại nhìn xem.
'C·hết đi c·hết đi, ta hiện tại đối phó không được gì a.'
Trong lòng sợ hãi làm cả người hắn run bần bật, Dương Chí Thành vẫn cố gắng cầm chặt cuốc, cẩn thận từng li từng tí mò lại, muội muội hắn còn trong này a !!!
Đứng sau lưng sói dùng đá ném dò, hai chân Dương Chí Thành cong lại, chuẩn bị chờ đầu kia lang yêu bật dậy hắn liền dụ nó hướng chỗ Tiểu Xuyên chạy đi. Tiểu Xuyên tính tình hắn đã thăm dò xong, bề ngoài trông gai góc nhưng bên trong lại cực kì hiền lành, nếu như nó thấy có kẻ địch cũng sẽ giúp hắn, chỉ cần có thể chạy tới nơi.
Đá ném ba lượt cũng không thấy động tĩnh, Dương Chí Thành cũng không vội, lại tìm mấy cục to hơn dùng sức ném vào đầu sói, không thấy nó động đậy hắn mới từ sau lưng di chuyển xuống đuôi rồi mới lên đầu sói nhìn một lần.
"Phù, c·hết rồi a, dọa ta một hồi, tưởng ngươi vẫn còn sống đây."
Dương Chí Thành nhìn thấy đầu kia sói hai mắt trợn trắng, lưỡi rớt ra ngoài, không còn hô hấp liền vỗ ngực thở ra một hơi, c·hết liền tốt a. Dương Chí Thành dùng tay sờ mó trên người Thanh Lang, chuẩn bị lột da cắt thịt xử lí lên, để lâu liền hư thối không ăn được rồi.
Bỗng dưng, đầu kia c·hết đi lang yêu cả người giật một cái, miệng bắt đầu ngáp ngáp hít thở, Dương Chí Thành giống như bị đ·iện g·iật, cả người tê rần, lập tức quẳng đi trong tay mình cuốc, quay đầu co chân một mạch liền thành, dùng tốc độ cao nhất hướng lấy Tiểu Xuyên chạy đi, miệng không ngừng la to.
"Tiểu Xuyên đại ca cứu mạng a !!!!!"
"Cứu mạng a g·iết người rồi !!!"
"Hít !!! Không phải chỉ là ngủ một giấc sao, tại sao đầu đau như vậy a ?!"
Thanh Lang nghi hoặc dùng chân mò lấy đầu mình, bên trên lúc này u lên vài cục, đau nhức không thôi.
"Là tên nào, c·hết rồi còn đánh ta, đừng để ta gặp được a, đúng là thất đức mà."
Lắc lắc đầu cho đỡ choáng, hắn cảm thấy mặt đất hơi rung lắc, có vẻ như người vẫn còn chưa tỉnh hẳn.
Vừa quay đầu lại, trước mặt Thanh Lang đã bị một cái mọc đầy vảy giáp vật thể che kín, tiếp đó trên mặt hắn liền chịu đến trọng kích, cả thân sói b·ị đ·ánh bay ra ngoài lăn lộn vài vòng, cuối cùng hai mắt tối sầm, mù mịt ngất đi....
Đánh hắn là Tiểu Xuyên, nghe Dương Chí Thành kêu la nó liền hấp tấp chạy tới, không nói không rằng liền đem Thanh Lang đánh ngất đi qua, việc gì thì việc, chờ Tô Tiểu Thất vào lại nói đi.
Dương Chí Thành chạy chậm theo sau, không biết từ đâu lấy ra dây thừng, đem Thanh Lang trói lên so bánh tét còn chặt, đã vậy còn dùng hắn bít tất bịt tên kia mõm, lấy vải lau nhà trùm lên trên đầu bịt kín tai mắt, làm xong hắn liền phủi phủi tay, hài lòng nhìn lấy tác phẩm của mình.
'Cũng may là ta nhanh trí a, thiếu gia đi vào sẽ khen ta đi ?!'