Cha Nuôi

Chương 97




CHƯƠNG 97



 

Một đám người nghỉ ngơi hồi phục xong thì bắt đầu tìm tòi các thứ mà Đường Tịnh Chi chưa kịp mang đi trong khách sạn rộng lớn này. Bọn họ tìm được không ít những thứ có giá trị, nhưng vì nhân lực hữu hạn, không thể mang đi. Sau khi trời sáng thì âm thanh lửa đạn ở nơi này chắc chắn sẽ hấp dẫn rất nhiều cảnh sát, bọn họ mang đi tất cả những thứ có thể mang, sau đó phóng hỏa thiêu toàn bộ khách sạn.

Vì đang mùa hạ, rừng cây có độ ẩm cao, nhất thời không thể làm lửa cháy lớn được, bọn họ chỉ phóng hỏa thôi đã tiêu tốn hơn hai giờ, sau đó vội vã rời đi trước khi trời sáng, quay lại đường cũ để xuống núi.

Dưới tình huống trời không mưa, đường xuống núi dễ đi hơn rất nhiều, bọn họ chỉ dùng năm giờ đã xuống núi, lên xe rời khỏi nơi này.

Thừa dịp nửa đêm quay lại biệt thự kia, bọn họ đã trải qua một đêm chiến đấu và một ngày bôn ba, tất cả đều mệt mỏi không chịu nổi.

Du Chuẩn lần này tổn thất một chiến hữu, còn có vài người bị thương, đáng giận nhất là đến cuối cùng lại để Đường Tịnh Chi chạy mất, bởi vậy không khí càng thêm trầm trọng.

Thẩm Diệu đột nhiên xuất hiện, quấy rầy trận tuyến của họ, làm cho bọn họ phải bàn bạc kỹ hơn, tìm kiếm điểm dừng chân tiếp theo của Đường Tịnh Chi, hoặc là đến thẳng hang ổ của hắn. Nhưng bất kể là cách nào, trước mắt bọn họ đều không có một chút manh mối.

Jobert căm giận nói, “Mẹ nó, không ngờ lại để nó chạy mất, gã Thẩm Diệu kia lợi hại như vậy sao? Vì sao anh không để chúng tôi đuổi theo?”

Đường Đinh Chi đang trầm tư, y ngẩng đầu nhìn các lính đánh thuê này, tất cả đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn y, y nói: “Thẩm Diệu quả thật là một long huyết nhân vô cùng lợi hại, hắn tiến hóa thật sự thành công, hơn nữa gien dung hợp trong thời gian rất ngắn, hắn lại đã dùng hơn hai mươi năm để không ngừng cường hóa bản thân. Không ai biết cách làm thế nào để phát huy uy lực long huyết đến cực hạn hơn hắn, thậm chí tôi tin rằng hắn biết rất nhiều cách vận dụng long huyết mà chúng tôi không biết. Chỉ bằng uy lực thuần huyết thì còn không phải đối thủ của hắn.” Y liếc nhìn Thẩm Trường Trạch một cái, “Ít nhất bây giờ cậu vẫn không phải đối thủ của hắn.”

Ô Nha tiếp lời: “Trong giới long huyết nhân chúng tôi, Thẩm Diệu sớm đã trở thành truyền kỳ. Độ thuần huyết cao tới sáu phần, cách vận dụng và khống chế uy lực long huyết hoàn mỹ, từng đơn thương độc mã đối phó với nguyên một đội quân, hơn nữa hắn vẫn là cha của long huyết nhân thuần huyết duy nhất. Anh hiểu chưa, hắn chính là long huyết nhân trong truyền thuyết, thật không ngờ truyền thuyết này lại xuất hiện trước mặt chúng tôi. Cho nên, tôi cho rằng đại tá phán đoán như vậy là bình thường, một, hắn cũng không chủ động công kích chúng ta, hai, chúng ta biết rất ít về hắn và thực lực của những long huyết nhân hắn mang đến, ba, với mục đích của hắn trước mắt chúng ta mới chỉ đoán, còn chưa thể nói là hiểu biết chân tướng. Có lẽ hắn cũng không phải kẻ địch, tiếp theo chúng ta hẳn là nên cẩn thận hành động, tránh tạo thành thương vong không cần thiết.”

Ô Nha nói những lời này quả thật rất có lý, tuy rằng bọn họ không phục nhưng cũng không thể phản bác, Jobert bực mình vỗ ghế dựa, trực tiếp bẻ gãy tay cầm hình tròn theo kiểu châu Âu, “Chẳng lẽ chúng ta cứ như vậy buông tha Đường Tịnh Chi? Nhiệm vụ của chúng ta còn chưa hoàn thành đâu, tôi muốn tự tay xử lý thằng khốn kia, báo thù cho Pearl!”

Đường Đinh Chi nói: “Đương nhiên chúng ta không thể buông tha Đường Tịnh Chi, nhưng Thẩm Diệu xuất hiện làm cho sự tình trở nên phức tạp, tôi phải liên hệ với cấp trên để xin quyết định.”

Al xòe tay, “Vậy chúng tôi thì sao? Tôi cũng không muốn nghẹn cả ngày trong cái biệt thự này đâu.”

Đường Đinh Chi nhìn hắn, “Anh Maurell, xin anh đừng chạy loạn, anh rất thu hút sự chú ý, tôi không muốn gánh vác chút mạo hiểm lộ bí mật nào đâu.”

Al nhíu mày, “Anh không chịu được vì tôi rất đẹp trai sao?”

Đường Đinh Chi nghiêm túc nói, “Không phải, mà trên người anh luôn phát ra mùi máu tươi không thể che giấu, cho dù anh tỏ vẻ lịch sự như thế nào. Người thường nhìn không ra, nhưng những người trong nghề nhất định sẽ theo dõi anh.”

Al khinh miệt hừ một tiếng, định phản bác y.

Đường Đinh Chi lại bỏ thêm một câu, “Hơn nữa, tóc vàng của anh rất chói mắt.”

Những lời này y nói không có nửa phần khen tặng, phảng phất chỉ như đang trần thuật một sự thật có một không hai. Y dùng khẩu khí nghiêm túc để nói lý do không tán thành Al ra ngoài, xong khi lọt vào lỗ tai người khác thì thật sự buồn cười.

Falcon giựt giựt mớ lông vàng của Al, cười ha ha: “Anh ta nói tóc vàng của anh sáng quá nên không thể ra ngoài. Ha ha ha ha, này, Dino, da của anh lại quá tối nên trăm ngàn lần không thể ra ngoài nha, ha ha ha ha.”

Dino mắng: “Còn dám chọc tôi, cẩn thận tôi chọc rơi nốt con mắt kia của cậu.”

Bailey không quên nhân cơ hội trêu Hoàng Anh, cô nháy mắt với hắn, ngón tay xanh rì cuốn cuốn tóc mình, “Này, anh cảm thấy tóc của tôi và tóc của Al, cái nào chói mắt hơn?”

Hoàng Anh xoa tay, xấu hổ lắc đầu, “Đều…… Đều chói mắt.”

Al nhìn vẻ mặt như thật của Đường Đinh Chi, suýt không nhịn được cười.

Khen tóc vàng của một người bình thường luôn mang hàm ý bóng gió và tán tỉnh, nhưng lại bị Đường Đinh Chi nói ra bằng ngữ điệu và biểu cảm cứng ngắc này, cho nên làm các lính đánh thuê đều bật cười. Al nghĩ rằng, thằng nhóc Trung Quốc này vốn không hiểu, thật không biết nên nói y không thú vị hay là thú vị nữa.

Đường Đinh Chi đại khái không hiểu được vì sao họ lại cười rũ rượi như vậy, trong mắt hiện lên một chút mê mang, y nhắc lại: “Mọi người đều đừng ra ngoài, nơi này là vùng ngoại thành, ít người ngoại quốc, mục tiêu rất rõ ràng. Sinh hoạt tiếp tế tiếp viện linh tinh cứ giao cho chúng tôi đi, xin mọi người kiên nhẫn đợi chỉ thị tiếp theo.”

Jush hô: “Chúng tôi muốn uống rượu!”

“Đúng, chúng tôi muốn uống rượu!”

Houshar nhíu mày, nặng nề e hèm một tiếng.

Tất cả mọi người không nói nữa.

Houshar trầm giọng nói: “Náo loạn cái gì, chúng ta đang chấp hành nhiệm vụ. Nghe theo lệnh của chủ thuê, đều thành thật đi ngủ đi.”

Mọi người phẫn nộ giải tán, ngoài người gác đêm và chăm sóc bệnh nhân, tất cả mọi người trở về phòng mình nghỉ ngơi.

Thiện Minh vọt đi tắm rửa, ném mình lên giường xong rồi không muốn động đậy nữa.

Thẩm Trường Trạch rửa mặt xong thì nằm xuống bên cạnh hắn, đắp chăn cẩn thận cho hắn, tăng nhiệt độ điều hoà lên hai độ.

Thiện Minh mở to mắt nhìn trần nhà, “Rốt cuộc trong lòng mi nghĩ thế nào vậy?”

“Cái gì?”

“Về cha…… Thẩm Diệu, về Thẩm Diệu, trước đây mi luôn khóc đòi tìm hắn.”

Thẩm Trường Trạch gối lên cánh tay mình, nhẹ giọng nói: “Trí nhớ của con về ông ấy rất mơ hồ, lúc trước ông ấy cũng rất ít về nhà. Bây giờ con vẫn có thể nhớ rõ chuyện về mẹ, nhưng ông ấy thì gần như không có ấn tượng, với con mà nói……” Thẩm Trường Trạch do dự một chút, “Ông ta thật xa lạ.”

Có lẽ là y đã có ba, có lẽ là vì chia lìa từ khi còn bé, thời gian hơn mười năm đã làm cho tình cảm thật sự nhạt nhoà, đối với người cha đẻ từ trên trời rơi xuống này, Thẩm Trường Trạch rất khó có tình cảm sâu sắc, thậm chí nên vui hay buồn y cũng không biết.

Y cảm thấy thật mê mang, nhất là Thẩm Diệu lại còn đứng về phía Đường Tịnh Chi.

Thiện Minh hỏi: “Nếu hắn thật sự là long huyết nhân theo chủ nghĩa chủng tộc thì sao?”

“Con không thể có cùng quan điểm với ông ta.” Thẩm Trường Trạch khẳng định, “Con là con người, hầu hết long huyết nhân đều nhận thức mình là một con người có siêu năng lực chứ không phải coi long huyết nhân là một giống loài riêng. Hơn nữa, bây giờ con còn là một quân nhân Trung Quốc, tuy rằng quân hàm với con mà nói có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng con cần một lòng trung thành, nhất là sau khi ba vứt bỏ con thì thân phận này đã thừa nhận con.”

Thiện Minh buồn bực nói: “Ta không vứt bỏ mi.”

“Như ba không gọi là vứt bỏ thì gọi là gì?”

Thiện Minh bị chặn miệng đến khó chịu, ngang ngạnh nói: “Dù sao ta cũng không vứt bỏ mi, ta chỉ cho mi đi nhận vận mệnh của mi.”

Thẩm Trường Trạch híp mắt, lạnh lùng nói: “Nhưng ba đã từ bỏ con, ba lựa chọn Du Chuẩn mà buông tha con, ném con cho Đường Đinh Chi.”

Vừa nói đến vấn đề này hai người liền tức giận, Thiện Minh lười đánh nhau với y, huống chi y còn có vấn đề quan trọng chưa hỏi, “Không nói chuyện này nữa, mi trả lời câu hỏi của ta trước. Lỡ như Thẩm Diệu thật sự là long huyết nhân có ý thức chủng tộc mạnh mẽ, mi thật sự làm theo lời Đường Đinh Chi nói, ‘tiêu diệt’ hắn?”

Thẩm Trường Trạch trầm mặc .

Thiện Minh cũng ngậm miệng không nói, chờ y trả lời.

Sau một lúc lâu, Thẩm Trường Trạch mới nói: “Con không biết, con muốn mau chóng tìm được ông ta, biết rõ ràng mục đích thật sự của ông ta, sau đó…… Tóm lại bây giờ con không biết.”

Thiện Minh cũng dự đoán được đại khái đáp án sẽ là như vậy, tuy rằng hắn hy vọng người tên Thẩm Diệu này triệt để biến mất, nhưng hắn không có khả năng buộc Thẩm Trường Trạch giết cha ruột của mình.

Vừa nghĩ đến kẻ khiến hắn tràn ngập cảm giác uy hiếp này về sau sẽ thường xuyên xuất hiện giữa hắn và Thẩm Trường Trạch, ***g ngực hắn liền tràn ngập dự cảm bất an.

Hắn luôn cảm thấy, tình thế phát triển vì sự xuất hiện của Thẩm Diệu mà trở nên càng thêm phức tạp và gay gắt, mâu thuẫn giữa long huyết nhân và long huyết nhân, giữa quốc gia và quốc gia nhất định sẽ có dây mơ rễ má tới Thẩm Diệu, cuối cùng rồi cũng sẽ liên quan tới họ.

Thiện Minh hắn tuy rằng tới nay không hề mong được sống những ngày bình tĩnh, nhưng ít nhất hắn vẫn hy vọng mình sẽ không giống như Lâm Cường, vì long huyết nhân mà chết.

Hơn nữa, hắn không thể không lo lắng, Thẩm Trường Trạch, long huyết nhân thuần huyết duy nhất, chính là trung tâm của toàn bộ những mâu thuẫn và lợi ích trong sự kiện khổng lồ này, rốt cuộc y sẽ gặp phải những gì? Trải qua những gì? Thiện Minh không thể tưởng tượng được.

Nhìn đứa con tuổi trẻ của mình, Thiện Minh cảm thấy sầu lo về tương lai của y.

Thẩm Trường Trạch thấy hắn không nói lời nào, liền quay đầu nhìn hắn một cái, biểu cảm ngưng trọng của Thiện Minh làm trong lòng y có vài phần không thoải mái.

“Con không biết ba đang lo lắng cái gì, nhưng cho dù tình thế thay đổi như thế nào, có một chuyện sẽ không thay đổi.” Thẩm Trường Trạch dán tới, cướp lấy một nụ hôn chúc ngủ ngon, “Con vĩnh viễn sẽ bảo vệ ba.”

Thiện Minh xoa xoa tóc của y, như có như không thở dài, “Bảo vệ tốt chính mi đi.