Cha Nuôi

Chương 81




CHƯƠNG 81



 

Bọn họ lái xe quay lại Cloud Top.

Đường Tịnh Chi và các trợ thủ của hắn, dưới sự yêu cầu của Đường Đinh Chi, bị bọn họ dẫn theo trở về, bởi vì không gian trong xe không đủ, toàn bộ bị nhét vào chỗ ngồi phía sau.

Pearl hôn mê nửa ngày thì tỉnh lại, thân thể không có bất cứ điểm nào không ổn, đối với việc Đường Tịnh Chi đã thí nghiệm trên người nàng cũng hoàn toàn không có ấn tượng. Ngược lại là Thẩm Trường Trạch vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Khi bọn họ trở lại Cloud Top đã là tối ngày hôm sau.

Đường Đinh Chi liên hệ với quân đội Trung Quốc, Houshar giúp họ câu thông với chính phủ Morocco, để người của chính phủ Trung Quốc có thể thuận lợi thâm nhập vào cảnh nội Morocco, đi vào Cloud Top đưa Đường Đinh Chi và Đường Tịnh Chi về.

Bọn họ vẫn cần ở lại Morocco thêm hai ngày, đợi Trung Quốc phái người đến, cũng cho chính phủ Morocco một lời giải thích hợp lý về hành động lần này của họ, chuyện này mới chính thức chấm dứt.

Trong hai ngày này, Thiện Minh nằm trong phòng dưỡng thương, không hề bước ra khỏi cửa.

Thẩm Trường Trạch nằm bên cạnh hắn, vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ.

Căn cứ vào sự tiêu hao thể lực do chiến đấu lần này của y mà phán đoán, y sẽ ngủ thật lâu thật lâu, ít nhất phải hơn ba ngày.

Điều này ngược lại làm Thiện Minh cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, cho dù đứa nhỏ tỉnh lại, hắn cũng không biết phải đối mặt với y như thế nào. Nụ hôn kia, lời bày tỏ kia, thật sự làm hắn rất rung động, hắn thật sự dở khóc dở cười, không rõ tại sao chuyện khôi hài như vậy lại xảy ra trên người hắn.

Hắn vẫn không muốn tin rằng thằng nhóc lại sinh ra cái loại tình cảm không hiểu nổi kia với hắn. Hắn tình nguyện nghĩ rằng lúc ấy thằng nhóc đã hồ đồ, tinh thần bất thường.

Hắn nhìn Thẩm Trường Trạch đang ngủ say bên cạnh mình, khuôn mặt tuấn mỹ vẫn mang đầy nét trẻ con, khi ngủ say không hề có chút phòng bị nào, không có gì khác với một thiếu niên mười lăm tuổi bình thường. Không người nào có thể nhận ra một người biến dị đáng sợ và kế hoạch chiến tranh tàn khốc từ khuôn mặt này.

Thiện Minh vuốt tóc y, lộ ra cái trán trơn bóng của y, cẩn thận quan sát hồi lâu.

Vốn vẫn là một đứa trẻ mà, thật sự chỉ là một đứa trẻ.

Nhưng gánh nặng đặt trên vai y lại nặng nề hơn bất cứ một người trưởng thành nào. Tương lai của y đến tột cùng sẽ thế nào? Thiện Minh không thể không cảm thấy lo lắng.

Lúc này, Thiện Minh giống như một người cha bình thường, vì sự gian truân và khó khăn đứa con trai sắp sửa phải đối mặt mà lo lắng.

Nhưng hắn biết, hắn không có khả năng chỉ là cha nuôi của Thẩm Trường Trạch, hắn vẫn là một thành viên của Du Chuẩn. Hắn là anh em của Al, là người thân của Houshar.

Kỳ thật không cần Houshar cho hắn thời gian suy xét, trong lòng hắn đã sớm có quyết định.

Thiện Minh đưa tay sờ vào áo Thẩm Trường Trạch, cầm lấy huy hiệu binh sĩ trên cổ y, đổi lấy cái của hắn.

Thiện Minh có chút đăm chiêu nhìn huy hiệu binh sĩ có chữ “Shen” trên cổ mình, trong lòng nảy lên sự không nỡ không cách nào hình dung được. Hắn cúi người xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán Thẩm Trường Trạch.

Hai ngày sau, chính phủ Trung Quốc phái người đến.

Đường Đinh Chi nhìn họ áp giải bọn người Đường Tịnh Chi lên chiếc xe vũ trang, chờ sau khi toàn bộ lên xe, y quay đầu lại nhìn Thiện Minh.

Thiện Minh không hề có nhiều biểu cảm, chỉ gật đầu, “Anh mang nó đi đi.” Khi hắn nói rất là lạnh nhạt, thật giống như là đang trả lại một chiếc tua vít hắn mượn của Đường Đinh Chi vậy.

Đường Đinh Chi hỏi: “Anh chắc chắn chứ?”

Thiện Minh hơi quay đầu đi, nhìn thoáng qua phòng ngủ của Thẩm Trường Trạch, sau đó xoay lại nhìn Đường Đinh Chi, “Ừ, mang đi đi.”

Du Chuẩn không có một người nào nói gì, tất cả đều lẳng lặng nhìn hắn.

Đường Đinh Chi gật đầu với một sĩ quan, sĩ quan đưa hai binh lính đi vào, chỉ chốc lát sau, bọn họ cõng Thẩm Trường Trạch ra, đi từng bước một tới chỗ chiếc xe.

Khi bọn họ lướt qua bên cạnh Thiện Minh, trong lòng Thiện Minh đau nhói, theo bản năng đưa tay giữ cánh tay của Thẩm Trường Trạch lại.

Người lính đang cõng Thẩm Trường Trạch dừng bước, dùng ánh mắt mang ý hỏi nhìn về phía Đường Đinh Chi.

Thiện Minh cầm lấy cánh tay đứa nhỏ, hoảng hốt, có chút không hiểu nổi, cánh tay vốn mập mạp ngân ngấn mềm mại, tại sao lại trở nên rắn chắc như thế. Đứa nhỏ vốn chỉ chạy thôi đã ngã của hắn, tại sao lại lớn nhanh như vậy, quá nhanh, đến mức thời gian mười năm tựa như một giấc mộng, đảo mắt đã tỉnh mộng, phải ra đi, tại sao có thể như vậy?

Tất cả hình ảnh từ nhỏ đến lớn của Thẩm Trường Trạch từng màn đều hiện lên trước mắt hắn, dáng vẻ lần đầu tiên gọi hắn là ba đầy sợ hãi, dáng vẻ chui vào lòng hắn ngủ, dáng vẻ ôm cổ hắn làm nũng, dáng vẻ hoàn thành nhiệm vụ chạy đến trước mặt hắn tranh công, dáng vẻ kiễng chân giặt quần áo cho hắn, dáng vẻ đứng trước người hắn nói phải bảo vệ hắn, thậm chí cả dáng vẻ nói thương hắn, một màn lại một màn, đâm thẳng vào trái tim hắn. Hắn cảm thấy hốc mắt nóng rát, sự chua xót này quả thực khiến hắn không biết làm sao.

Hắn chưa có lúc nào giống như giờ phút này, tinh tường cảm nhận được việc trên thế giới này có một người gọi hắn là “ba” có ý nghĩa như thế nào, nghĩa là vướng bận, nghĩa là không muốn buông tay, là cảm tình nồng đậm.

Suốt một thời gian dài hắn không thể lý giải, một người lãnh khốc ngoan độc như Lâm Cường vì cái gì lại phải cùng long huyết nhân kia đồng quy vu tận, trong khi rõ ràng ông có thể chạy.

Hiện tại hắn đã hiểu được .

Lần này tách ra rồi, còn có thể gặp lại sao?

Hắn có thể sống được bao lâu đây, có lẽ lần này chính là vĩnh biệt, có lẽ đến tận ngày nào đó hắn chết thê thảm cũng không có cơ hội gặp lại đứa nhỏ nữa.

Hắn chỉ là có chút luyến tiếc, thật sự chỉ là có chút luyến tiếc, luyến tiếc một tiếng “ba” kia, không biết đời này còn có thể nhìn thấy đứa nhỏ này dùng ánh mắt sùng bái nhìn hắn, nghe đứa nhỏ gọi hắn một tiếng “ba” không.

Thiện Minh cắn chặt răng, buông lỏng tay ra, run giọng nói: “Đi đi.”

Cuối cùng cũng phải đến lúc từ biệt.

Đường Đinh Chi mang người đi, đi rất sạch sẽ, thật giống như bọn họ chưa từng tới đây, Thẩm Trường Trạch cũng chưa từng tồn tại.

Thiện Minh liền cảm giác mình vừa mơ một giấc mộng rất dài, một lần mộng chính là mười năm.

Al đi đến bên cạnh hắn, kéo đầu hắn xuống, đặt lên hõm vai của mình.

Thiện Minh vẫn không nhúc nhích, không có nước mắt, không có ngôn ngữ, chỉ lẳng lặng nhắm hai mắt lại.

Ngày tiếp theo Du Chuẩn về Colombia.

Thiện Minh tiêu tiền thuê vài tên thám tử điều tra chỗ Lawrence Roddy biến mất, một tuần sau thám tử trả lời, nói Roddy đã bị hại ở Morocco, cuối cùng không thể trở lại Pháp, về phần rốt cuộc là ai giết hắn thì có khả năng là Narciss, có khả năng là anh trai của Roddy, cũng có khả năng bị trúng đạn lạc trong hỗn loạn. Tóm lại, bọn họ tìm ra thân thể trúng đạn của Roddy trúng đạn từ trong phê tích, thám tử chụp ảnh thi thể bị đè nát không ra hình thù của Roddy rồi giao toàn bộ ra.

Thiện Minh nhìn lướt qua, sau đó ném ngay vào thùng rác.

Từ đó về sau không có ai nhắc đến Thẩm Trường Trạch trước mặt Thiện Minh nữa.

Cuộc sống của họ không có bất kì sự thay đổi nào, chọn khách hàng, nhận nhiệm vụ, dạo chơi bên rìa cái chết, đánh bạc, uống rượu, chơi gái, sống từng ngày thống khoái hôm nay không cần biết đến ngày mai, giống như đứa bé trai xinh đẹp mà lợi hại người Trung Quốc kia chưa bao giờ xuất hiện trước mặt họ.

Chỉ là Thiện Minh luôn không nhịn được nhìn vào tấm huy hiệu binh sĩ đang dán vào ngực hắn.