Cha Nuôi

Chương 76




CHƯƠNG 76



 

Tiếng chuông cảnh báo vang vọng toàn bộ nhà xưởng, một đội bảo vệ mặc trang phục chống khủng bố ghìm súng xông ra ngoài, vẻ mặt nghiêm túc như lâm đại địch.

Thẩm Trường Trạch nhằm về phía cầu thang, đón đầu một người mặc quần áo bảo vệ. Bảo vệ nhìn thấy y, thất kinh giơ súng lên, Thẩm Trường Trạch giữ lấy cổ tay hắn, rút súng trong tay hắn ra, sau đó đá hắn xuống lầu.

Một đầu khác của hành lang truyền đến tiếng bước chân hỗn độn, Thẩm Trường Trạch xoay người bắn hai phát súng vào người dẫn đầu. Sau khi một người ngã xuống, những người khác đều không dám liều lĩnh, dùng ngôn ngữ hỗn loạn hét cái gì đó với nhau.

Thẩm Trường Trạch xoay người lao xuống dưới, chạy về phía khu thí nghiệm.

Nhìn xuyên qua lớp kính trong suốt, y nhìn thấy các nhân viên nghiên cứu khoa học đang hoảng hốt, còn có những bảo vệ ôm súng trường đuổi tới chỗ y.

Thẩm Trường Trạch dựa theo trí nhớ mà chạy tới phòng thí nghiệm chỗ Pearl, cảm thấy sắp có người bắn đến chỗ mình, y vội xoay người nhảy sang, một loạt viên đạn bắn vào chỗ y vừa chạy qua.

Ánh mắt Thẩm Trường Trạch đột nhiên đỏ rực, nhiệt độ thân thể tăng cao. Khi y nhảy tới trước mặt người vừa nổ súng kia, y nhìn thấy trong đôi mắt sợ hãi và tuyệt vọng của người đó có bóng của vảy rồng màu vàng. Y giật lấy súng trong tay người nọ, cái đuôi đảo qua, ném người kia vào kính thuỷ tinh cường độ cao, đối phương lập tức mất tri giác.

Một tiểu đội khác chạy tới rất nhanh, Thẩm Trường Trạch đón đầu bọn họ vọt tới, thân hình vẽ nên một đường cong bật tới phía trước cực nhanh, nòng súng của những người đó muốn đuổi kịp tốc độ của y là vô cùng khó khăn. Băng đạn trong tay Thẩm Trường Trạch đánh ngã từng kẻ xui xẻo xông tới phía trước, thỉnh thoảng có viên đạn đánh trúng lớp vảy giáp của y thì cũng chỉ như gãi ngứa, trong vài giây ngắn ngủi nhóm người đó đã bị Thẩm Trường Trạch áp sát. Dưới móng vuốt cứng rắn và cái đuôi có lực công kích đạt tới ba trăm kg, bọn họ giống như món đồ chơi bằng giấy, dễ dàng bị xé nát.

Thẩm Trường Trạch cướp lấy súng, lựu đạn và mã tấu trên người bọn họ, buộc lên người mình, sau đó tiếp tục đi tìm Pearl.

Kỳ thật trạng thái bây giờ của y cũng không tốt, buổi sáng vừa bị rút bốn trăm ml máu, cơn choáng váng khi đó có một nửa là giả vờ, một nửa là thật sự. Bây giờ là cơ hội chạy trốn duy nhất, y rất sợ thể lực mình không chống đỡ nổi mà biến lại thành con người, vậy thì xong hết rồi.

Thẩm Trường Trạch chạy thẳng một đường tới, nhìn thấy phòng thí nghiệm liền ném một quả lựu đạn vào bên trong. Mấy nhà khoa học sợ tới mức chạy như điên ra ngoài. Tiếng nổ mạnh vang lên phía sau y, tạc đến mức toàn bộ nhà xưởng đều bị chấn động, phòng thí nghiệm cứ như vậy bị y hủy diệt mất hơn một nửa.

Cuối cùng y cũng tìm được căn phòng thí nghiệm nhốt Pearl. Phòng thí nghiệm long huyết này có bốn phía đều là kính chống đạn, chỉ dùng đạn căn bản không thể làm vỡ, Thẩm Trường Trạch bắn hết ba mươi phát chẳng qua cũng chỉ làm thủy tinh xuất hiện vết rạn. Y nhận ra như vậy không ổn, vì thế đổi súng, đại khái nhắm vào bốn góc hình vuông mà bắn, sau đó lại bắn vào trung điểm của đường chéo. Bắn hết bốn băng đạn, bốn góc hình vuông và đường chéo cuối cùng cũng bị nứt ra một cái khe.

Thẩm Trường Trạch lui ra phía sau mấy mét, sau đó vọt tới thật mạnh, dùng vai húc vào trung điểm đường chéo. Thủy tinh rầm một cái nát vụn, y thuận đà nhảy vào trong phòng thí nghiệm.

Y chạy đến bên giường Pearl, bấm nút thao tác để mở những vòng thép cố định tứ chi của nàng. Y nhổ hết dây dợ vướng víu trên người Pearl ra, vỗ mặt nàng kêu lên: “Pearl, Pearl.”

Pearl không hề phản ứng.

Thẩm Trường Trạch mở mắt của nàng ra nhìn, hẳn chỉ là thuốc mê còn chưa hết.

Y cởi quần áo bao quanh thân thể Pearl, sau đó cõng nàng trên lưng nhảy qua cái lỗ lớn trên kính thủy tinh ra ngoài, y còn phải đi tìm Đường Đinh Chi.

Toàn bộ nhà xưởng đã bị y làm cho khói bụi mù mịt, khắp nơi là tường đổ do bị lựu đạn tàn phá, chỗ nào cũng là đống hỗn độn.

Cảnh tượng như vậy ngược lại rất tiện cho Thẩm Trường Trạch ẩn nấp, dù sao y cũng đang cõng một thân thể bằng xương bằng thịt, không giống y có thể đỡ đạn thoải mái.

Thẩm Trường Trạch nhìn thấy một đám người chạy tới chỗ hắn, trong tay tất cả đều đã đổi thành súng phóng điện cao thế. Món đồ chơi kia có chút dọa người, tia điện bắn ro ro ra ngoài, điện thế chỉ dùng để đối phó với y kia phỏng chừng có thể đốt người thường thành than.

Thẩm Trường Trạch cõng Pearl chạy tán loạn, những người đó cũng không đuổi kịp y, nhưng y vẫn không có manh mối gì về Đường Đinh Chi, tiêu hao dần thể lực như vậy rất bất lợi cho y.

Y dạo qua một vòng ở khu thí nghiệm, lại chạy hướng về phía lầu hai, đến cầu thang thì bị một đội bảo vệ khác ngăn chặn.

Thẩm Trường Trạch tránh thoát một loạt đạn, trốn ở sau vách tường nghe động tĩnh của đối phương.

Y đặt Pearl xuống đất, sau đó sờ lên súng treo trên người, lỗ tai nhọn nhẹ nhàng giật giật, phán đoán vị trí của những người đó bằng thính lực.

Đột nhiên, một trận súng máy nổ vang lên, những bảo vệ đang tập trung để ý đến y ở cách đó không xa kêu thảm thiết liên tục, tất cả đều bị đánh ngã xuống đất.

Thẩm Trường Trạch ló ra đầu thì thấy một người ôm súng máy M16 lưu loát nhảy từ lầu hai xuống, đánh một tiểu đội bảy người đến người ngã ngựa đổ. Y mở to hai mắt nhìn, trong lòng mừng như điên, “Ba!”

Thiện Minh không rảnh nhìn y, bắn súng vào từng người còn đang giãy dụa trên mặt đất, sau đó ngồi xổm xuống cầm lấy một khẩu súng phóng điện cao thế, hí hoáy một chút, lẩm bẩm: “Thứ này tốt đấy.”

Thẩm Trường Trạch chạy đến ôm lấy hắn, “Ba!”

Thiện Minh tóm lấy y tha trở về góc, nhìn bộ dạng ánh vàng rực rỡ của y mà có chút không quen.

Đứa nhỏ cảm động đến hỏng mất, “Ba ơi, sao ba lại tới đây?”

“Đến đưa bọn mi trở về chứ còn gì.” Thiện Minh nói rất thản nhiên.

Thẩm Trường Trạch vừa nhìn thấy Thiện Minh liền cảm thấy những oan ức phải chịu hai ngày nay đã có chỗ phát tiết, y nức nở: “Ba, tên Đường Tịnh Chi kia lấy của con bốn trăm ml máu, bây giờ con thấy hơi choáng váng đầu.”

Thiện Minh cả giận nói: “Con mẹ nó, ông đây mà bắt được thằng khốn kia thì nhất định phải lấy máu toàn thân nó!”

Thẩm Trường Trạch phần phật đôi cánh bao lấy Thiện Minh, cái đuôi cũng không tự giác quấn lấy đùi Thiện Minh, y cầm lấy tay Thiện Minh, nhéo nhéo cánh tay hắn, “Ba, cánh tay của ba không sao chứ?”

“Ừ, không có việc gì đâu ……” Khi Thiện Minh trả lời có chút không yên lòng, hắn nhìn chằm chằm vào đôi cánh của Thẩm Trường Trạch, “Cái này của mi…… trưởng thành rất nhiều nhỉ.” Hắn đưa tay sờ, rắn chắc mà rất đàn hồi, nhìn qua rất cool.

“Đúng vậy, càng lúc càng lớn.”

“Có thể bay sao? Có lẽ bay được đấy nhỉ.”

“Chưa thử qua, nhưng nếu nhảy từ chỗ cao xuống thì quả thật có tác dụng giảm xóc.”

Thiện Minh có chút chờ mong nói, “Lần sau thử xem.”

Thẩm Trường Trạch cười nói: “Được…… Ba, ba giải thích với Houshar bọn họ như thế nào?”

Sắc mặt Thiện Minh trầm xuống, “Không giải thích…… Cứ để như vậy đi, chuyện sau này để về rồi nói sau, trước phải đưa Pearl và Đường Đinh Chi về đã.”

“Pearl còn đang hôn mê, Đường Đinh Chi không biết ở nơi nào.”

Thiện Minh ngồi xổm xuống kiểm tra mạch đập của Pearl, sau đó xoay người đi chỗ mấy người chết cởi một cái quần mặc vào cho Pearl.

Hắn nhét Pearl vào phía sau góc tường chất đầy vải, dùng một ít vải kích thước lớn làm thành một cái túi che trước nàng, “Trước hết cứ giấu cô ấy ở đây đã. Vừa rồi khi ta vào từ phía sau thì phát hiện một tầng hầm ngầm hoàn toàn được khóa chặt, nhìn qua rất khả nghi. Phòng thí nghiệm trọng yếu thật sự chỉ sợ là ở dưới đó, nếu Đường Tịnh Chi muốn trốn thì chắc chắn đã xuống đó rồi, chúng ta đi nhìn xem.”

Thẩm Trường Trạch nói: “Ba, ba mang Pearl đi trước đi, con đi tìm Đường Đinh Chi.”

Thiện Minh lưu loát đổi băng đạn khác cho súng máy, “Ta tới là để mang cả ba người bọn mi đi.”

“Bọn họ quá đông, hơn nữa trang bị rất đầy đủ. Ba, nghe lời con, mang Pearl đi đi, con nhất định sẽ mang Đường Đinh Chi trở về .”

Thiện Minh nhét khẩu súng phóng điện cao thế vào trong người, nhìn thẳng vào y, “Ta và mi cùng đi, ta muốn đem tất cả ra ngoài.”

Thẩm Trường Trạch hơi hơi gật đầu, dùng đôi cánh vòng qua vai Thiện Minh, nhẹ giọng nói, “Ba, chúng ta đều sẽ trở về .”

Thiện Minh nhếch miệng cười, “Đánh cho chúng nó hoa rơi nước chảy đi!”