Cha Nuôi

Chương 69




CHƯƠNG 69



 

Thẩm Trường Trạch nhíu mày nói: “Sao ông lại ở chỗ này……”

Giọng của Al đột nhiên vọt ra từ tai nghe, “Tìm được Carfal rồi, còn có một vài kẻ từ ‘Cloud Top’ chạy tới tị nạn.”

House vội nói: “Đừng giết hắn.”

Thiện Minh xen mồm nói: “Không có Narciss và Roddy sao? Một tên khoảng năm mươi, tóc vàng, một tên hơn hai mươi tuổi, cao gầy, tóc nâu.”

Al nói: “Có hơn mười người, khó mà nói chính xác, chờ anh mang về thì cậu tự xem đi.”

Cosky nói: “Con tin ở chỗ chúng tôi, yểm hộ rút lui.”

Thẩm Trường Trạch còn đang nhìn chằm chằm Đường Đinh Chi, trong mắt tràn ngập nghi vấn, ba người khác đã mỗi người kèm hai, nâng con tin đang thất hồn lạc phách lên, nhanh chóng rút lui ra ngoài.

Thẩm Trường Trạch và Đường Đinh Chi chạy ở cuối cùng, Thẩm Trường Trạch đóng bộ đàm, khẽ nói với Đường Đinh Chi: “Vì sao ông lại ở đây?”

“Tôi đến điều tra vụ lộ bí mật long huyết nhân, thân phận hiện tại của tôi là cố vấn pháp luật người Hoa của tổ chức quốc tế Hồng Thập Tự, đến đây để cung cấp lương thực viện trợ. Tôi đi theo mấy phóng viên kia vào Tây Sahara, kết quả là bị bọn họ bắt cóc.”

Thẩm Trường Trạch không tin tưởng lắm, y hừ một tiếng, “Vệ sĩ người nước này của ông đâu? Sao có thể để ông hành động một mình?”

Đường Đinh Chi thản nhiên nói, “Việc lần này giao cho cục An ninh quốc gia đi điều tra, căn bản không để chúng tôi nhúng tay, nhưng tôi mới là người quen thuộc với vụ án nhất, hiểu biết toàn bộ sự kiện rõ nhất. Bọn họ không để tôi điều tra, tôi đành phải tự mình điều tra.”

“Cho nên ông liền tự mình đến đây?”

“Không, vốn là tôi muốn đi Colombia tìm cậu giúp tôi, nhưng tôi lại nhận được tin tức nói các người cũng đến Morocco. Tôi đi từ phòng thí nghiệm tới đây, không liên hệ với cục, thế nên cũng không thám thính được tin tức mới nhất của các người, cho nên tôi chỉ có thể đến thử vận may, không ngờ lại gặp được cậu.”

Thẩm Trường Trạch thấp giọng nói: “Dựa vào cái gì mà tôi phải giúp ông?”

Đường Đinh Chi thản nhiên nói, “Bởi vì tôi là một nhân viên nghiên cứu khoa học, ở nơi loạn lạc như thế này lúc nào tôi cũng có thể chết, mà cậu thì cần tôi sống .”

Thẩm Trường Trạch trầm mặc vài giây, mở miệng nói: “Tôi quả thật là cần ông hỗ trợ.”

Ba đội một lần nữa hội hợp ở phòng điều hành, Al đầu đầy mồ hôi, khi nhìn thấy Đường Đinh Chi thì ngẩn người, “F*ck, anh đúng là đồ âm hồn không tan.” Sau đó hắn kéo cổ áo Đường Đinh Chi, “Anh lại đây, chúng tôi có người bị thương.”

Đường Đinh Chi gần như là bị Al bạo lực tha ra khỏi căn cứ dưới lòng đất, y cực kì nhỏ giọng nói một câu, “Bình thường tôi chỉ làm phẫu thuật cho cán bộ từ cấp tỉnh trở lên thôi.”

Falcon và Houshar đều bị đạn lạc đánh trúng, Houshar bị thương không nặng lắm, nhưng Falcon thì viên đạn mắc ở gần háng, cần mổ ngay lập tức.

Bọn họ đưa cả thầy thuốc SWAT lại để hắn làm trợ thủ của Đường Đinh Chi, vài người tay chân lanh lẹ dựng một bàn giải phẫu đơn giản ở trạm gác, nâng toàn bộ thiết bị chữa bệnh và dược phẩm xuống. Falcon là chiến sĩ tiên phong mũi nhọn của Du Chuẩn, nếu là tác chiến ở thời cổ đại thì sẽ giữ vai trò thám báo và gián điệp, hắn tuyệt không thể bị tàn tật đôi chân.

House nhìn thấy Đường Đinh Chi thì vô cùng kinh ngạc, hỏi y vì sao lại ở đây.

Đường Đinh Chi nhẹ nhàng nói bâng quơ, “Mục đích cũng không khác ông lắm.”

House có chút đăm chiêu nhìn y, trong mắt lộ ra một tia phòng bị.

Đường Đinh Chi vừa khử trùng thiết bị vừa nói, “Bây giờ chúng ta ở đây vô cùng không an toàn, có lẽ tin tức căn cứ này bị tập kích đã truyền ra ngoài, lập tức sẽ có đội quân chạy tới, đến lúc đó chúng ta sẽ gặp phải nguy hiểm lớn hơn nữa.”

House cũng gật đầu phụ họa, “Đường nói rất đúng, chúng ta không nên ở lại chỗ này, hẳn là lập tức rút lui.”

Al lấy nòng súng chĩa vào Đường Đinh Chi, “Anh, phải ở lại” Al chuyển hướng House, “Ông muốn chạy lúc nào thì chạy, để xe lại đó. Đừng nhiều lời, lập tức phẫu thuật.”

Đường Đinh Chi không thèm nhắc lại, bắt đầu phối thuốc mê.

House kéo Carfal tới một bên thẩm vấn, Thiện Minh lật qua mười mấy người kia một lần nhưng không có Narciss và Roddy. Điều này làm hắn tức giận, thế giới nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, lỡ mà để hai thằng súc sinh kia chạy mất thì sao.

Thẩm Trường Trạch ở bên cạnh nói: “Ba, bọn chúng hòa thượng chạy được nhưng miếu không chạy được, lần này con có thể đến nhanh như vậy là nhờ anh trai của Roddy chuẩn bị máy bay cho con. Bọn họ là anh em khác mẹ, đối với nhau còn hơn cả kẻ thù, cứ cho là Roddy chạy về Pháp, chúng ta cũng có thể đuổi theo, con tuyệt đối sẽ không bỏ qua hắn.” Thẩm Trường Trạch nắm chặt nắm tay, y tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất cứ một kẻ nào làm tổn thương Thiện Minh, tất cả những kẻ làm Thiện Minh đổ máu, không có ngoại lệ, đều đáng chết!

Thiện Minh nghe thế, trong lòng cuối cùng cũng dễ chịu một ít, “Được, nếu lần này không bắt được hắn, sau khi nhiệm vụ chấm dứt thì chúng ta trở về Pháp, ta muốn mạng của Narciss và Roddy!”

Thẩm Trường Trạch sờ đôi mắt còn chưa hết sưng của Thiện Minh, nhịn không được đau lòng nói, “Sao mắt vẫn chưa tốt lên vậy, nhìn thế này chắc khó chịu lắm.”

Thiện Minh không thèm để ý nói: “Không có việc gì, ngược lại là Đường Đinh Chi kia, sao lại xuất hiện ?”

Thẩm Trường Trạch thuật lại mục đích của Đường Đinh Chi, Thiện Minh gật đầu, “Như vậy y và House đến đây với mục đích giống nhau? Ta nghĩ đây là vụ án lộ bí mật quốc gia của Mĩ, sao lại có liên quan với Trung Quốc được?”

“Chờ bọn họ giải phẫu xong thì chúng ta cẩn thận hỏi một lần đi. House nói có gián điệp dùng long huyết tinh luyện chế thành thuốc kích thích hàm lượng cao, dùng trên những người ở ‘Cloud Top’ để kiếm chác món lãi kếch sù, như vậy chuyện này ít nhiều cũng có liên quan tới con.”

Trên mặt Thiện Minh lộ ra vài phần lo lắng, đây là lần thứ ba Đường Đinh Chi xuất hiện vì thằng nhóc, lí do thanh minh với bọn Al càng ngày càng không có sức thuyết phục, trong lòng bọn họ chỉ sợ đã sớm hoài nghi rồi. Bởi vì cẩn thận cân nhắc lại, điểm đáng ngờ của chuyện này là vô số, nếu không phải Al và Houshar tín nhiệm hắn, mà các thành viên thì tín nhiệm Al và Houshar, một khi bọn họ nghiêm túc chất vấn, Thiện Minh biết mình không thể nói dối được nữa.

Hắn đồng thời phải chịu đựng cả nỗi lo thân phận Thẩm Trường Trạch bị phát hiện và sự áy náy vì lừa gạt chiến hữu. Chờ khi bọn họ rút lui khỏi chiến trường, có thời gian xả hơi, hắn đã có thể tưởng tượng được Al và Houshar sẽ lấy ánh mắt hoài nghi như thế nào nhìn hắn. Hắn càng ngày càng không muốn giấu diếm, nhưng đã giấu diếm nhiều năm như vậy, hắn cũng càng ngày càng muốn chạy trốn chân tướng .

Nếu đứa nhỏ vĩnh viễn không lớn lên thì thật tốt.

Thẩm Trường Trạch nhìn cảm xúc hiện lên trên mặt Thiện Minh, nghĩ rằng hắn lo lắng cho mình bị liên lụy vào, vì thế trấn an: “Ba, đừng nghĩ nhiều, lần này chúng ta đến đây nhiều người như vậy, ở cùng một chỗ với mọi người con cảm thấy thật an toàn.”

Thiện Minh sờ đầu y, nhìn đứa con trai đã trở thành một thiếu niên anh tuấn cao lớn, trong lòng có vài phần cảm khái, “Mi nhớ kỹ, trăm ngàn lần không thể để thân phận của mình bị tiết lộ.”

“Yên tâm đi, con hiểu mà.”

Đợi hơn ba giờ, phẫu thuật kết thúc, viên đạn được lấy ra thành công, Falcon còn đang mê man, hô hấp vững vàng.

Tuy rằng mỗi người của Du Chuẩn đều ôm thái độ phòng bị với Đường Đinh Chi, nhưng không ai nghi ngờ y thuật cao siêu của y, trong hoàn cảnh đơn sơ ác liệt như thế — thiếu thốn  thuốc men, không có dụng cụ phụ trợ, chỉ có một trợ thủ — vẫn như cũ có thể thực hiện được cuộc phẫu thuật ngoại khoa tinh vi như thế, hơn nữa còn rất thành công, thật sự là phi thường tuyệt vời. Điều khiến cho bọn họ khó quên là bác sĩ quân y trẻ tuổi đến từ Trung Quốc này vẫn vô cùng bình tĩnh lạnh lùng, gần như không thấy y có vẻ mặt nào khác ngoài vẻ mặt không biểu cảm, giống như một cái máy chỉ hành động theo mệnh lệnh, xinh đẹp thì có xinh đẹp nhưng luôn làm người ta cảm thấy không rét mà run.

Giải phẫu vừa chấm dứt, bọn họ lập tức lái xe quay trở về căn cứ, nhiệm vụ lần này đã thuận lợi hoàn thành. công việc kế tiếp là về căn cứ giao lại con tin cho chính phủ, thanh toán khoản tiền còn lại, sau đó chính phủ hộ tống bọn họ về khách sạn Cloud Top, đón Jobert và Pearl, thế là nhiệm vụ thành công trọn vẹn, bọn họ sẽ cùng nhau về Colombia.

Lúc ấy, tất cả mọi người nghĩ rằng, lần này sẽ giống như mỗi lần thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ trong dĩ vãng, kết thúc trọn vẹn mà bình thản.

Khi bọn hắn chạy về đến căn cứ, trời đã sáng hoàn toàn, tất cả mọi người đều trắng đêm không ngủ, lại trải qua một trận chiến đấu, toàn đội mỏi mệt không chịu nổi. Quân chính phủ tiến hành một cuộc chào đón nhỏ với họ, sau đó nhanh chóng đưa họ vào căn cứ, sắp xếp cho họ nghỉ ngơi.

Thiện Minh ăn như lang thôn hổ yết, sau đó tìm sô pha nằm vật xuống, nhắm mắt lại muốn ngủ, Thẩm Trường Trạch liền lay hắn, “Ba, quần áo ba bẩn quá, đổi bộ khác đi.” Từ nhỏ Thẩm Trường Trạch đã thích sạch sẽ, chỉ cần có điều kiện thì chắc chắn sẽ chỉnh đốn chính mình và gã cha có năng lực tự gánh vác sinh hoạt cực kém kia thật sạch sẽ. Y về đến căn cứ thì việc đầu tiên là tắm rửa thay quần áo, đi ra vừa thấy Thiện Minh vừa bẩn vừa thối đã ngủ, y có chút không chịu nổi sự tạm bợ như vậy của Thiện Minh.

Thiện Minh xoay người, “Để sau đi.”

Thẩm Trường Trạch thở dài, cũng không thương lượng với hắn nữa, đi lên cởi áo hắn ra, sau đó thay đồ sạch sẽ cho hắn. Toàn bộ quá trình Thiện Minh không thể nói là phối hợp, nhưng ít ra cũng không phản kháng, nên nhắm mắt thì cứ nhắm mắt, nên ngủ thì cứ ngủ.

Đường Đinh Chi nghiêng đầu nhìn hai cha con nhà này, trong lòng có một tia cảm xúc quái dị.

Thẩm Trường Trạch mang quần áo bẩn của hắn đi vào buồng giặt, bảo đảm ngày mai hắn còn có quần áo để thay khi tắm.

Đường Đinh Chi nhìn y đi một mình, nhớ ra còn có chuyện cần nói nên cũng đi theo. Y bước đi không có chút âm thanh nào, khi y tới gần toilet thì nhìn thấy Thẩm Trường Trạch đứng nghiêng người với y, trong tay ôm quần áo của Thiện Minh, nhìn đăm chiêu.

Đường Đinh Chi cảm thấy khó hiểu vì hành vi của y, vì thế cứ đứng nhìn như vậy.

Tiếp theo, y nhìn thấy Thẩm Trường Trạch vùi mặt vào bộ quần áo vừa bẩn vừa thối mình ghét bỏ, hít một hơi thật sâu sau đó ngẩng đầu, trên mặt lộ ra sự say mê và thỏa mãn giống như kẻ nghiện mới hút thuốc phiện xong.

Đường Đinh Chi kinh ngạc nhìn y, hồi lâu mới phản ứng lại được, chậm rãi lui về phía sau, lặng yên không một tiếng động rời đi.

Nếu y không nhầm, kia rõ ràng là khát vọng ***.

Đường Đinh Chi hồi tưởng tất cả những gì vừa rồi mình nhìn thấy, đôi mắt vốn cực kì thiếu cảm xúc đột nhiên thoáng hiện vài phần quang mang.

Thì ra là như vậy, thật thú vị ……