Cha Nuôi

Chương 66




CHƯƠNG 66



 

Thiện Minh cũng không ngủ được lâu lắm đã bị đánh thức .

Cosky phụ trách gác đêm đi vào, nói với Houshar là thượng úy House muốn gặp bọn họ, Thiện Minh vừa nghe đến cái tên này thì lập tức mở mắt.

Thẩm Trường Trạch nói: “Để tôi đi nhìn xem.”

Houshar xua tay ngăn lại, “Một mình hắn vào đây, nếu không cũng đừng có vào.”

Cosky gật đầu, một lát sau hắn dẫn House theo vào. House còn chống gậy, nhưng Thiện Minh cảm giác hắn đang giả vờ. Dù sao hắn bị cũng bị chặt đứt xương bánh chè trước mặt mọi người, lấy tốc độ hồi phục của con người thì không thể lành quá nhanh được.

Thẩm Trường Trạch tràn ngập địch ý nhìn hắn, hơi hơi nhe răng với hắn, giống như con báo con, thể hiện thái độ công kích.

House bất đắc dĩ trắng mắt, “Nghe đây, tôi không phải tới tìm các người đánh nhau, mà là đến nói chuyện hợp tác .”

Houshar nói: “Chúng ta có cái gì để hợp tác đây?”

“Lần này tôi có nhiệm vụ, có một nhân viên của hạng mục nghiên cứu khoa học trọng điểm của đất nước chúng tôi vì muốn kiếm chác món lãi kếch sù mà bán thành quả nghiên cứu của chúng tôi ra ngoài, chế thành thuốc kích thích mà trong khoảng thời gian ngắn có thể kích phát tiềm năng con người. Chúng tôi truy tìm nhiều lần, rốt cuộc tra được nơi này. Tôi ẩn nấp trong này hơn một tháng, thật vất vả mới được Carfal tín nhiệm, trở thành chiến sĩ được hắn coi trọng nhất. Chúng tôi đang thu lưới từng bước một, hi vọng có thể bắt được kẻ chủ mưu phía sau màn, kết quả các người ập đến, còn làm nổ tung toàn bộ sàn đấu, rất nhiều chứng cứ đều bị chôn dưới đó rồi.” Ngữ khí của House cực kì không khách khí, vẻ mặt cũng vô cùng bất mãn, “Bây giờ căn cứ vào tin tức đáng tin cậy, chính phủ Morocco đã chặn lại toàn bộ đường không, bọn chúng không ra được. Vì để đề phòng bị truyền thông khui ra, rất nhiều người xem có uy tín đều trốn vào cảnh nội Tây Sahara, hy vọng có thể từ đó mà rời khỏi Morocco, trong đó bao gồm cả Carfal.” House liếc nhìn Thiện Minh một cái, “Narciss hẳn là đã ở bên trong. Thiện Minh nói các người tới nơi này cũng là vì nhiệm vụ, tuy rằng chưa điều tra cụ thể nhưng hơn nửa là có liên quan tới việc phóng viên và quan viên chính phủ Morocco bị phái độc lập bắt cóc đúng không? Bây giờ chúng tôi cũng cần tiến vào Tây Sahara, nhưng chúng tôi không quen thuộc nơi này, cũng không có đủ chi phí, cần chính phủ giúp, cho nên chúng tôi giúp các người giải cứu con tin, các người đưa chúng tôi vào để chúng tôi tìm được Carfal.”

Thiện Minh hơi mỉm cười, nghĩ đến việc mình bị bắt cóc đến đây, lừa House nói là phải làm nhiệm vụ, kết quả bây giờ lại thành có nhiệm vụ thật, không đến mức bị House nhạo báng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có chút dọa người, cũng may không có người vạch trần hắn.

Al hừ nói: “Buồn cười, ông dựa vào cái gì cho rằng chúng tôi cần các người hỗ trợ?”

“Thêm vài người hỗ trợ miễn phí chẳng lẽ không phải chuyện tốt sao?”

“Ai biết rốt cuộc các người có mục đích không muốn để ai biết nào không, chuyện này chúng tôi không đồng ý, chúng tôi không cần bất kì kẻ nào hỗ trợ. Muốn đi vào thì tự nghĩ cách đi.”

House nhún vai, “Vậy tôi đổi một cách nói khác, trên người Carfal có một lượng lớn tiền mặt, tôi đã cài thiết bị định vị trên người hắn, bây giờ chỉ có tôi mới có thể tìm được hắn, sau khi tìm được hắn thì toàn bộ tiền hắn có đều thuộc về các người, thế nào?”

Mắt Al sáng ngời, “Thật không? Bao nhiêu?”

“Ước chừng…… Tôi cũng không biết, tổng cộng khoảng bảy tám trăm nghìn đôla.”

Al chớp mắt, vừa định mở miệng, sau lại nghĩ đến Houshar đang bên cạnh, có chút kiêng dè liếc nhìn Houshar một cái.

Hai tay Houshar khoanh trước ngực, ngồi trên ghế, sống lưng thẳng tắp, giống như một pho tượng lớn cơ bắp cuồn cuộn. Thấy Al đang nhìn hắn, Houshar nhíu hàng lông mày bị một vết đao chém ngay chính giữa lại, lạnh lùng nói: “Cậu là lão đại của Du Chuẩn, nhìn ta làm gì?”

Al cười phong tình, “Chú đẹp trai nhất.” Sau đó hắn nói với House: “Các ông có bao nhiêu người?”

“Anh có thể đưa đi được bao nhiêu?”

“Nhiều nhất cho các ông một xe.”

“Được, vậy một xe.”

“Sau khi nhập cảnh phải nghe chúng tôi sắp xếp.”

“Chỉ cần không ảnh hưởng đến nhiệm vụ của chúng tôi thì sẽ nghe theo sự sắp xếp của các anh, nhưng đừng nghĩ đến việc muốn nhóm lính chúng tôi làm mấy việc đòi mạng.”

Al vỗ tay, “Cứ quyết định như vậy đi.”

Thẩm Trường Trạch đặc biệt không nói gì liếc Al một cái, không nhịn được hỏi: “Al, chú muốn nhiều tiền như vậy làm gì?”

Al thẹn quá thành giận, vỗ đầu y, “Nuôi sống chúng bây!”

Sáng ngày hôm sau, chính phủ cung cấp bốn chiếc Hummer quân dụng và hai sĩ quan dẫn đường đến. House dẫn theo năm người ngồi trên một chiếc xe trong đó, Du Chuẩn lần này có tổng cộng mười sáu người ra nhiệm vụ. Jobert bị thương, Pearl và hắn cùng nhau ở lại khách sạn, còn lại mười bốn người và sĩ quan thì ngồi trên ba chiếc xe còn lại.

Vốn là Al muốn để Thiện Minh và Jobert, Pearl cùng ở lại khách sạn, đùi Jobert trúng đạn không thể hành động, nhưng Thiện Minh kiên trì muốn tự tay bắt Narciss, vì thế quyết đi theo.

Houshar không khách khí nói, “Bây giờ mày chính là trói buộc.”

Thiện Minh trừng mắt, không phục lắm, nhưng lại không dám tùy tiện chửi mẹ nó, Houshar sẽ đánh hắn mất.

Thẩm Trường Trạch nhíu mày nói: “Tôi sẽ phụ trách hành động của ba, bảo vệ ổng an toàn, sẽ không liên lụy các người.”

Thiện Minh nhếch miệng cười, hất hàm với Houshar, vẻ mặt rõ ràng nói “Nhìn xem, tôi có con trai, chú có không” đầy đắc ý.

Bốn chiếc xe đi cả ngày, sau khi mặt trời lặn thì tới một căn cứ bí mật. Ven đường họ đi qua các thành trấn của Tây Sahara, nhìn chung đều rất hoang vắng, nơi này cũng không ngoại lệ, một thị trấn nhỏ giống như lô cốt bằng cát, nhìn qua không thấy được bao nhiêu người, lộ ra một luồng tử khí làm người ta không thoải mái. Tường bao quanh thị trấn cắm quốc kì Morocco đã cháy đến rách nát, trên mặt đất có dấu vết xe tăng đi qua rất rõ ràng.

Bọn họ dừng xe ở bên ngoài cách một km, sĩ quan dùng bộ đàm liên lạc với người trong căn cứ. Một lát sau, một người trông có vẻ là thôn dân cưỡi một chiếc xe máy cực kì rách nát lại đây, sĩ quan xuống xe trao đổi cái gì đó với hắn, sau đó bọn họ đi theo chiếc xe máy kia vòng quanh thị trấn hơn hai mươi phút, cuối cùng dừng lại trước một chỗ nhìn bên ngoài trông giống như một cồn cát.

Thì ra căn cứ được thiết lập phía dưới.

Bọn họ giấu xe ở sau cồn cát, đoàn người tiến vào căn cứ dưới lòng đất.

Căn cứ cũng đơn sơ như bề ngoài của nó, bên trong chỉ có hai mươi người, xem thiết bị xung quanh thì tác dụng chủ yếu của nơi này hẳn là phát thông tin và tin tình báo nơi tập kết hàng, lực lượng vũ trang gần như không đáng nói.

Sĩ quan phụ trách nơi này dựa theo chỉ thị của cấp trên, nói chi tiết tình huống trước mắt cho cho họ, bao gồm số người bị bắt cóc, thân phận cùng với nơi bọn họ có khả năng trốn, cũng phân tích vài thứ về nhân số và lực lượng của phái độc lập, sau đó bọn họ ngồi vây quanh một chỗ nghiên cứu bản đồ.

Hai cha con Thiện Minh ngồi xuống một bên, lúc trước Thẩm Trường Trạch và Pearl đã nghiên cứu một loại thuốc Đông y, chuyên dùng để giảm bớt sự tổn thương nghiêm trọng của cơ bắp, bây giờ cánh tay Thiện Minh đang quấn từng vòng loại thuốc này, sau đó bên ngoài được nẹp lại, phòng ngừa xương cốt của hắn có vấn đề.

Thẩm Trường Trạch gỡ hai cái nẹp ra, hương vị của thuốc liền tản ra khắp căn cứ, mùi hương vô cùng nồng đậm gay mũi, không dễ ngửi, tất cả mọi người không nhịn được nhìn họ.

Hai người quả thật thoải mái như ở nơi không người, Thẩm Trường Trạch bắt đầu mát xa cho Thiện Minh dọc theo các đường mạch máu. Sức tay của y lớn, mỗi lần nắn đều làm cho Thiện Minh đau đến nhếch miệng.

Thẩm Trường Trạch nhìn bộ dạng của hắn liền đau lòng, nhìn hai cánh tay sưng to hơn cả bắp chân của hắn lại càng đau lòng, y thấp giọng nói: “Ba, nhịn một chút đi.”

Trán Thiện Minh toát đầy mồ hôi, cắn răng nói: “Không có việc gì đâu, nhanh lên.”

“Là ai làm cho cánh tay ba thành như vậy, là House kia sao?”

“Không phải, là một người chết.”

House bất mãn nói: “Khi tôi thượng đài với anh ta thì cánh tay anh ta đã như vậy, trên cơ bản tôi cũng không làm gì. Cậu chặt đứt đầu gối tôi rồi còn không vừa lòng sao?”

Thẩm Trường Trạch quay đầu trừng mắt nhìn hắn, có thâm ý khác nói, “Nếu có thể chặt đứt thật thì tốt rồi.”

House bĩu môi, không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên cảm khái một câu, “Cậu thay đổi rất lớn, trưởng thành rất nhiều.” Trong ngôn từ dường như có vài phần vui mừng.

Thẩm Trường Trạch quay đầu đi, không để ý đến hắn nữa.

Buổi tối khi ăn cơm, House lại tới, thấy bên cạnh không có người thì thấp giọng nói: “Trong suốt thời gian qua hai người vẫn liên hệ với Đường phải không? Xem ra y đã dạy cậu rất nhiều thứ có ích, tiến bộ của cậu so với tôi tưởng tượng còn lớn hơn, bây giờ cậu đã tới trình độ nào rồi?”

Thẩm Trường Trạch lạnh lùng nhìn hắn, “Đừng quấy rầy tôi và ba ăn cơm.” Nói xong y múc một thìa canh, đưa vào miệng Thiện Minh.

Thiện Minh há miệng nuốt xuống, sau đó lắc đầu, “Không ăn .”

“Ăn thêm một chút đi, canh cũng chưa uống xong mà.”

“Không ăn, khó ăn chết, cái thứ nhão nhoét gì đây, ăn bao nhiêu rồi mà vẫn không hiểu nổi là mình ăn cái gì, phì.” Thiện Minh lộ ra một vẻ mặt chán ghét.

Hắn “phì” xong thì thấy hai sĩ quan Morocco bên đối diện đang xấu hổ nhìn hắn, Thiện Minh hung ác trừng bọn họ, hai người lập tức cúi đầu.

Thẩm Trường Trạch lại múc một thìa, “Điều kiện nơi này chỉ được như vậy, ba không được kén ăn, ăn thêm một chút đi.”

Thiện Minh kiên quyết bỏ qua, “Không ăn.”

Thẩm Trường Trạch dỗ hắn, đưa thìa tới bên miệng hắn, “Ba, ăn thêm một ngụm đi, một ngụm nữa thôi, trở về con làm cơm Trung cho ba, ngày nào cũng làm được không, thêm một ngụm nào.”

Thiện Minh nhìn y, miễn cưỡng hé miệng, nuốt ngụm canh có hương vị cổ quái kia vào.

House vừa nhìn vừa trợn mắt há hốc mồm, tuy rằng hắn vừa mới bắt đầu học tiếng Trung, trình độ không được bao nhiêu, nhưng nếu không hiểu sai thì cảnh tượng này thật giống như cha mẹ đang dỗ trẻ con ăn vậy. (Ta có nên cho thêm “nữ vương thụ” vào phần thể loại không ta?)

Thẩm Trường Trạch lau miệng cho Thiện Minh, sau đó mới quay đầu về phía House, tức giận nói, “Vừa rồi ông nói cái gì?”