Cha Nuôi

Chương 53




CHƯƠNG 53



 

Thẩm Trường Trạch vọt vào tắm nước lạnh nửa giờ, cả người mới tỉnh táo lại, đi ra thu thập sạch sẽ cho Thiện Minh, thay áo ngủ cho hắn.

Vóc dáng hai người bây giờ còn chênh lệch non nửa cái đầu, bây giờ là thời gian phát triển của y, phỏng chừng qua một hai năm nữa, y có thể sẽ cao hơn ba. Nếu y có thể cường đại hơn ba, ba sẽ nghe lời y như hắn đã nói sao?

Thẩm Trường Trạch nhìn Thiện Minh ngủ đến không biết giời giăng gì, trên gương mặt trẻ con hiện lên một tia mê mang. Y cứ như vậy nhìn Thiện Minh thật lâu rồi mới lên giường, ôm eo Thiện Minh từ phía sau, ôm hắn vào trong ngực.

Khi nào thì y mới có thể danh chính ngôn thuận mà ôm ba như vậy đây, điên cuồng mà khát vọng nhưng lại không thể quang minh chính đại nói ra, Thẩm Trường Trạch không cách nào hình dung trong lòng mình có bao nhiêu buồn khổ.

Y gắt gao ôm Thiện Minh, hôn lên vết sẹo trên cổ và vai hắn, cảm giác thích trong lòng dường như đến giây tiếp theo sẽ đầy tràn.

Bởi vì thói quen đã được hình thành nhiều năm, trời vừa sáng Thiện Minh liền tỉnh. Kỳ thật hắn cũng không muốn dậy sớm như vậy, đầu đau mắt sưng, thật sự là nên nghỉ ngơi nhiều một chút, bất đắc dĩ đồng hồ sinh học đã sắp xếp như vậy, vì thế hắn liền tỉnh.

Sau khi tỉnh lại liền cảm giác có gì đó đặc biệt không thích hợp, sao lại nóng như vậy chứ, giống như dán vào một cái gì đó ấm áp.

Thiện Minh chậm rãi mở mắt thành một cái khe, nhìn xuống xem xét. Một cánh tay vắt ngang qua hông mình, hắn quay đầu thì thấy khuôn mặt của con hắn gần như dán sát lên da đầu, hơi thở có thể trực tiếp thổi bay tóc của hắn. Thiện Minh chậm rãi tìm về cảm giác của thân thể, đột nhiên cảm giác được chỗ mông có cái gì vừa cứng lại vừa nóng đang chọc hắn, kì quái khó chịu.

Khi Thiện Minh phản ứng được đây là do thằng ranh này đang lên cơn buổi sáng, sắc mặt trở nên đặc biệt khó coi.

Đã choai choai mười lăm tuổi rồi, ôm cha ngủ đã đủ kỳ quái, còn mẹ nó dán mông mình liền…… Thiện Minh lập tức mặc kệ, nắm cánh tay y kéo dậy, chân đạp lên bụng y, lập tức đá Thẩm Trường Trạch từ trên giường bay xuống đất.

Thẩm Trường Trạch lập tức tỉnh, hơn nữa phản ứng rất nhanh, lập tức nhảy lên khỏi mặt đất.

Thiện Minh cả giận nói: “Mi con mẹ nó đã lớn bằng nào rồi còn ôm ta ngủ, thiếu sữa à?”

Thẩm Trường Trạch lắc đầu, ủy khuất nói, “Vì sao lại không được, trước đây chúng ta đều ngủ như vậy mà?”

“Trước đây? Trước đây mi mới lớn bằng này thôi.” Thiện Minh đưa tay ra dấu một cái, đầu  hắn còn đau đấy, phiền táo vò vò đầu, “Đừng có giống như chưa trưởng thành như thế.” Hắn đột nhiên nhớ ra ân oán tài khoản còn chưa giải quyết đâu, ngẩng đầu tức giận trừng Thẩm Trường Trạch, “Mau trả lại tài khoản cho ta.”

Thẩm Trường Trạch lạnh mặt, “Không.”

“Mi muốn chết?”

Thẩm Trường Trạch quật cường nhướng cằm,“Có bản lĩnh ba cứ giết con.”

Thiện Minh theo thói quen định đi sờ mã tấu, kết quả vừa sờ liền chạm đến áo ngủ trên người, hắn cúi đầu thì thấy ngoài một bộ áo ngủ thì nào có nửa cái vũ khí nào.

Thiện Minh lập tức nhảy dựng lên, nhấc chân đá tới mặt Thẩm Trường Trạch, không có nửa điểm nương tay.

Luận về tay không đánh nhau, trong Du Chuẩn gần như không có ai là đối thủ của Thiện Minh, lần này cứ cho bởi vì tác dụng của cồn mà động tác hơi chậm một chút, nhưng cũng vừa nhanh vừa hiểm vừa chính xác, trong không tới nháy mắt chân đã đến mặt rồi .

Thẩm Trường Trạch bỗng hạ thấp xuống thật mạnh, sau đó nhào sang bên kia, y rất quen thuộc chiêu thức của Thiện Minh, động tác kế tiếp chắc chắn là dẫm xuống. Cú dẫm này của Thiện Minh nếu hạ đúng chỗ có thể trực tiếp làm người tê liệt .

Sau khi Thiện Minh xuống đất liền xông đến chỗ y, giơ tay đấm vào mắt y, Thẩm Trường Trạch hơi quay đầu đi, vẫn bị nắm đấm sượt qua huyệt Thái Dương, đau rát. Thẩm Trường Trạch ôm chặt lấy eo Thiện Minh, hét lớn: “Ba, đừng náo loạn!”

“Mẹ nó ai náo loạn với mi, ta cũng không tin không trị được mi.”

“Con mang ba đi chơi còn không được sao !”

Nắm tay Thiện Minh dừng trong không trung, hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Trường Trạch, “Mi muốn dẫn ta đi chơi? Đi đâu?”

“Ba muốn đi đâu?”

Hai người ôm nhau cùng ngã trên mặt đất, tư thế muốn bao nhiêu buồn cười có bấy nhiêu buồn cười.

“Ý mi là đi nghỉ phép sao?”

“Vâng, vừa chấm dứt nhiệm vụ, tiếp theo sẽ không nhanh như vậy, hai chúng ta đi chơi đi, đến miền Nam nước Pháp?”

Thiện Minh nghĩ nghĩ, Monte Carlo xa hoa, đại dương xanh thẳm, con gái Pháp mặn nồng, miền Nam nước Pháp quả là nơi nghỉ phép rất tốt.

Thẩm Trường Trạch thấy hắn động tâm, “Cứ quyết định như vậy đi ba, ba đừng giận con nữa.”

Thiện Minh trừng mắt liếc y, “Đi cũng được, mi trả lại tài khoản cho ta.”

“Không được, con phải khống chế tiêu dùng của ba, nếu không với tính của ba thì chỉ đi một cái là hết tiền.”

“Dựa vào, vậy có cái gì khác.”

“Đương nhiên là có, ba, chúng ta còn chưa từng đi chơi riêng hai người đâu.”

Thiện Minh nhìn vẻ mặt đầy chờ mong của Thẩm Trường Trạch, cảm giác giống như con chó con, chỉ thiếu mỗi cái đuôi đưa qua đưa lại. Hắn cũng không cãi nhau với y, chủ yếu là vì vẫn choáng váng đầu, hắn đặc biệt muốn trở về nghỉ ngơi thêm một chút, vì thế không kiên nhẫn nói, “Đi đi đi, tùy mi là được, nuôi phải cái đồ như mi chỉ có thể trách ta xui xẻo.”

Hắn đẩy Thẩm Trường Trạch ra, bước đi lắc lư, một lần về nằm lại giường.

Thẩm Trường Trạch bò đến trước giường, “Ba, ăn cơm không? Hay là uống nước?”

Thiện Minh nhắm mắt lại, than thở một tiếng, “Nước.”

Thẩm Trường Trạch lấy nước cho hắn, nâng đầu hắn lên cho hắn uống mấy ngụm, “Ăn một chút gì không?”

“Không ăn.”

Thẩm Trường Trạch cũng nhẹ nhàng nằm lên giường, gắt gao kề bên Thiện Minh, “Con cũng ngủ thêm một chốc.”

Thiện Minh không để ý đến y, nặng nề ngủ.

Y và ba sẽ đi nghỉ riêng, chỉ cần nghĩ đã đủ làm y hưng phấn. Về phần Thiện Minh đến đó muốn làm gì, chỉ cần tiền ở trong tay mình, xem ổng lấy gì chơi nào!

Thẩm Trường Trạch nhìn bên mặt hắn, khóe miệng cong lên một nụ cười.