Cha Nuôi

Chương 4




CHƯƠNG 4



Cũng không biết ngủ bao lâu, thứ gì đó vẫn ấm áp dễ chịu trong lòng hắn đột nhiên động đậy, hơn nữa biên độ rất lớn, ngay sau đó bên tai liền vang lên tiếng hét, “Chú à, tỉnh lại! Mau tỉnh lại!”

Thiện Minh đột nhiên mở to mắt, cảnh giác nhìn bốn phía. Trước mắt là một mảnh không gian trống trải, ngọn lửa lớn vẫn cháy đều đều làm cho xung quanh có vẻ rất sáng, hắn liếc mắt nhìn qua một cái, không hề có gì cả.

Thẩm Trường Trạch lại ôm chặt lấy hắn, hoảng sợ kêu, “Có cái gì đó, chú à, trong rừng có cái gì ấy!”

Thiện Minh hoài nghi có phải mình ngủ đến hồ đồ rồi không, nếu trong rừng có cái gì đứa nhỏ này nhìn thấy, sao hắn lại không nhìn thấy được. Hắn ôm đứa nhỏ đứng lên, dùng cánh tay bị thương nhặt một cành cây đang cháy lên, đi tới phía trước vài bước, dùng ánh lửa chiếu rừng cây cách đó không xa, nhưng hắn vẫn không nhìn thấy cái gì như cũ.

Thị giác, khứu giác và thính giác của hắn đều đã trải qua huấn luyện, nếu gần đó thật sự có cái gì, hắn không thể nào không nhìn thấy, hắn lạnh nhạt nói: “Mày tự nhiên hoảng cái gì? Chẳng có cái gì hết!”

“Có! Có! Chú ơi cháu cảm giác được, có cái gì ấy, thật sự có!” Đứa nhỏ sợ hãi lui vào lòng hắn, thân mình run rẩy khác thường.

Thiện Minh cau mày nhìn cái xoáy trên đỉnh đầu nó, nửa tin nửa ngờ giơ đuốc đi tới gần rừng cây. Khi đến bên cạnh rừng cây, vẫn không thấy cái gì cả, hắn có chút căm tức nói: “Có cái rắm, ở chỗ nào đâu? Một giờ nữa đánh thức ta.”

Đứa nhỏ nức nở nói: “Thật sự có, chú ơi cháu cảm giác được mà.”

“Mày cảm giác được? Mày cảm giác được là có ý gì?” Thiện Minh nói xong câu đó, đột nhiên trong lòng cả kinh, sau lưng có cảm giác sợ hãi, hắn sâu sắc nhận ra một cỗ sát khí cường liệt.

Thiện Minh mạnh quay đầu lại, chỉ thấy trên tảng đá cao tới mười mét hắn vốn đang dựa vào kia lóe ra mấy cặp mắt xanh lấp lánh.

Là sói!

Cho dù chúng nó ẩn trong bóng đêm, thấy không rõ toàn cảnh, nhưng Thiện Minh căn cứ vào đặc thù hữu hạn mà phán đoán rằng đó là một bầy sói, hơn nữa là một bầy sói cũng không nhỏ, có sáu con sói.

Thẩm Trường Trạch cũng nhìn thấy mấy cặp mắt đang nhìn họ trong bóng tối, cũng không dám khóc to nữa mà chỉ nhỏ giọng nức nở.

Thiện Minh cũng không dám có một cử động nào.

Sói là loài động vật cực kỳ thông minh lại có mưu lược, bọn chúng am hiểu săn bắt, trí tuệ chúng khi săn bắt so với nhân loại thì không kém cỏi chút nào. Đám sói này quan sát hắn, hắn thì đang quan sát địa hình, bọn sói có thể theo sườn dốc bên cạnh xuống dưới, tốc độ nhanh đến mức chỉ cần vài giây sau có thể đến trước mắt hắn.

Nếu trước khi bọn sói này tới gần hắn có thể quay lại chỗ đống lửa, lấy súng của mình, đám động vật này sợ lửa, hắn lại có súng trong tay, khẳng định có thể bắt chúng lùi lại.

Nhưng hắn chạy tới rừng cây bên cạnh, cách đống lửa cũng tới mười mét, rốt cuộc là hắn chạy tới nhanh hơn? Hay là sói từ trên tảng đá xuống dưới nhanh hơn?

Trên trán Thiện Minh toát ra mồ hôi lạnh. Hắn nhanh chóng phân tích tình huống của mình. Trong tay giờ hắn không có súng, chỉ có một con dao găm, cánh tay trái hắn bị thương, trong tay lại ôm đứa nhỏ, tình hình này thế nào cũng bất lợi với hắn.

Hắn không dám nhúc nhích, hắn biết nếu mình thiếu kiên nhẫn trước sẽ bị này sáu con sói này xé xác ăn vào bụng.

Hiện tại cách sáng suốt duy nhất, chính là ném đứa nhỏ này. Đám sói này sẽ giải quyết con mồi gần miệng trước, hắn cũng có đủ thời gian rời đi.

Thân thể nho nhỏ mềm mại ở trong lòng hắn khóc nức nở đến phát run, nhỏ giọng nghẹn ngào , “Chú ơi cháu sợ lắm, cứu cháu với, cháu sợ lắm!”

Đôi mắt tối đen của Thiện Minh gắt gao nhìn chằm chằm cặp mắt sáng xanh của bọn dã thú, hắn trầm giọng nói: “Mày muốn sống không?”

Đứa nhỏ ngẩn người, dường như dự cảm đến cái gì, càng thêm dùng sức ôm chặt Thiện Minh, đầu liều mạng dụi trong lòng hắn, hận không thể tiến vào trong thân thể hắn.

“Mày muốn sống tiếp thì xuống khỏi người ta, đứng ở chỗ này làm mồi.”

Đứa nhỏ khóc kêu một tiếng, “Không cần! Không cần!” Nó ôm cứng lấy Thiện Minh, “Không cần !”

Thiện Minh cứng rắn đem cánh tay đang cuốn lấy cổ hắn mở ra, đôi mắt băng lãnh nhìn vào mắt đứa nhỏ, “Mày hãy nghe cho kỹ, ta không có nghĩa vụ cứu mày, chỉ có mày mới có thể cứu chính mình. Ta cho mày một cơ hội, mày đứng đây làm mồi, ta đi lấy súng. Ta ôm mày thì không chạy được, cho nên ta sẽ không mang mày theo, ta sống được thì mới có thể cho mày cơ hội sống sót, nếu mày không cần cơ hội này, ta đây liền giết mày cho sói ăn luôn, miễn phải liên lụy đến ta.”

Thẩm Trường Trạch giật mình ngẩn ra nhìn Thiện Minh, nó đã quên khóc, đã quên kêu, càng quên cầu xin, nó nhìn ánh mắt người đàn ông này, lãnh khốc mà vô tình.

Nội tâm nhỏ bé của nó đột nhiên nảy lên một cơn phẫn nộ cùng oán hận. Nó không tin lời người này nói, người này nhất định sẽ ném nó bỏ chạy. Người này không có tình cảm, hắn là ma quỷ, hắn sẽ không trở về cứu mình, hắn nhất định sẽ vứt bỏ nó mà chạy trối chết.

Thiện Minh cảm giác được thân thể đứa nhỏ thả lỏng xuống, không còn gắt gao quấn chặt lấy hắn. Hắn đem đứa nhỏ thả xuống dưới.

Thẩm Trường Trạch ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy oán hận, nó nhỏ giọng nói: “Ông sẽ không cứu tôi.”

Thiện Minh nắm cằm nó lên, lạnh nhạt nói: “Cứ cho ta không cứu mày thì cũng là số mệnh  của mày.” Hắn nhét cây đuốc vào tay đứa nhỏ, “Đứng ở chỗ này không được cử động, nếu sói tới gần mày thì liều mạng vung cây đuốc lên.”

Thiện Minh đứng lên, dưới chân dâng lên một luồng sức mạnh, đó là sức mạnh bộc phát trong đường cùng, hắn biết tốc độ hắn chạy trốn quyết định đứa nhỏ này có thể sống sót hay không.

Hắn gầm lên một tiếng, khiến cho bầy sói chú ý, sau đó thân thể mạnh mẽ bật lên, hướng chỗ hành lý của hắn co chân chạy như điên.

Gần như cùng lúc đó, bầy sói điên cuồng mà theo sườn dốc nhảy xuống dưới, tốc độ kinh người.

Thiện Minh khi đến gần đống lửa thì lăn một vòng, cầm súng tự động và súng lục lên, sau đó từ mặt đất nhảy lên chạy trở lại.

Vừa quay lại hắn liền ngây người, cây đuốc bị ném xuống đất, Thẩm Trường Trạch đã không còn thấy bóng dáng.

Một đám sói tất cả đều hướng vào rừng cây mà đuổi theo.

Thiện Minh lớn tiếng mắng một câu “Shit!”.

Đứa nhỏ này không hề tín nhiệm hắn.

Tuy nhiên, quả thật đứa nhỏ kia cũng không có lý do gì tín nhiệm hắn, chỉ là nó đã làm chuyện ngu xuẩn, nó chạy ra khỏi phạm vi mà Thiện Minh có thể cứu mình.

Thiện Minh đối với việc có đi cứu nó có chút do dự trong nháy mắt, bước chân dừng lại một chút, con sói đầu đàn đã sắp lủi vào rừng cây.

Hành động của Thẩm Trường Trạch quấy rầy toàn bộ kế hoạch của hắn, vốn hắn định một phát súng bắn chết con sói đó, sau khi nó chết thì bọn sói khác sẽ vì không có thủ lĩnh mà bại lui, đây là cơ hội duy nhất hắn có thể nghĩ đến để hai người đều có thể sống sót.

Chỉ là mong muốn một đứa nhỏ năm tuổi có thể phối hợp với mình cũng quả thật là vọng tưởng. Thiện Minh không hề nghĩ nhiều, giơ súng bắn hai phát, một phát trúng vào con sói chạy sau cùng, phát còn lại rơi vào khoảng không.

Thiện Minh cầm súng tự động hướng rừng cây mà đuổi theo.

Sau khi rời xa đống lửa, trong rừng cây tối đen một mảnh, tầm nhìn cực thấp, Thiện Minh chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng nhảy lên di chuyển dưới ánh trăng lại căn bản không thể nhắm trúng. Hắn vừa chạy vừa bắn loạn mấy phát về trước mặt, hắn không hy vọng có thể bắn trúng sói, chỉ cần có thể dọa chúng nó là được.

Rất nhanh, hắn liền nhìn thấy bóng đen nhảy sang bốn phía bên cạnh, hắn biết bọn sói này sẽ bắt đầu vây đánh. Dựa vào hai cái chân ngắn của đứa nhỏ kia thì chắc chắn không chạy được xa đã bị sói đuổi theo, nhất định nó đang ở phía trước cách đó không xa.

Sau khi xuyên qua khu rừng, trước mắt xuất hiện một vùng sáng ảm đạm, Thiện Minh nhận ra đó là một dòng sông nhỏ, đứa nhỏ thì chìm thân thể trong nước, gần như chỉ lộ ra cái mũi và đôi mắt. Năm con sói kia phía trước phía sau vây quanh dòng sông, dường như chúng sợ nước nên không dám mạo hiểm hành động.

Thiện Minh cũng không biết nên nói đứa nhỏ này số may hay là đầu óc còn đủ dùng, còn biết nhảy xuống sông chứ.

Sói là động vật cực kì cẩn thận, chúng nó cẩn thận cho Thiện Minh thời gian.

Nhưng bọn sói này rất nhanh đã phát hiện Thiện Minh, một con quay đầu nhìn hắn một cái liền nhanh chóng lùi lại, bốn con sói khác cũng nhảy lên vào trong rừng.

Thiện Minh giơ súng muốn bắn nhưng chỉ trúng vào khoảng không. Hắn không dám đứng ở trong rừng cây, chạy nhanh hướng tới chỗ Thẩm Trường Trạch.

Vừa chạy ra đi vài bước liền cảm thấy phía sau lưng có gió, hắn không chút suy nghĩ xoay người bắn một phát, phát này bắn không trúng. Hắn nhìn thấy năm con sói kia ba trước hai sau chạy tới chỗ hắn, hơn nữa còn không chạy theo đường thẳng.

Bọn súc sinh này! Thiện Minh mắng to trong lòng, hắn lại nâng tay bắn tiếp, rốt cuộc bắn trúng con ở gần chính giữa nhất, lúc này một con sói chỉ cách hắn khoảng hai, ba mét, nhảy dựng lên về phía hắn.

Thiện Minh vung báng súng lên hung hăng nện vào mặt nó, súng tự động bay ra ngoài. Thiện Minh cúi người một cái, tránh thoát một con sói khác nhào tới, sau đó rút dao găm trong giày ra, ngã xuống đất thật mạnh, hung hăng vung tay lên, bụng của con sói đang nhảy tới trên đầu hắn bị xé rách thành một cái miệng đầy máu, nó liền tru lên rồi ngã xuống đất không động đấy.

Thiện Minh vội lăn về phía sau, một con sói cắn lấy đôi giày quân đội của hắn, răng nhọn trong nháy mắt cắm vào thịt, Thiện Minh hét to một tiếng, rút ra Browning bên hông bắn vào đầu nó hai phát.

Hai con sói chạy cuối cùng bổ nhào vào người hắn, bắt đầu điên cuồng cắn xé.

Thiện Minh lấy cánh tay gắt gao che cổ mình, dao găm sắc bén vung qua lại, Browning xạch xạch xả ra liên tục, sau 9 phát đều bắn vào khoảng không, Thiện Minh hung hăng dùng súng đâm vào mắt một con sói, sau đó giơ tay chém xuống, cắt đứt cổ nó.

Một sói khác sau khi cắn xuống một miếng thịt trên đùi hắn, cho dù ngửi được mùi máu tươi mê người cũng không tiếp tục tấn công nữa, dưới sự triệu hồi của sói đầu đàn liền chạy trối chết.

Toàn bộ quá trình chẳng qua chỉ phát sinh trong trong vài phút ngắn ngủi, nằm trên đất là ba cái xác sói, cùng với một người máu me đầy người.

Thiện Minh thở hổn hển, trừng to mắt nhìn bầu trời tối đen, vẫn không nhúc nhích.

Đứa nhỏ từ dưới sông đi lên, chạy đến bên người hắn, khóc gọi hắn,“Chú ơi……”

Thiện Minh nhìn nó một cái, nâng tay lên tát nó một cái thật mạnh. Đánh đứa nhỏ lảo đảo té ngã xuống đất xong, hắn nói giọng khàn khàn: “Ta đã bảo mày phải đứng tại chỗ.”

Đứa nhỏ bổ nhào vào người hắn, “Chú à, cháu xin lỗi, chú chảy nhiều máu quá, làm sao đây, làm sao đây?”

Thiện Minh nhịn đau ngồi dậy, “Không chết được.”

Hắn kiểm tra một chút miệng vết thương của mình, đùi, cánh tay, chân đều bị sói cắn, nhưng ngoài cánh tay ra thì các vết thương khác cũng không nặng lắm, cực may mắn là không bị thương ở những nơi hiểm yếu.

Mấy vết thương này nếu là bình thường thì không đòi mạng Thiện Minh được, nhưng ở cái khu rừng quỷ quái kêu trời trời không biết, kêu đất đất chẳng hay này, hắn cũng bắt đầu lo lắng cho mình không có cách nào sống mà đi ra ngoài được.

Hắn nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn khóc lóc của Thẩm Trường Trạch, trong lòng tràn ngập khinh thường.

Một sinh vật yếu đuối đi khắp nơi đều cần người bảo bảo vệ, đối với thế giới này không có bất cứ cống hiến gì, còn có thể liên lụy người khác. Sinh vật như vậy cực kì thích hợp làm thức ăn của kẻ mạnh, trong quan niệm của Thiện Minh, nó vốn không có giá trị sống sót.

Nhưng mình thế mà lại đi cứu một cái đồ bỏ như vậy.

Thiện Minh không muốn đi nghĩ vì sao mình cứu nó nữa, hắn làm việc chỉ bằng sở thích, cứu thì cứu đi, nghĩ vì sao thì làm được cái rắm gì.

Hắn chỉ huy nói: “Nhặt súng của ta lại đây.”

Đứa nhỏ lau nước mắt trên mặt, chạy tới nhặt tâm can bảo bối Mp5 và Browning của Thiện Minh về.

Thiện Minh chống mp5 đứng lên, khập khiễng đi đến trước mặt một cái xác sói, hừ một tiếng, “Thịt sói cũ còn chưa ăn hết đã có cái mới để ăn rồi.” Hắn quay đầu nhìn thoáng qua Thẩm Trường Trạch, đem con dao máu chảy đầm đìa tới trước mặt nó, “Mày tới.”

Đứa nhỏ nhếch miệng, dùng bàn tay run rẩy cầm lấy con dao. Nó nhìn đầu của con sói vừa mới tắt thở kia, hai tay nắm chặt con dao, cắn răng một cái, hung hăng cắm vào trong thịt, máu tươi còn chưa đông liền văng lên mặt nó.