Cha Nuôi

Chương 2




CHƯƠNG 2



 

Trong mắt đứa nhỏ tràn ngập sợ hãi, kinh sợ nhìn hắn giống như thấy quỷ.

Thiện Minh nhíu mày không khỏi sờ sờ mặt mình. Hắn nhớ lại hai ngày trước mình vừa bị báng súng đánh trúng một bên mi mắt, hiện giờ nửa bên mặt chỉ sợ đã sưng vù, hơn nữa cả người đầy máu, bộ dạng có lẽ thực sự rất dọa người.

Thiện Minh nhìn kỹ mặt đứa nhỏ, đường nét cực kì tinh tế xinh đẹp, đôi mắt thật to, ngập nước, chẳng qua gầy đến mức hai má đều lõm xuống, phỏng chừng cũng đã chịu khổ không ít. Trực giác cho hắn biết đứa nhỏ này không phải là dân địa phương, lớn lên không có một chút đặc thù nào của người Myanmar, hơn nữa làn da trắng nõn non mịn, có vẻ trước đây được nuôi dưỡng rất tốt, hắn lại hỏi một lần,“Có nghe hiểu tiếng Trung Quốc không?”

Hắn nhìn đứa nhỏ vẫn đang ngẩn ra, có chút không kiên nhẫn .

Nó chợt há miệng thở dốc, giọng khàn khàn nói,“Cứu…… Cứu mạng…… Cứu cháu với……” Sau đó đột nhiên ôm lấy đùi hắn khóc to,“Ba – mẹ — con sợ lắm –”

Thiện Minh chỉ cảm thấy một trận ù tai, nhìn dáng vẻ thằng bé cũng là đói bụng vài ngày, sao còn có sức khóc lớn như vậy chứ, hắn gầm nhẹ: “Câm miệng !”

Đứa nhỏ đã qua nhiều ngày như vậy mới lần đầu tiên nhìn thấy con người, tâm tình kích động thực sự không thể bình phục. Mặc cho Thiện Minh rống lên hai lần,  nó lại càng khóc to, thật giống như ôm lấy cọng cỏ cứu mạng.

Thiện Minh lo lắng nó khóc to như vậy sẽ đưa tới thứ gì đòi mạng, thô bạo nắm lấy tóc đứa nhỏ, ấn đầu nó vào trong nước.

Đứa nhỏ uống vài ngụm nước rồi Thiện Minh mới kéo nó lên. Thiện Minh hung ác nhìn nó,“Mày thử kêu tiếng nữa xem!”

Đứa nhỏ bị dọa choáng váng, cũng không dám phát ra nửa âm thanh nào nữa.

Thiện Minh cặp đứa nhỏ dưới nách rồi leo lên, sau đó ném nó xuống bãi cỏ khô ráo. Nhìn đứa nhỏ được rửa sạch sẽ, hắn hơi ngồi xổm xuống, cẩn thận đánh giá nó.

Đứa nhỏ sợ hãi nhìn hắn.

Thiện Minh hỏi: “Mấy tuổi?”

Thằng bé run rẩy nói, “Năm…… tuổi.”

“Vì sao lại ở đây?”

Nhắc tới chuyện này, nước mắt đứa nhỏ liền rơi xuống, “Máy bay……máy bay, rơi xuống.”

Hả? Máy bay gặp nạn? Thiện Minh nhíu mày nghĩ rằng đứa nhỏ này không biết là may mắn hay bất hạnh, máy bay rơi không chết, lại lẻ loi một mình bị lạc trong rừng rậm nguyên sinh.

Thiện Minh có chút kiệt sức ngồi bệt dưới đất, thở hổn hển mấy hơi, đột nhiên nhớ tới cái gì liền hỏi: “Đám sói kia là có chuyện gì?”

Nhắc tới bọn sói, đứa nhỏ càng sợ, hai mắt giàn giụa nước mắt nói,“Chúng nó muốn ăn cháu.”

“Vô nghĩa, mày là đồ ăn biết đi, chúng nó không muốn ăn mày mới là lạ, nhưng sao bọn sói này lại chết hết?”

Ánh mắt đứa nhỏ lộ ra một tia mờ mịt, nó suy nghĩ rất lâu rồi lắc lắc đầu,“Không biết, cháu rất sợ, chúng nó muốn ăn cháu, cái gì cháu cũng không nhớ rõ.”

Thiện Minh vốn tưởng rằng có từ miệng đứa nhỏ biết được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không ngờ nghe xong ngược lại càng hồ đồ.

Đám sói đó vốn là muốn tập kích đứa nhỏ này, kết quả chưa ăn được thằng bé, ngược lại bị mãnh thú khác ăn? Sau đó đứa nhỏ từ miệng chúng chạy trốn đi?

Thiện Minh càng nghĩ càng điên đầu, hắn nghĩ điều duy nhất có thể liên hệ mấy chuyện này với nhau có lẽ chính là đứa nhỏ này cắn chết sói, nhưng mà giải thích như vậy lại càng thêm vô nghĩa.

Hắn lười tiếp tục suy nghĩ, bụng đã muốn đói đến kêu vang, bây giờ cái gì cũng không quan trọng bằng việc ăn.

Hắn rút dao găm trong giày ra, đứng lên.

Đứa nhỏ sợ hãi lùi về phía sau.

Thiện Minh cũng không thèm để ý đến nó, lập tức quay lại định đi cắt thịt sói.

Không ngờ đứa nhỏ vốn rất sợ hắn lại đột nhiên đứng lên, gắt gao đi phía sau hắn.

Thiện Minh quay ra phía sau nhìn một cái.

Thằng bé nhỏ giọng nói,“Đừng bỏ cháu.”

Thiện Minh cười nhạo,“Ta cũng không có nghĩ vụ phải mang theo mày, mày nếu có thể đi theo được thì cứ đi.” Nói xong lại đi hướng tới chỗ lùm cây.

Đứa nhỏ do dự một chút rồi vẫn chạy theo sau.

Xác của ba con sói chết thảm làm đứa nhỏ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, nó không tự giác bám lấy quần Thiện Minh.

Thiện Minh đá văng nó ra,“Đừng vướng chân.” Nói xong ngồi xổm xuống, cắm con dao vào sườn con sói, lần tìm chỗ nối gữa xương và thịt, đưa dao cắt thịt ra.

Đứa nhỏ sợ tới mức kêu một tiếng, lui ra ngoài vài bước thật xa.

Thiện Minh kéo cái chân sói, lắc lắc dao găm dùng sức cắt, cuối cùng cũng cắt được một chân, sau đó vung tay ném tới bên chân đứa nhỏ, “Cầm.”

Đứa nhỏ hét lên một tiếng, suýt nữa ngồi phệt xuống đất.

Thiện Minh nhìn nó một cái,“Muốn đói chết sao? Không muốn thì lấy mau.” Nói xong cúi đầu, đi cắt một cái chân khác.

Hắn cắt khoảng bốn cái chân sói, cảm thấy này đó đủ cho hắn ăn năm ngày thì mới thở phì phò dừng lại.

Quay đầu thì thấy đứa nhỏ vẫn còn không biết làm sao đứng tại chỗ, không dám động đậy.

Thiện Minh nhấc lên ba cái chân trong tay đi đến trước mặt nó, từ trên cao nhìn xuống mặt nó,“Chân sói dưới đất kia là đồ ăn sắp tới của mày, nếu mày không lấy thì cứ chờ đói chết đi, ta sẽ không cho mày đồ ăn của mình đâu.”

Đứa nhỏ ngửa cổ vất vả nhìn Thiện Minh, trong mắt tràn ngập khẩn cầu và bất an.

Thiện Minh không hề để ý đến nó, mang theo chân sói đi tìm một chỗ khô ráo.

Đứa nhỏ đứng tại chỗ, nhìn cái chân sói chảy máu đầm đìa bên chân mình, trong lòng thoáng ghê tởm. Nắm tay nhỏ gầy của nó cứ siết chặt rồi thả lỏng, thả lỏng lại siết chặt, cuối cùng ngồi xổm xuống, lấy tay nhẹ nhàng gẩy gẩy.

Bộ lông thô cứng cùng với máu me dính dính kia giống như than lửa bỏng tay nó, đứa nhỏ hoảng sợ rút tay về, cả người run rẩy .

Nó nhịn không được quay đầu lại nhìn, hy vọng Thiện Minh có thể có lương tâm mà phát hiện, đến giúp nó, kết quả nó nhìn thấy Thiện Minh cũng không quay đầu lại mà chỉ đi tới trước, hoàn toàn không có ý quan tâm nó.

Đứa nhỏ hết hy vọng quay đầu, lệ dâng đầy trong mắt. Nó cắn răng bất chấp, ôm lấy cái chân chảy máu đầm đìa kia vừa khóc vừa chạy theo hướng Thiện Minh đi.

Nó biết người kia có hung ác đáng sợ thế nào thì cũng là đồng loại duy nhất ở nơi này, nó theo bản năng muốn theo sát hắn.

Thiện Minh đã đói đến hai mắt phát xanh, thật muốn cứ như vậy ôm chân sói cắn luôn. Nhưng hắn coi như vẫn còn một tia lý trí, vừa rồi lúc hắn cắt chân sói nhìn thấy miệng vết thương đã bu đầy dòi bọ rồi, cũng bắt đầu hư thối. Không nói đến ăn thịt sống khó mà nuốt trôi, lỡ mà bị nhiễm trùng nhiễm khuẩn gì gì, kia thật sự là cách cái chết không xa .

Hắn đem mấy que diêm quý báu với hộp diêm ra dưới mặt trời để phơi nắng.

Đứa nhỏ ngồi ôm đầu gối ở một chỗ cách hắn không xa, toàn thân co cụm thành một khối, ánh mắt đen láy nhìn hắn không chớp.

Thiện Minh bị nó nhìn đến phiền, lạnh lùng quắc mắt nhìn lại.

Đứa nhỏ rùng mình vội đem ánh mắt dời đi.

Thiện Minh vừa xử lý chân sói vừa hỏi, “Tên gì?”

Đứa nhỏ chần chừ một giây,“Thẩm Trường Trạch.”

“Người ở đâu?”

“Bắc Kinh.”

“Cha mẹ mày chết rồi à?”

Thẩm Trường Trạch đột nhiên kích động đứng lên, nắm chặt bàn tay nho nhỏ giận dữ kêu: “Cha mẹ ông mới chết!”

Thiện Minh nhìn nó một cái, cái liếc mắt này làm nó sợ tới mức cả người run run.

“Cha mẹ ta quả thật đã chết.” Thiện Minh phủi phủi da sói một chút rồi kéo xuống một cái, dùng bàn tay dính đầy máu đẩy tóc trên trán ra, “Ta hỏi cha mẹ mày có ở trên máy bay không?”

Đứa nhỏ lắc đầu,“Trên máy bay chỉ có cháu và chú lái máy bay.”

Thiện Minh nhíu mày, xem ra đây là thiếu gia nhà giàu, lại có cả máy bay tư nhân, thảo nào bộ dạng yếu ớt như thế.

Hắn lột da của ba cái chân sói xong thì cắt thành lát để dễ nướng chín, sau đó ném con dao cho đứa nhỏ.

Đứa nhỏ nhìn con dao kia dính đầy máu, tuyệt không dám đụng vào.

Nơi này không có người để nói chuyện, Thiện Minh cũng sẽ không keo kiệt từ ngữ của mình, khó có được hảo tâm mà dạy nó: “Lột da sói ra, thịt sói cắt lát mỏng, không ăn thì lấy lá cây bao lại cất đi, nếu không mày sẽ phải nghĩ cách khác cho bữa sau đấy.”

Thẩm Trường Trạch khóc lắc đầu, “Cháu không dám.”

Thiện Minh hừ cười một tiếng,“Vậy mày cứ chịu đói đi.” Đối với một lính đánh thuê giết người không chớp mắt như hắn mà nói thì vốn không hề có khái niệm nhân tình đạo lý. Trong mắt hắn, bảo một đứa nhỏ 5 tuổi đi giết một con sói là điều vô nghĩa, nhưng chỉ bắt nó xử lý một cái chân sói thì căn bản không phải việc gì khó. Nó không có lý do dựa vào người khác, Thiện Minh lại càng không lý do gì phải giúp nó.

Thẩm Trường Trạch ôm đầu gối khóc thầm, cực kì bất lực.

Thiện Minh đứng dậy tìm xung quanh một ít lá dễ cháy, dùng đá nhỏ xếp thành một vòng. Hắn đưa tay kiểm tra diêm thấy đã khá khô, vì thế quẹt lên hòn đá cho nó bốc cháy.

Đợi lửa cháy bùng lên, Thiện Minh dùng nhánh cây xuyên qua miếng thịt đặt trên lửa để nướng.

Bởi vì cành cây không chịu được lửa, Thiện Minh chỉ có thể nâng tay nướng cách ngọn lửa một đoạn. Giờ một cánh tay hắn bị thương, một cánh tay khác thì đã đói đến sắp không chịu được, nâng lên chỉ một lúc là mỏi.

Hắn liếc mắt nhìn đứa nhỏ còn đang ôm đầu hu hu khóc, chú ý đến chiều cao của nó vừa đủ để đứng nướng rất tiện, vì thế kêu lên: “Nhóc con.”

Thẩm Trường Trạch nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn, dùng đôi mắt sưng đỏ nhìn hắn.

Thiện Minh ra lệnh:“Lại đây.”

Thẩm Trường Trạch đề phòng nhìn hắn, không cử động.

Thiện Minh lại nói một lần,“Lại đây.”

Đứa nhỏ vẫn sợ hắn, vì thế đứng lên đi tới.

Thiện Minh đưa cành cây trong tay cho nó, “Cầm, đừng cho lửa chạm vào.”

Đứa nhỏ ngẩn người rồi mới phản ứng lại. Nó không đưa tay lấy mà nói, “Cháu giúp chú nướng, chú giúp cháu xử lý cái chân sói kia.”

Thiện Minh híp mắt nhìn hắn, thằng thỏ ranh này lại dám ra điều kiện với hắn.

Thẩm Trường Trạch chống lại ánh mắt của hắn, sợ hãi lui về phía sau một bước. Nó nhếch miệng, cẩn thận nhìn Thiện Minh.

Thiện Minh cười ha ha đứng lên, “Được lắm, giao dịch này ta nhận.”

Hắn đứng dậy nhặt dao và cái chân kia lên, vừa xử lý vừa nói, “Kiên nhẫn nướng một chút, ta chưa ăn no thì mày không được ăn.”