Cha Nuôi

Chương 161




CHƯƠNG 161



 

Al bắt đầu quá trình huấn luyện dài lâu mà gian khổ.

Ngay từ đầu cần lấy dược phẩm hỗ trợ cho sự biến thân của hắn mà không phải thông qua cảm xúc kịch liệt, làm như vậy có hiệu quả là sau khi biến thân Al vẫn có thể giữ được thần trí của mình, ở trạng thái long huyết nhân làm các loại huấn luyện và cường hóa, khiến hắn làm quen với hình thái mới nhanh hơn.

Khi vừa mới bắt đầu, bởi vì tự nhiên có thêm một cái đuôi một đôi cánh, Al đến đi đường cũng cảm thấy không được tự nhiên, thường xuyên quật đuôi làm người đi bên cạnh té ngã, thiết bị đắt tiền cũng bị hắn phá huỷ mất ba bốn cái. Về sau tất cả trợ thủ đều đi cách xa Al một mét, chỉ có Đường Đinh Chi không chút chần chờ vẫn đi bên cạnh hắn như trước, ghi lại mỗi sự tiến bộ của hắn.

Có một lần Al quay người, cái đuôi đúng lúc quật vào bụng Đường Đinh Chi, Đường Đinh Chi né tránh không kịp, mặt lập tức không còn chút máu.

“Đại tá!” Mấy trợ thủ đều vọt tới nâng y đứng lên.

Al vừa đau lòng vừa tức giận, vội đẩy ra một trợ thủ, “Tránh ra.” Hắn ôm Đường Đinh Chi đứng lên, đặt lên trên ghế, ấn bụng y cẩn thận sờ sờ, “Thế nào?”

Đường Đinh Chi lắc đầu, “Không việc gì.”

Al nghiến răng nói: “Cái đuôi này rốt cuộc có ích lợi gì? Quả thực rất vướng bận!”

“Có rất nhiều tác dụng, tấn công, phòng ngự, giữ thăng bằng, thậm chí có thể điều tiết nhiệt độ thân thể…… Anh xem đi.” Đường Đinh Chi chỉ cái đuôi hắn.

Al cúi đầu nhìn, ngây người, cái đuôi của hắn không biết từ khi nào đã cuốn lấy bắp đùi Đường Đinh Chi, bản thân hắn không có một chút cảm giác nào cả.

Đường Đinh Chi bình tĩnh nói, “Còn có một tác dụng quan trọng chính là tìm bạn tình.”

Cái đuôi của Al lập tức buộc chặt, trên mặt có chút nóng lên.

Mọi người trong phòng thí nghiệm đều có chút xấu hổ, Tiểu Nguyên ho khan hai tiếng, “Đại tá, bây giờ chắc chắn không phải anh ta đang tìm bạn tình đâu……”

Đường Đinh Chi nhìn hắn một cái, “Làm sao mà cậu biết là không phải?”

Tiểu Nguyên đỏ mặt nói, “Đại tá, anh cũng không phải giống cái……”

Đường Đinh Chi dùng giọng điệu dạy học nghiêm túc nói, “Tôi đương nhiên biết, nhưng trong thiên nhiên có rất nhiều giống loài biểu hiện ra khuynh hướng đồng tính rõ ràng, tuy rằng hành vi này là vi phạm thuyết tiến hoá, không thể sinh sản đời sau, nhưng chúng ta không thể phủ nhận sự tồn tại của bản thân hiện tượng này.”

Ở đây một đám đàn ông ngây thơ vì sự nghiệp khoa học mà hiến dâng toàn bộ thể xác và tinh thần đều xấu hổ quay đầu đi.

Đường Đinh Chi nói với Al, “Muốn phán đoán đây có phải hành vi tìm bạn tình không rất đơn giản, chỉ cần đo lường kiểm tra mức độ phân bố kích thích tố sinh dục của anh lúc này là được.” Đường Đinh Chi lóe ra quang mang ham muốn nghiên cứu.

Al rụt cái đuôi trở về, quật chát một tiếng trên mặt đất, thổi râu trừng mắt biểu đạt bất mãn lúc này của hắn.

Hai mắt Đường Đinh Chi tỏa sáng, “Anh có thể khống chế nó, thử lại xem!”

Al quay đầu nhìn thoáng qua cái đuôi to đùng phủ đầy vảy tím, thử dùng cảm giác khống chế nó, quả nhiên, cái đuôi kia vung lên theo ý nghĩ của hắn. Giờ khắc này hắn mới cảm giác thứ này quả thật là sinh trưởng ở trên người mình. Al vui sướng đứng lên, đuôi vung trái phải liên tục, hắn có thể khống chế nó !

Đường Đinh Chi vui mừng nói, “Cố gắng trong khoảng thời gian này không hề uổng phí, về sau chờ khi nào anh thuần thục, có thể dùng nó làm động tác phức tạp hơn, nhất là tấn công. Khi đuôi của long huyết nhân hoạt động có thể tạo thành sức đánh hơn ba trăm kg, nó là một vũ khí cường đại.”

Vừa nói xong, cái đuôi kia lại hướng về phía y, tố chất thân thể Đường Đinh Chi chỉ có thể đạt tới tiêu chuẩn của binh lính bình thường, cho dù mắt thấy được thì khả năng phản ứng của thân thể cũng không theo kịp, căn bản không trốn thoát. Ngay khi y nghĩ rằng mình sắp ngã, cái đuôi lại vòng một cái qua người y, bụp một tiếng quấn quanh lưng y.

Đường Đinh Chi kinh ngạc nhìn.

Al siết chặt cái đuôi, kéo y lại gần, trong mắt là hưng phấn khó giấu, “Dùng tốt thật.” Giống như có thêm một cái tay thật dài vậy.

Al cứ như vừa phát hiện món đồ chơi mới, không ngừng dùng cái đuôi quấn quít lấy các bộ phận thân thể Đường Đinh Chi.

Cuối cùng nhóm trợ thủ của Đường Đinh Chi không nhìn nổi, thật cẩn thận khuyên hắn, “Anh đừng ép buộc đại tá, buông anh ấy ra đi.”

Al hừ cười nói: “Không buông, tôi đói bụng, mau đem cơm đến đây cho tôi.” Al thuận miệng gọi vài món thức ăn, ở trong này ăn mặc ngược lại là không cần lo lắng chút nào, chỉ cần vừa mở miệng là có thể khiến hắn vừa lòng.

Vì thế buổi tối lúc ăn cơm, đuôi của Al vẫn quấn trên lưng Đường Đinh Chi như cũ, hắn giống như đứa trẻ vừa có được món đồ chơi mới, giữ chặt chết sống không buông tay.

Đường Đinh Chi biểu hiện thật sự lạnh nhạt, mặc dù có chút ảnh hưởng đến hành động, nhưng không quá phiền toái, y cũng không định ngăn cản Al. Dưới con mắt y, đây cũng là một phương thức giúp y và Al câu thông.

Đường Đinh Chi còn chuyên môn chuẩn bị một quyển sổ ghi chép, lúc nào cũng giữ trên người, dùng để ghi lại từng chút trong sinh hoạt của Al. Quyển sổ này không giống như báo cáo nghiên cứu của y, không có số liệu cũng không có từ ngữ chuyên môn tối nghĩa, càng giống như nhật kí ghi lại quá trình ở chung của y và Al hơn, ví dụ như hôm nay, điều y ghi lại chính là “Al có thể khống chế đuôi của mình, anh ta dùng cái đuôi cuốn lấy eo của tôi, quấn suốt ba giờ bảy phút. Tôi cho rằng đây là hành vi tìm bạn tình, những người khác thì không đồng ý, bản thân Al cũng không đồng ý, còn chờ chứng thực.”

Hai tháng qua đi, Al ngoài việc có thể hoàn toàn khống chế cái đuôi của mình, trong phương diện biến chuyển giữa hình thái con người và long huyết nhân cũng có tiến bộ rõ ràng.

Theo huấn luyện không ngừng cường hóa, lượng cơm Al ăn càng lúc càng lớn, cũng không phải hắn muốn ăn nhiều như vậy nhưng thật sự là không ăn liền đói. Hắn rất lo lắng cho dáng người của mình, nhưng thân thể hắn cũng không phát triển theo chiều ngang, ngược lại còn cao thêm hai cm. Đường Đinh Chi nói cho hắn hiện tại chính là thời khắc mấu chốt nhất, đợi về sau trạng thái ổn định sẽ không cần dựa vào thức ăn để thu hút nhiều năng lượng như vậy nữa.

Tối hôm nay, khi Al chuẩn bị lên giường ngủ, hắn lại đói bụng. Cơm chiều hắn ăn đã bằng lượng ăn của bốn năm người trưởng thành, giờ mới qua bốn giờ, hắn lại đói đến hốt hoảng. Nhưng hắn cũng có thể cảm giác được rõ ràng tố chất thân thể mình đang nhanh chóng tăng trưởng, nếu lấy tiêu chuẩn của con người để cân nhắc, hắn hiện tại thực sự là siêu nhân.

Có lẽ siêu nhân phải ăn nhiều một chút, Al có chút chán nản nghĩ.

Hắn định gọi điện thoại kêu người đưa đồ ăn đến, khi cầm lấy điện thoại, hắn giật mình, muốn đi xem Đường Đinh Chi đã ngủ chưa, hắn không muốn ăn cơm một mình.

Phòng của hai người chỉ cách nhau một bức tường, khi Al nhàn rỗi không có việc gì sẽ đi quấy rối y một trận, nhưng hắn không dám ở lâu, hắn biết mình còn không thể hoàn toàn khống chế bản thân, nếu thật sự làm Đường Đinh Chi bị thương, hắn sẽ vô cùng hối hận.

Nghĩ đến đây, hắn bước ra ngoài cửa, gõ vang cửa phòng cách vách.

Lúc này Đường Đinh Chi hẳn là vừa tắm rửa xong nhưng còn chưa đi ngủ.

Quả nhiên, cửa mở ra, Đường Đinh Chi mặc áo ngủ, tóc vẫn còn ướt, y hỏi: “Làm sao vậy?”

“Tôi đói bụng.” Al hút hút cái mũi, “Anh đang ăn cái gì? Thơm quá, anh cũng đói bụng?”

“Ừ, buổi tối không có khẩu vị, bây giờ muốn ăn nên tự mình làm một chút.”

Al cứ như đi về nhà mình, nghênh ngang đi vào, “Anh tự làm? Vì sao không gọi bọn họ đưa tới?”

“Quá muộn, đầu bếp còn phải rời giường lúc này, không cần thiết.” Đường Đinh Chi nói: “Nhưng mà anh có thể gọi điện thoại bảo họ làm, chỗ tôi không có đủ nguyên liệu nấu ăn.”

Al đi vào phòng bếp, nhìn thấy trên bếp lò khí than có một nồi đun cách thuỷ, hắn mở ra thì thấy bên trong là một cái bát trắng noãn, trong bát là một chất kem màu vàng, mặt ngoài trơn nhẵn như gương, màu sắc ưa nhìn, hương vị cũng rất tốt, nhìn qua rất mê người.

Al cười nói: “Đây là cái gì? Nhìn qua có vẻ ăn rất ngon.”

“Canh trứng gà, làm rất đơn giản, tôi tắm rửa xong đi ra là chín.” Đường Đinh Chi dùng công cụ nhấc cái bát ra khỏi nồi, đưa cho Al một cái thìa, “Anh ăn đi.”

Al múc một thìa, đưa tới bên miệng thổi thổi, sau đó khẩn cấp nuốt vào, tuy rằng còn có chút nóng, nhưng cái hương vị thơm mềm này làm tâm tình hắn cực tốt, hắn nói: “Tủ lạnh của anh còn có cái gì không, làm cho tôi vài món đồ ăn đi.”

Đường Đinh Chi mở tủ lạnh ra nhìn, “Anh muốn ăn cái gì?”

“Anh biết làm cái gì?”

Đường Đinh Chi sờ vào màn hình cảm ứng trên tủ lạnh, màn hình máy tính tinh thể lỏng bên trong mở ra. Đường Đinh Chi căn cứ vào nguyên liệu nấu ăn mình hiện có tìm vài công thức làm đồ ăn, “Anh cứ đợi đó, tôi làm cho anh.”

Al múc một thìa canh trứng đưa tới bên miệng y, “Há miệng.”

Đường Đinh Chi khẽ cười, “Anh ăn đi, tôi không đói lắm.”

Đường Đinh Chi rất ít cười, y giống như trời sinh sẽ không biết cười thế nào, trên mặt luôn khuyết thiếu rất nhiều biểu cảm, luôn luôn là vẻ mặt bình tĩnh đối diện các loại tình huống.

Al nhìn đến ngẩn ngơ, hắn cảm thấy đây là nụ cười mê người nhất mà hắn từng gặp, giống như là nụ hoa được ấp ủ đã lâu lắm, trong nháy mắt nở rộ.

Al không nhịn được cúi đầu, ôm hai má y, ôn nhu hôn môi y.

Đường Đinh Chi vẫn như trước không biết làm sao, mở to hai mắt sáng rực, cứng ngắc mặc hắn hôn môi.

Al bất đắc dĩ nói, “Anh không thể nhắm mắt lại sao?”

“Vì sao?”

“Nhắm mắt lại sẽ càng lãng mạn hơn.”

“Có căn cứ khoa học gì không?”

Al quyết định vẫn là chặn miệng của y thì hơn. Hắn áp Đường Đinh Chi trên cửa tủ lạnh, nhiệt liệt chà đạp đôi môi mềm mại của y, đầu lưỡi linh hoạt luồn vào trong miệng y, tùy ý đảo loạn.

Bọn họ trao đổi hơi thở và nước bọt của nhau, cái hôn này nhiệt tình đến không thể tưởng tượng. Hai mắt trừng lớn của Đường Đinh Chi dần dần bịt kín một tầng sương, hô hấp của y trở nên có chút khó khăn, hai chân như nhũn ra.

Y làm sao vậy? Đường Đinh Chi không rõ phản ứng thân thể của mình nên giải thích như thế nào.

Al ôm lấy eo y, chống đỡ để y đứng vững.

Đường Đinh Chi theo bản năng cầm lấy cánh tay Al, chậm rãi nhắm hai mắt lại, y bị hôn đến choáng váng, hai gò má ửng hồng mê người.

Al thở hồng hộc buông y ra, hai tròng mắt xanh thẳm như biển sâu, thâm thúy mê người, Đường Đinh Chi hé mắt ra nhìn, liền cứ nhìn như vậy, thật giống như cũng bị hút vào trong.

Al không thể khống chế luồn tay vào trong quần áo y, vuốt ve làn da bóng loáng ấm áp của y.

Đường Đinh Chi không biết làm sao, mặc hắn vuốt ve, trong ánh mắt tràn ngập mê mang.

Al tinh tế cắn xương quai xanh của y, mái tóc vàng mềm mại càng không ngừng cọ vào cằm Đường Đinh Chi, Đường Đinh Chi không nhịn được vươn tay, nhẹ nhàng sờ sờ.

Vuốt ve mềm nhẹ như vậy phảng phất càng cổ vũ Al, hắn kéo quần ngủ rộng thùng thình của Đường Đinh Chi xuống, dùng thân dưới sưng lên cọ cọ Đường Đinh Chi, công khai biểu thị khát vọng của mình.

Đường Đinh Chi chớp mắt, rốt cuộc bắt giữ được tri thức trong phạm vi của mình, y kinh ngạc nói, “Anh cương rồi?”

Al mê mang nhìn y, hắn chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, máu giống như bị đun lên, kêu gào trong thân thể hắn, bắt đầu khởi động, phảng phất giây tiếp theo sẽ bùng nổ. Trong lòng Al kêu một tiếng không tốt, cảm giác này là dấu hiệu trước khi biến thân.

Đường Đinh Chi cầm lấy cốc nước bên cạnh, hắt thật mạnh lên mặt hắn.

Tóc vàng của Al dính hết trên mặt, nước chảy tong tong, hứng thú của hắn mất sạch, ai oán nhìn Đường Đinh Chi.

Đường Đinh Chi nhẹ nhàng thở ra, “May thật…… nguy hiểm quá.”

Al buồn bực buông y ra, kéo hết tóc ra sau đầu, cái cằm cong cong duyên dáng có một tia cứng ngắc, toàn thân trên dưới đều tràn ngập hơi thở bất mãn.

Đường Đinh Chi phát hiện hắn uể oải, lại không biết nói gì để an ủi hắn, y bưng canh trứng gà đến trước mặt hắn, “Al, anh vẫn nên ăn cái gì đi.”

Al cầm lấy bát, xoay người đi vào phòng ăn, rầu rĩ ngồi trước bàn, ăn từng ngụm từng ngụm.

Qua hơn nửa giờ, Đường Đinh Chi bưng vài món ăn đi ra, “Chỉ có những thứ này, hi vọng đủ cho anh ăn.”

Cảm xúc của Al ổn định không ít, buồn bực nhìn y một cái, “Đủ.”

Đường Đinh Chi không tự giác lấy ngón tay gõ bàn, suy nghĩ hồi lâu mới nghĩ ra một câu an ủi, “Anh tiến triển rất nhanh, dựa theo tốc độ hiện giờ, không quá một năm là anh có thể có hoạt động *** rồi.”

Mặt Al đã suy sụp đến méo mó, “Một năm rất ngắn?”

“Cũng không dài lắm.”

Al vùi đầu ăn cơm, không muốn nói chuyện.

Hai người yên lặng ăn xong bữa cơm.

Sau khi Đường Đinh Chi dọn bàn, muốn lên giường ngủ. Thấy Al còn ngồi trên sô pha không định đi, liền nói: “Anh trở về nghỉ ngơi đi, tôi cũng nghỉ ngơi.”

Al nhìn y một cái, bá đạo nói, “Đêm nay tôi muốn ngủ với anh.”

Đường Đinh Chi hơi hơi nhíu mi, “Anh không thể……”

“Chỉ là ngủ.”

“Ngủ? Là nằm cùng nhau sao?”

“Đúng.”

“Ừ, được rồi.” Tuy rằng không rõ vì sao Al lại muốn nằm cùng với y, nhưng y cũng không muốn cự tuyệt Al, ghi lại từng chút sinh hoạt của Al vào nhật kí đã trở thành thí nghiệm thú vị nhất, hôm nay y lại có nội dung phong phú để viết rồi.

Al vào phòng tắm tắm rửa, Đường Đinh Chi lấy sổ ghi chép ra, ghi lại: “Al rất thích ăn canh trứng gà, đêm nay anh ấy sẽ ngủ cùng với tôi”, y viết xong thì nhìn lại sổ ghi chép cẩn thận, nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ghi thêm vào giữa “ăn” và “canh trứng gà” chữ “tôi làm .”

Khi y nằm trên giường không bao lâu, Al đi ra.

Hắn mang theo một thân hơi nước mát mẻ, đi lên trên giường.

Đường Đinh Chi quay đầu nhìn hắn.

Al vỗ vỗ đầu y, “Quay đi, đừng nhìn tôi.”

Đường Đinh Chi không hiểu, nhưng vẫn quay đầu đi.

Al nằm bên cạnh y, một cánh tay hữu lực vắt ngang eo y, từ sau lưng ôm chặt lấy y.

Trong bóng đêm Đường Đinh Chi mở to mắt, hơi thở có chút không xong.

Al ghé vào lỗ tai y nhẹ giọng nói, “Tóc của anh thơm quá.”

Đường Đinh Chi nói, “Tôi vừa gội đầu.”

“Vô nghĩa.”

Đường Đinh Chi nghĩ nghĩ, “Tôi dùng dầu gội, dầu gội rất thơm.” Y nghĩ câu này hẳn là không phải vô nghĩa, mà là giải thích hợp lý.

Al bất đắc dĩ nói, “Ngậm miệng, nhắm mắt lại, thành thật ngủ.” Hắn lấy cái mũi cọ cọ mái tóc mềm mại nồng đậm của Đường Đinh Chi, bỏ thêm một câu, “Tôi sẽ không làm anh bị thương.”

Đường Đinh Chi nhắm hai mắt lại, khóe miệng không nhịn được cong lên. Lần đầu tiên y biết, thì ra nằm bên cạnh người khác lại ấm áp như vậy, thậm chí còn có chút thoải mái nữa.