Cha Nuôi

Chương 153




CHƯƠNG 153



 

Thiện Minh kinh ngạc nhìn y, “Nhìn mi như vậy, mi luyến tiếc tiêu hủy đúng không?”

Thẩm Trường Trạch cẩn thận vuốt ve sừng hải long, ánh mắt lập loè tỏa sáng, “Ba, con muốn lưu giữ nó, con cảm giác được nó…… rất thần kỳ, con thật sự cảm giác được nó.”

“Rất bình thường, chảy trong thân thể mi chính là máu của nó. Mi muốn giữ thì giữ đi, nhưng phải giấu cho tốt, hơn nữa mi không được tùy tiện dùng, nghe Triệu Thanh Linh nói thứ này rất nguy hiểm, cho dù có thể đạt được sức mạnh cực đại trong khoảng thời gian ngắn, cuối cùng cũng sẽ bị sức mạnh này phản phệ.”

“Con hiểu được.” Thẩm Trường Trạch nhìn thần vật hơi hơi phát ra ánh sáng kia, lẩm bẩm nói: “Con nghĩ ra tác dụng của nó rồi.”

“Hả? Tác dụng gì?”

Thẩm Trường Trạch thả nó vào lại trong túi, nhìn Thiện Minh cười thần bí, “Trước không nói cho ba.”

Thiện Minh ở mãi trong căn cứ phát buồn, lần này đi ra liền không muốn trở về, dự định ở Bắc Kinh chơi hai ngày rồi lại đi Gurney chấp hành một nhiệm vụ. Bọn họ ở vài ngày trong căn nhà mà Thẩm Trường Trạch mua tại nội thành, trong mấy ngày đó Thẩm Trường Trạch thần thần bí bí đi ra ngoài hai lần, lần thứ hai trở về còn xách hơn mười gói to, có đồ dùng sinh hoạt, quần áo và nguyên liệu nấu ăn.

Y mang đồ ăn để vào phòng bếp, sau đó đem hết những quần áo đã mua ra phòng khách, chờ mong nhìn Thiện Minh, muốn hắn mặc.

Thiện Minh chậm rì rì nhấc một cái áo sơmi màu lục lên, nhíu mày nói: “Này, màu này hình như hơi bị sáng?”

“Không sáng đâu, ba mặc vào chắc chắn rất đẹp. Ba thử mặc áo này với quần này đi.” Thẩm Trường Trạch đưa hai kiện quần áo cho hắn, muốn hắn mặc vào.

Thiện Minh vốn lười thay, nhìn ánh mắt Thẩm Trường Trạch bức thiết như vậy, nghĩ rằng coi như dỗ trẻ đi, vì thế ngay tại trận liền cởi hết quần áo, sau đó mặc bộ quần áo kia vào.

Quần áo Thiện Minh trước giờ rất đơn điệu, cơ bản ngoài màu đen cũng chỉ là màu xám, chỉ cần có thể mặc được lên người thì hắn chưa bao giờ ghét bỏ, trong khoảng thời gian này ăn mặc trên cơ bản đều là quần áo của Thẩm Trường Trạch, chẳng qua vóc dáng Thẩm Trường Trạch lớn hơn hắn một số, hắn mặc không vừa người.

Một thân quần áo hưu nhàn làm cả người hắn nhiều hơn vài phần thanh thản và tao nhã, nhìn cũng trẻ hơn đến mấy tuổi so với cách ăn mặc lúc trước. Thẩm Trường Trạch đứng lên sửa sang lại quần áo cho hắn, vuốt ve vết cào dữ tợn trên cổ hắn, trong lòng có chút khó chịu, hai vết sẹo này muốn giấu thế nào cũng không được.

Thiện Minh sờ sờ theo tay y, hừ một tiếng, “May mà ông đây né kịp, nếu không khí quản cũng bị hắn cắt đứt rồi.”

Thẩm Trường Trạch thấp giọng nói: “Nếu vào mùa đông thì có thể mang khăn quàng cổ che được.”

“Che làm gì?” Thiện Minh liếc y một cái, “Làm sao, mi ngại khó coi à?”

Thẩm Trường Trạch nhíu mày, “Nói bừa, ba lúc nào cũng đẹp hết.”

Thiện Minh nhếch miệng cười, “Thằng nhóc này……”

Thẩm Trường Trạch tiến tới hôn từng chút từng chút vết sẹo nổi lên làn da kia, y nhỏ giọng nói: “Ba, rất nhiều lần, con đã không bảo vệ tốt cho ba.”

Thiện Minh vỗ vỗ đầu y, “Cái này không liên quan đến mi, đừng nghĩ linh tinh.”

Thẩm Trường Trạch nắm lấy eo Thiện Minh, “Con thật sự không muốn ba lại đi nhận những nhiệm vụ nguy hiểm này nữa, nhưng con không ngăn được ba. Cho nên, con muốn đưa cho ba thứ này.”

“Cái gì? Mi mua được cái gì tốt à?”

Thẩm Trường Trạch lấy trong túi ra một cái hộp, Thiện Minh nhìn kích thước thì nghĩ là mã tấu, hắn có chút hứng thú nhìn chằm chằm chiếc hộp kia.

Thẩm Trường Trạch mở chiếc hộp ra, bên trong quả nhiên là một thanh “mã tấu”, chẳng qua thanh mã tấu kia có tạo hình kỳ dị, đầu nhọn như mũi khoan, kết cấu mã tấu phỏng theo dao găm ba góc, chẳng qua thân đao chính quanh co khúc khuỷu giống gậy ba-toong, được một tầng hợp kim titan bao lấy, hoàn mỹ dán theo đường cong của thân đao, chuôi đao được xử lý vô cùng tự nhiên, tự nhiên đến mức thật giống như hai đoạn cành kia là mọc ra từ bản thân cây đao vậy……

Thiện Minh càng nhìn càng thấy không thích hợp, đây căn bản chính là sừng hải long đã qua xử lý mà! Hắn kinh ngạc nhìn Thẩm Trường Trạch một cái, dùng ánh mắt hỏi y.

Thẩm Trường Trạch cười, “Đúng vậy, quả thật là sừng hải long, thân đao đã được xử lý, người bình thường không nhìn ra. Đây là con cố ý tạo ra vì ba, nó có thể dễ dàng xuyên thủng vảy rồng, dao găm chấn động hạt tổn hại quá lớn cho cổ tay, về sau không nên dùng lại, hãy dùng nó đi. Con không lo lắng ba gặp phải con người bình thường, nhưng con sợ ba đụng tới long huyết nhân. Ba biết không, hiện tại bí mật về long huyết nhân đã càng ngày càng không giấu được, trên mạng đã xuất hiện một ít lời đồn đại rồi, sớm muộn cũng có một ngày sự tồn tại của long huyết nhân gây ra sóng to gió lớn. Cho nên ba hãy mang nó trên người, như vậy con có thể an tâm một chút.”

Thiện Minh nhận lấy thanh đao cải tạo từ sừng hải long kia, nắm trong tay thật chặt, liền cảm giác được một luồng nhiệt truyền vào trong lòng bàn tay, thân đao có chút nặng, cầm trong tay xúc cảm vô cùng tốt. Hắn thử vung, chém, mọi thứ đều thuận tay, đây quả thật là được tạo ra vì hắn, hơn nữa hắn đối thứ này có một loại cảm giác thân thiết trời sinh, có lẽ có liên quan đến việc hắn luôn luôn ở chung với Thẩm Trường Trạch.

Thẩm Trường Trạch hỏi: “Ba, ba thích không?”

Thiện Minh cao hứng liên tục gật đầu, “Ừ, thứ tốt, tạo hình oách lắm.” Tạo hình thanh đao có chút gấp khúc giống rắn, cầm trong tay hăng hái đừng hỏi, huống chi thứ này có thể đâm thủng vảy rồng, có vũ khí tiện tay như vậy, cho dù hắn một mình đối mặt long huyết nhân cũng không còn sợ hãi .

Thẩm Trường Trạch nói: “Hơn nữa, sừng hải long đối với long huyết nhân bình thường có tác dụng kinh sợ nhất định, giống như có long huyết nhân tâm trí bạc nhược sẽ sợ hãi máu thuần của con. Ba cầm vũ khí như vậy ít nhiều cũng có thể làm cho chúng rối loạn trận tuyến. Nhưng mà, nếu ba thật sự đụng tới long huyết nhân, quan trọng nhất vẫn là chạy trốn, không đến vạn bất đắc dĩ thì không thể đánh bừa, biết không?”

“Đã biết, trên thế giới nào có nhiều long huyết nhân như vậy, còn thả ra hết nữa.”

Thẩm Trường Trạch thở dài, ôm lấy eo hắn, hít vào hương vị làm người ta quen thuộc và an tâm trên người hắn, “Ba thật không khiến người ta bớt lo chút nào.”

Thiện Minh còn đang khoa tay múa chân với vũ khí mới của mình, căn bản không cảm nhận được sự lo lắng và bất đắc dĩ trong lời Thẩm Trường Trạch.

Hai người ăn xong bữa tối mà Thẩm Trường Trạch đã tỉ mỉ chuẩn bị, sau đó cùng nhau xem TV. Thiện Minh lười biếng ngồi dựa vào lòng Thẩm Trường Trạch, thỉnh thoảng há miệng ăn đồ ăn vặt Thẩm Trường Trạch đút tới, thậm chí đến đồ uống cũng được đưa đến bên miệng hắn.

Muốn nói trên thế giới chỗ nào là an tâm nhất thoải mái nhất hưởng thụ nhất, Thiện Minh không hề nghi ngờ sẽ nói là ở bên cạnh con trai mình.

Thẩm Trường Trạch hỏi hắn, “Lần này đi, khi nào thì trở về?”

“Nhiệm vụ nhiều nhất một tuần là kết thúc, kế tiếp, ta định về Colombia một chuyến, nhìn xem tình hình bọn Jobert gần đây thế nào, có thể giúp họ cái gì không.”

“Ba cũng không được ở lại đâu.”

“Sẽ không , ta sẽ không ở lại.”

“Vậy rốt cuộc khi nào thì ba trở về?”

“Không nói chính xác được.”

“Không được.” Thẩm Trường Trạch nâng cằm hắn lên, buộc hắn ngẩng đầu nhìn mình, “Ba, ba phải cho con thời gian chính xác, sau đó nghiêm khắc dựa theo kế hoạch hành trình này, đến lúc đó phải trở về nhà rồi.”

Thiện Minh cau mày nghĩ nghĩ, “Nếu không, hai tháng đi.”

Thẩm Trường Trạch có điểm không bằng lòng, nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý, “Vậy hai tháng, hai tháng sau ba phải trở về.”

“Yên tâm đi, ta không trở lại mi đi đón ta là được rồi.”

“Ba nếu dám không trở lại, con đương nhiên phải đi túm ba trở về.”

Thiện Minh ôm lấy cổ y, hôn y một cái thật kêu, trêu đùa: “Cai sữa đi chứ con trai.”

Thẩm Trường Trạch cười tà, thò tay vào trong quần áo hắn, xoa cơ ngực rắn chắc của hắn, “Phải không, để con xem ba còn thừa bao nhiêu nào.”

Thiện Minh xoay người một cái, linh hoạt cưỡi lên trên người y, hào phóng tự lột hết áo, ha ha cười không ngừng, “Cho mi sờ đủ.”

Thẩm Trường Trạch tình sắc vuốt ve eo hắn, “Ba à, chúng ta sắp phải xa nhau hai tháng đó, có nên thừa dịp hai ngày này làm bù hết phần của hai tháng tới không?”

Thiện Minh cố ý cọ cọ vào thân dưới của Thẩm Trường Trạch, “Đến đây, vì hôm nay mi đã tặng cho ta thứ tốt……” Thiện Minh cúi xuống hôn, cắn môi Thẩm Trường Trạch, cười nhẹ nói: “Ta sẽ chơi với mi đến sáng luôn.”

Thẩm Trường Trạch dùng sức ngăn chặn môi hắn.

Hai người quả thực điên cuồng một đêm, từ sofa phòng khách đến sàn nhà, ban công, phòng bếp, bàn ăn, phòng tắm, không chỗ nào không lưu lại dấu vết kích tình của họ. Họ giống như hai con dã thú không biết mệt mỏi, tận tình mập hợp, lần lượt cùng nhau lên đỉnh, khắc những dấu ấn vĩnh viễn không thể xoá nhoà lên thể xác và trái tim của nhau.

Chiều ngày hôm sau tỉnh lại, Thiện Minh đã mệt thảm, hắn còn phải lên máy bay vào ban đêm nữa. Thẩm Trường Trạch liền cười xấu xa, vừa ôm hắn tắm rửa vừa mát xa cho hắn, kết quả không biết xoa ấn thế nào lại không cẩn thận đè nặng Thiện Minh làm thêm một trận.

Kết quả của miệt mài quá độ chính là cả người Thiện Minh đau nhức, đầu choáng váng, bỏ lỡ chuyến bay đã định trước.

Ngày tiếp theo tỉnh lại, hắn mắng to Thẩm Trường Trạch một trận, lại lần nữa đặt vé máy bay, buổi chiều Thẩm Trường Trạch tự mình đưa hắn đến sân bay.

Trên đường Thẩm Trường Trạch dặn này dặn kia, làm Thiện Minh nghe đến phiền .

Đến trước cửa kiểm tra an ninh, Thẩm Trường Trạch đưa hành lý cho hắn, lưu luyến không rời nói, “Ba à, hai tháng đó, nhất định phải đúng giờ nha.”

“Ai nha, biết rồi, sao mi dông dài thế hả.” Thiện Minh xoa xoa eo, vẫn còn đau đó.

Thẩm Trường Trạch sờ sờ hai má Thiện Minh, “Ba, nhất định phải cẩn thận.”

“Yên tâm đi. Đúng rồi……” Thiện Minh tìm trong túi hành lý lấy ra một tờ rơi, “Cái nhà này nhìn có vẻ được, đủ lớn, ở ngoại thành, rất vắng lặng, xung quanh không nhiều gia đình, mi có rảnh thì đi xem đi.”

Thẩm Trường Trạch nhìn tờ rơi quảng cáo nhà kia, có chút vui sướng hỏi: “Ba, ba muốn mua nhà sao?”

“Đúng vậy, mua chỗ nào hoang vu chút, như vậy bình thường mi ở nhà muốn biến thành long huyết nhân cũng không sợ bị hàng xóm phát hiện.”

“Ba!” Thẩm Trường Trạch dùng sức ôm hắn một cái, trong mắt tràn đầy ý cười.

Thiện Minh mỉm cười nhìn y, “Không phải mi nói biến thành bộ dạng quái vật thì cảm thấy thoải mái hơn sao, ở nhà mi thả lỏng một chút cũng tốt. Đi xem nhà đi, không thích hợp thì lại tìm chỗ khác, chọn nơi ít người ấy, dù sao chúng ta cũng không sợ có trộm.”

“Được, con sẽ chọn cẩn thận, chờ ba trở về chúng ta sẽ cùng nhau trang hoàng.”

“Ai rảnh mà trang hoàng chứ, mi cảm thấy thích hợp là được, ta ở đâu cũng xong hết.”

Thẩm Trường Trạch cười nhẹ nói: “Con muốn đặt làm một chiếc giường thật là rộng.”

Thiện Minh châm chọc nói: “Cũng không sai, miễn cho ta đi WC lại giẫm phải cánh mi.” Hắn nhìn đồng hồ, “Được rồi, ta đi đây, nhớ gọi điện thoại.” Nói xong hắn kéo hành lý đi về phía cửa kiểm tra an ninh.

Thẩm Trường Trạch ở sau lưng nhìn hắn nửa giây, đột nhiên không nhịn được đuổi theo, kéo thân thể hắn lại, nắm lấy eo hắn, không coi ai ra gì mà hôn môi hắn.

Quần chúng vây xem đều lấy ánh mắt kinh ngạc nhìn bọn họ, nghĩ rằng Thủ đô thật là cởi mở, hai người đàn ông lại dám công nhiên hôn tạm biệt nhau ở sân bay.

Thiện Minh ôm cổ y, hai người hôn hơn mười giây mới tách ra.

Thẩm Trường Trạch ôn nhu cười, “Ba, về sớm nhé.”

Thiện Minh cũng tươi cười, “Được, chờ ta về nhà.”

Thẩm Trường Trạch nhìn bóng dáng Thiện Minh biến mất ở cửa an ninh, không biết làm sao trong đầu đột nhiên xuất hiện một bóng hình mơ hồ. Đó là một bóng dáng rất giống Thiện Minh, chẳng qua là một thân quần áo nguỵ trang cũ nát không chịu nổi, trên người dính đầy máu và bùn đất, đi đường có chút tập tễnh, trên đầu, trên cánh tay đều quấn đầy băng gạc. Đột nhiên, bóng dáng kia quay đầu lại, đó là gương mặt Thiện Minh của thời niên thiếu, sắc mặt hắn không tốt thúc giục, “Còn đi chậm như vậy nữa là ta ném mi nuôi sâu bọ đó.”

Đôi mắt Thẩm Trường Trạch có chút ướt át, tình cảnh y gặp Thiện Minh lần đầu vào mười lăm năm trước, y vẫn còn nhớ rõ ràng như vậy. Mười lăm năm, tình cảm của y đối với Thiện Minh càng ngày càng tăng, tràn đầy chiếm cứ mỗi góc nhỏ trong sinh mệnh của y.

Ba, cám ơn ba đã dẫn con rời đi, cám ơn tất cả những gì ba đã cho con.

Thẩm Trường Trạch đứng tại chỗ, nhìn người đến người đi trong sân bay, tuy rằng trong lòng tràn ngập không nỡ, nhưng y biết, chỉ một thời gian nữa, y sẽ lại lần nữa đứng đây đón ba của y, người yêu nhất của y.