Cha Nuôi

Chương 142




CHƯƠNG 142



 

Thiện Minh ăn một chút, điện thoại đặt ở đầu giường vang lên, hắn nhấc lên nghe, là giọng của Thẩm Trường Trạch. Nghe giọng nói ấy trong nháy mắt, hắn liền cảm thấy tim run lên, suýt trực tiếp cúp điện thoại, cũng may hắn cố nén được.

Thanh âm của Thẩm Trường Trạch có chút mỏi mệt, “Ba, nghe nói ba đã tỉnh, hồi phục thế nào?”

“Ừ, cũng được.”

“Con xử lý chuyện bên này xong sẽ đi đón mọi người, mấy ngày tới ba nghỉ ngơi cho tốt.” Thẩm Trường Trạch đặc biệt nhấn mạnh, “Không được chạy loạn.”

Trong lòng Thiện Minh dâng lên một trận không thoải mái, cảm giác bị sói theo đuổi thế này thật sự là hỏng bét, hắn cứng rắn nói, “Ta không trở về Trung Quốc.”

Thanh âm của Thẩm Trường Trạch trầm xuống, “Vậy ba muốn đi đâu?”

“Mọi chuyện đã kết thúc, Thẩm Diệu đã bị bắt, bây giờ ta không có gì phải lo lắng nữa, đi nơi nào là do ta tự quyết định.”

Thẩm Trường Trạch trầm mặc, “Ba, con khuyên ba đừng tùy hứng, ở Tunisia chờ con, bây giờ ba muốn đi nơi nào con sẽ đi cùng ba. Nhưng nếu ba chạy loạn, cho dù ba đi đến đâu con cũng sẽ tìm được ba.”

Thiện Minh nóng nảy nói, “Mi thật con mẹ nó đáng ghét.” Nói xong dùng sức cúp điện thoại. Sự chấp nhất này của Thẩm Trường Trạch với hắn khiến hắn thật sự không biết làm sao, Thẩm Trường Trạch dâng hiến là đầy ngập tình yêu và sự chiếm giữ không hề cho hắn cự tuyệt, mà hắn có thể cho Thẩm Trường Trạch cái gì đây? Từ trước tới giờ hắn chưa từng nghĩ tới muốn sống cuộc sống nào khác ngoài làm lính đánh thuê, đời này hắn cũng chưa từng xử lý cái gọi là “vấn đề tình cảm”, hắn không muốn tiêu phí đầu óc vào việc này, bây giờ thì hắn chỉ muốn trốn.

Hắn do dự một phút liền nhảy khỏi giường, thu thập ít hành lý đơn giản, tìm Al lấy chút tiền mặt, dự định rời đi.

Al hỏi: “Cậu vội vội vàng vàng như vậy, muốn đi đâu?”

“Không biết…… À, có lẽ tôi sẽ tới Mĩ thăm Houshar và Pearl, đừng nói cho bất kì ai, bị chuyện của Thẩm Diệu quấn chân quá lâu rồi, tôi muốn đi giải sầu.”

“Được rồi, nhớ giúp anh hỏi thăm họ.”

Thiện Minh chuẩn bị mọi thứ trong khoảng nửa giờ, sau đó ngồi xe mà Al đã chuẩn bị cho hắn đi tới sân bay gần nhất, dứt khoát bay đi thật.

Khi máy bay cất cánh, hắn liền nhẹ nhàng thở ra. Ít nhất trong khoảng thời gian ngắn Thẩm Trường Trạch sẽ không tìm thấy hắn, ít nhất trong một thời gian hắn sẽ không phải đối mặt với thất vọng, thương tâm và chờ mong trong mắt Thẩm Trường Trạch. Hắn chỉ muốn sống theo ý mình, không muốn chịu trách nhiệm vì bất cứ chuyện gì mình đã làm. (Hừ, anh đúng là đồ vô trách nhiệm >.<) Trải qua một ngày bôn ba, hắn cũng tìm được nông trại mà Houshar mua ở bang Idaho*. Khi quản lý nông trại được phái tới đón hắn đưa hắn tới nông trại, Houshar và Pearl đều ra đón tiếp hắn, hắn kinh ngạc phát hiện Pearl mang thai. *Bang Idaho: một tiểu bang ở miền Đông Bắc nước Mĩ. Hắn nhảy xuống xe, ôm chặt lấy Houshar và Pearl một chút, sau đó vui vẻ nói, “Pearl, không ngờ em lại có con.” Khuôn mặt Pearl đã mượt mà hơn trước nhiều, cười sờ bụng, “Em cũng thấy thật thần kỳ.” Nhìn hình ảnh Houshar và Pearl đứng bên nhau, Thiện Minh thật lòng vui vẻ thay họ. Cuối cùng Houshar cũng buông xuống gánh nặng trong lòng, đối mặt với suy nghĩ chân thật của mình, tiếp nhận Pearl, bọn họ thậm chí cũng giống như những cặp vợ chồng bình thường khác, có đứa con thuộc về mình. Houshar dẫn hắn đi vào phòng, vừa đi vừa giới thiệu cho hắn thu hoạch của mình. Thiện Minh nhìn cặp kính đen của Houshar, “Mắt chú bây giờ thế nào?” “Thị lực rất yếu, miễn cưỡng có thể nhìn được.” Houshar vô tình nói, “Không mù hẳn đã rất may mắn rồi.” Ba người đi vào trong phòng, Houshar đóng cửa lại. Pearl nói: “Bọn em đã nghe tin tức rồi, cuối cùng cũng kết thúc dây dưa với đám quái vật đó.” Thiện Minh gật đầu, cười khổ nói: “Nhưng không nghĩ tới Al cũng biến thành long huyết nhân.” Houshar cười nói: “Ta tin là nó rất vui vẻ, chỉ cần có thể tiếp tục sống, có thể mạnh hơn, thế cũng không phải chuyện xấu.” Thiện Minh nghĩ đến Al ngày nào cũng xuân phong đắc ý, quả thật là chuyện tốt. Hắn đổi đề tài, hỏi: “”Việc “làm ăn” của hai người thế nào?” Hắn hỏi đương nhiên không phải cái việc sản xuất đồ ăn này, Houshar mua nông trại này chỉ vì đam mê cá nhân của mình. Sau khi rời khỏi Du Chuẩn, Houshar bắt đầu tiếp xúc với việc buôn bán vũ khí và tin tình báo. Trước đó Jorhor cũng bị thương xuất ngũ đã đi theo hắn, công ti an ninh mà bọn họ đăng kí đã cung cấp cho Du Chuẩn và quân đoàn lính đánh thuê khác hoạt động môi giới có giá trị. “Rất tốt, thế giới luôn không yên ổn, bọn ta cũng luôn có việc để làm.” Houshar rót cho hắn một ly rượu, “Đến, chúc mừng chúng ta được gặp lại.” Ba người cụng ly, trong lòng tràn ngập hào hùng cùng cảm khái. Thiện Minh ở nông trại thảnh thơi vài ngày, học tập một vài thao tác với máy móc nông nghiệp công nghệ cao, làm hắn mới mẻ được hai ngày. Chẳng qua, hắn nhanh chóng không ở thêm được nữa, hắn vốn cũng không phải người có thể sống bình thản được. Houshar nhìn ra tâm tư của hắn, liền hỏi hắn có muốn về Du Chuẩn không. Hiện tại Du Chuẩn do Jobert và Cosky dẫn dắt, thành viên đã được mở rộng thêm hai mươi người, nếu Thiện Minh trở về thì với Du Chuẩn mà nói là như hổ thêm cánh. Thiện Minh suy xét vài giây xong liền quyết đoán cự tuyệt. Thứ nhất là hắn không còn mặt mũi trở về, thứ hai là Thẩm Trường Trạch sẽ không bỏ qua hắn, hắn trở về cũng chỉ mang thêm phiền toái cho Du Chuẩn. Pearl bất đắc dĩ thở dài, “Vậy tiếp theo anh định thế nào? Anh không muốn về Trung Quốc ở cùng con anh, anh cũng không muốn về Du Chuẩn, anh ở đây lại càng không chịu được, anh muốn đi nơi nào? Sau này anh dự định sống thế nào?” Thiện Minh á khẩu. Hắn dự định sống thế nào? Pearl nói đúng, hắn không có nơi mình muốn trở về, không có việc gì muốn làm, hắn thậm chí không biết tiếp theo nên sống thế nào. Cái gì hắn cũng không thiếu, tiền hắn kiếm được cũng đủ hắn tiêu xài cả đời, nhưng hắn có khả năng làm cái gì đây? Hắn không khỏi nghĩ tới Thẩm Trường Trạch, chỉ có khi ở bên cạnh con trai hắn mới không cảm thấy cô độc. Hắn tham luyến sự chăm chút của Thẩm Trường Trạch với hắn, luôn nghĩ đến cảm giác thả lỏng thoải mái khi hai người ở bên nhau, nhưng hắn lại không muốn bị trói buộc. Trong sự mâu thuẫn tâm lý này, hắn chỉ có thể trốn đi mới không bị cục diện tiến thoái lưỡng nan này phiền chết. Nếu chuyện tình cảm cũng dễ giải quyết như giết người thì tốt rồi, hắn sẽ không phải phí đầu óc như vậy. Cuối cùng, hắn cảm thấy mình phải kiếm chút việc để làm, vì thế bảo Houshar kiếm cho hắn vài việc nho nhỏ. Hiệu suất làm việc của Houshar rất nhanh, ngày hôm sau liền tìm được cho hắn một việc, bảo hắn đi ám sát hội trưởng của quỹ Đầu tư, một nhà tư bản danh tiếng cực kì thối nát. Thiện Minh không nói hai lời liền đáp ứng, nhờ Houshar tìm cho hắn một chiếc xe và vũ khí cần thiết, lái xe đi tới New York. Hắn thuê phòng ở một khách sạn cao cấp gần phố Wall trong một tháng, toà khách sạn này cũng đủ cao, từ nơi này có thể quan sát được văn phòng của hội trưởng kia, hơn nữa điều động giao ca trên dưới hàng ngày cũng đều hiện lên rõ ràng dưới ống kính viễn vọng của Thiện Minh. Thiện Minh mất một tuần để nghiên cứu quy luật giao ca của bọn hắn, cùng với thí nghiệm năng lực báo động của quảng trường bên cạnh, hơn nữa xác định ba tuyến đường chạy trốn. Trong khoảng thời gian này hắn gần như không bước ra khỏi khách sạn, không phải quan sát mục tiêu thì là uống rượu, ngày nào cũng trải qua cuộc sống mơ mơ hồ hồ như thế. Bởi vì chỉ uống rượu không ăn cơm đàng hoàng, có hôm nửa đêm đột phát đau dạ dày, làm hắn đau đến chết đi sống lại. Bên cạnh không có lấy một người, hắn không muốn đi bệnh viện, thậm chí không muốn rời giường, nghĩ đến cuộc sống rối loạn như tơ vò trong thời gian qua, hắn bỗng vô cùng nhớ con trai mình. Sau đó đại khái là đau đến ngất đi thôi, dù sao cũng chỉ ngủ, ngày hôm sau khi tỉnh lại mặt trời đã hun cái chăn của hắn đến mức ấm áp dễ chịu rồi. Hắn đứng lên tắm rửa một cái, ăn chút gì đó, cảm thấy dễ chịu hơn một ít, nhưng vẫn thấy có chút muốn nôn, nhất là sau khi ăn. Vốn kế hoạch chính là chiều nay hành động, bây giờ nhìn đồng hồ, hẳn là xuất phát được rồi. Hắn nhấc ba lô chứa súng ngắm lên, đeo kính râm và đội mũ, đi theo cửa thoát hiểm lên tầng cao nhất. Tìm được vị trí bắn tỉa đã xác định lúc trước, hắn ngồi xổm xuống đất bắt đầu lắp ráp súng ngắm, lắp xong hắn dùng nửa giờ để điều chỉnh thử, sau đó ngắm vào kính tìm thấy được cái đầu bóng loáng của nhà tư bản kia. Nhìn đồng hồ, đã đến lúc rồi. Thiện Minh quỳ rạp trên mặt đất, tập trung tinh thần ngắm đúng mục tiêu vào trọng tâm của dấu thập…… Ngay khi hắn định bắn, mục tiêu đột nhiên đứng lên, sau đó đi tới cửa, bắt tay với người nào đó, tiếp theo mời người nọ vào trong phòng, hai người ngồi trên sô pha. Không ngờ lúc này lại có người đến, thật sự là phiền toái, hơn nữa mục tiêu lệch khỏi quỹ đạo của vị trí nhắm bắn tốt nhất, bây giờ Thiện Minh chỉ có thể nhìn thấy bả vai và chân của mục tiêu đang ngồi trên sô pha. Hắn đành phải kiên nhẫn chờ đợi, bây giờ là hơn ba giờ chiều, mặt trời ở ngay trên đầu hắn, nướng hắn đến túa mồ hôi. Hắn vẫn không nhúc nhích, hai mắt nghiêm túc tập trung vào mục tiêu. Hai người đại khái nói chuyện nửa giờ, mục tiêu đứng dậy quay lại trước bàn công tác, gõ gõ cái gì đó trên máy tính. Lúc này, vị khách ngoài ý muốn kia cũng đứng lên, đứng đối diện với mục tiêu. Thiện Minh ngẩn ra, vội quay kính ngắm về phía vị khách kia, hắn hoài nghi mình đã nhìn lầm rồi. Vị khách ngoài ý muốn lúc này lại ngẩng đầu lên, phảng phất như biết súng ngắm ở chỗ nào, mỉm cười với Thiện Minh. Gương mặt tươi cười bị phóng đại trong kính ngắm dường như hiện ra ngay trước mắt hắn, chấn động đến mức trong lòng Thiện Minh run rẩy, “Mẹ nó!” Thiện Minh mắng một tiếng, thằng ranh Thẩm Trường Trạch này sao lại tìm được hắn nhanh như vậy. Hắn nhanh chóng tháo dỡ súng ngắm, cất hết mọi thứ vào trong ba lô, sau đó xoay người chạy xuống lầu.