Cha Nuôi

Chương 128




CHƯƠNG 128



 

Sau nửa năm, đây là lần đầu tiên Thiện Minh rời khỏi căn cứ. Khi hắn lại một lần nữa hít thở luồng không khí mới mẻ trên mặt đất, hắn có cảm giác dường như đã qua mấy đời rồi.

Bọn họ ngồi máy bay tới trước sân bay quân dụng Akesu, máy bay vận tải quân dụng bay hơn sáu giờ, mỗi người họ chỉ được ngồi một cái ghế nhỏ lạnh băng, sau khi xuống dưới thì đau hông đau lưng cả lũ. Bailey vịn cổ Hoàng Anh làm nũng, nói chỗ này đau chỗ kia đau, làm cho Hoàng Anh chẳng biết nên nhìn chỗ nào, mặt đỏ hệt cà chua, muốn gỡ cánh tay cô xuống dưới, lúc thì gọi Bailey, lúc lại gọi đồng chí, đến tận khi gọi vợ yêu thì Bailey mới buông tha hắn.

Dương Quan đi theo vừa hâm mộ vừa ghen tị nói, “Anh nói coi, phúc của thằng ngốc này đến từ chỗ nào thế? Hả? Chỗ nào ?”

Hoàng Anh chỉ có thể ngây ngô cười.

Al không phải không hâm mộ liếc nhìn bọn họ một cái, lại nhìn Đường Đinh Chi trên mặt vẫn không có biểu cảm gì, không nhịn được thở dài.

Đường Đinh Chi thấy Al có vẻ khó chịu trong ngực, nghĩ rằng nơi này địa hình cao làm hắn không quen, lại hỏi: “Không thoải mái thì để tôi lấy cho anh ít thuốc, qua mấy giờ sẽ quen thôi.”

Al cau mày nhìn y, “Không cần.”

Đường Đinh Chi nghiêm túc nói, “Đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với khí hậu trên cao sau khi biến thành long huyết nhân, nếu có bất cứ phản ứng gì nhất định phải kịp thời nói với tôi, như vậy đi, mỗi giờ hãy báo cáo với tôi một lần.”

Al cắn răng nói: “Ngày nào trong đầu anh cũng chỉ nghĩ đến long huyết nhân thôi à, anh không nghĩ tới cái khác sao? Ví dụ như tôi?”

Đường Đinh Chi không hiểu cho nên nói, “Không phải anh là long huyết nhân sao?”

“Nếu tôi không phải thì sao?”

“Al, giả thiết này của anh là không thể thành lập, đầu tiên, anh đã thật sự biến thành long huyết nhân rồi ……”

“Câm miệng.” Al cắn răng trừng mắt nhìn y, xoay người bỏ đi.

Đường Đinh Chi đứng tại chỗ sửng sốt trong chốc lát, sau đó lấy bản ghi chép và bút máy lúc nào cũng mang bên người ra, mở một trang trống, viết loạt xoạt cái gì đó.

Ánh mắt Thiện Minh lia bốn phía, tùy tiện nhìn một cái, liền nhìn thấy Đường Đinh Chi đang ghi lại tâm tình của Al trong cuộc đối thoại giữa họ hôm nay.

Thiện Minh há hốc mồm, không nhịn được hỏi: “Anh ghi cái này làm gì?”

Đường Đinh Chi vừa viết vừa nói, “Sau khi con người tiến hoá thành long huyết nhân, trong vài năm đầu sẽ rất khó thích nghi với bản thân, cảm xúc sẽ mẫn cảm hơn, có thể sẽ vì mình là ngoại tộc mà sinh ra cảm giác bài ngoại khi đi vào xã hội con người, tôi cần hiểu biết nhiều hơn về Al.”

“Mỗi long huyết nhân các anh đều theo dõi ghi lại?”

Đường Đinh Chi lắc đầu, “Anh ta là bởi vì tôi nên mới không có lựa chọn mà phải biến thành long huyết nhân, tôi phải có trách nhiệm với anh ta.” Y đưa cho Thiện Minh nhìn quyển sổ ghi chép nho nhỏ kia, trên đó có những nét chữ thanh tú viết tên Al Maurell, Đường Đinh Chi dùng ngữ khí có chút tự hào lật lật từng trang, “Đã ghi được nửa năm, nhưng nhờ anh đừng nói cho anh ta, anh ta sẽ giận đấy.”

Thiện Minh dùng ánh mắt nhìn y như nhìn quái vật, từ biểu hiện của Đường Đinh Chi, hắn nhìn thấy một chú nhóc ở thời kỳ trưởng thành đang vụng trộm viết nhật kí ghi lại bóng dáng mỗi ngày của người mình thầm mến. Cái này thật sự có chút đáng sợ, bởi vì Đường Đinh Chi viết với thái độ hoàn toàn nghiên cứu.

Đường Đinh Chi nhét quyển nhật kí vào trong ngực áo khoác hai lớp, sau đó bắt đầu bình tĩnh chỉ huy mọi người nghỉ ngơi và họp.

Ăn xong cơm tối, quan quân địa phương giới thiệu chi tiết nhiệm vụ lần này và đối tượng cần tiêu diệt cho họ, hơn nữa để hai người Uyghur địa phương dẫn đường cho họ.

Sau khi bọn họ nghỉ ngơi một đêm, ngày hôm sau ngồi xe tải tự do lái về phía vùng núi. Mấy km đầu tiên còn là đường bùn nước lầy lội, khúc sau thì toàn là đường đất vàng, càng ngày càng hoang vắng, mặt đất gồ ghề, vô cùng xóc nảy, mấy người trên xe đều nôn oẹ. Hai người dẫn đường địa phương thì đã quen, còn có thể chuyện trò vui vẻ.

Xe tải lắc lư trên đường đất Tân Cương rộng lớn suốt mười bảy giờ, cuối cùng mới tới điểm đến lần này của bọn họ.

Nơi này đã là sát biên giới, là nơi mà thế lực Đông X phân tán hoành hành ngang ngược nhất, hoang vắng, hoàn cảnh ác liệt, hàng năm đều có biết bao chiến sĩ vì bảo vệ Tổ quốc và bình hòa thống nhất mà hy sinh ở mảnh đất này. Trong phạm vi hơn 300km, mấy trăm thôn xóm lớn nhỏ trải rộng khắp, bọn cướp Đông X kia chuyên chọn những thôn vừa và nhỏ để xuống tay, có đôi khi chỉ vì cướp mấy con dê mà có thể giết sạch mọi người, hoàn toàn không còn nhân tính.

Bọn họ nghỉ ngơi vài giờ trong doanh trại của quân giải phóng, thừa dịp lúc này quan sát phạm vi hoạt động gần đây của bọn cướp kia, cuối cùng nghiên cứu ra một tuyến đường, dự định truy kích theo tuyến đường này.

Nghỉ ngơi hoàn tất, bọn họ chia đội lên ba chiếc xe việt dã vùng núi, dựa theo tuyến đường đã định mà xuất phát.

Ngày đầu tiên không thu hoạch được gì, xe việt dã chạy quá tốn dầu, ngày hôm sau bọn họ đã dùng hết sạch dầu, không thể không đi vòng tới nơi gần nhất để bổ sung, phần lớn không gian trong xe đều dùng để đặt các thùng dầu.

Chập tối ngày hôm sau, bọn họ vừa ăn xong cơm liền nhận được tin tức truyền đến từ doanh trại, nói bọn cướp kia vừa mới xuất hiện ở chỗ cách họ hơn 60km, bảo bọn họ lập tức đuổi theo.

Bọn họ lái xe bằng tốc độ nhanh nhất đuổi tới khu đó, tới phụ cận thì gặp một người gác thôn. Người gác thôn nói bọn cướp kia từng xuất hiện, nhưng trong thôn của họ có rất nhiều chó, cũng nhiều người, bọn chúng không thể tới gần, vốn đã định liều mạng. Những người già trong thôn liền bảo họ thả hết dê ra, sau khi thả hơn mười con dê ra, bọn cướp đó liền mang hết dê vội vàng bỏ đi.

Hiện tại trong thôn đèn đuốc sáng trưng, có khóc có mắng, còn có những người quỳ trên mặt đất không ngừng dập đầu với ông trời, tuy rằng bọn họ nghe không hiểu loại ngôn ngữ này nhưng cũng có thể tưởng tượng trong lòng những người dân chất phác này sợ hãi đến thế nào.

Bọn họ mượn mấy con chó trong thôn, đuổi theo hướng bọn cướp kia chạy.

Bọn họ kiểm tra phân dê bên đường, dắt chó không ngừng phân biệt phương hướng, cuối cùng đến rạng sáng năm giờ đã đuổi kịp bọn cướp hiện đang rình rập một ngôi làng khác.

Đường Đinh Chi bảo mọi người ẩn nấp, tiếp tục chờ đợi.

Dương Quan hỏi: “Chúng ta đang đợi cái gì?”

“Chờ bọn chúng tập kích cái làng kia.”

“Không phải cấp trên bảo chúng ta tiêu diệt hết bọn chúng sao? Còn phải bắt hiện trường lấy chứng cứ làm gì?”

“Không, chúng ta không cần chứng cứ, chúng ta cần một biện pháp đe dọa những thành viên khác của tổ chức Đông X vẫn còn muốn giết người cướp của.”

“Làm như thế nào?”

“Chờ sau khi bọn chúng vào làng, các anh hãy biến thành long huyết nhân đi vào, không cần mang vũ khí, để lại vài người sống, cho người khác nhìn thấy cũng không sao. Những kẻ này và dân địa phương đều không được giáo dục, cực kì mê tín, sẽ coi các anh là báo ứng của bọn chúng, ‘truyền thuyết’ như vậy sẽ lan truyền rất nhanh.”

Ô Nha bật cười nói: “Tức là bảo chúng tôi đi giả thần giả quỷ để diệt bọn súc sinh đó?”

Đường Đinh Chi gật đầu, “Đúng, giả cho giống một chút.”

Dương Quan nghiêng mắt liếc nhìn hai người dẫn đường địa phương, “Còn họ thì sao?”

“Đánh hôn mê nhốt trong xe.”

Ô Nha xoay người đi tới chỗ hai người kia.

Bọn họ ngồi không gần một giờ, mắt thấy qua mười hai mươi phút nữa trời sẽ tảng sáng, đã đến lúc bọn kia hành động. Chúng cầm lấy ak47, vọt vào trong làng.

“Hành động.”

Tất cả bốn long huyết nhân đều xông ra ngoài, thẳng tiến tới lũ cướp.

Đường Đinh Chi, Thiện Minh và Bailey thì tránh ở xa xem náo nhiệt.

Bốn người này có màu vảy không giống nhau, Al là sáng màu nhất, màu tím nhạt, Ô Nha tối nhất, là màu đen xám. Nhưng xét theo năng lực hành động, Dương Quan là người lão làng nhất và cũng là người am hiểu nhất cách phát huy tiềm năng của long huyết. Bốn long huyết nhân vỗ đôi cánh rồng dài nửa mét và đập mạnh cái đuôi thô to, trong cảnh tranh sáng tranh tối giữa ngày và đêm đột nhiên từ trên trời giáng xuống, nhìn từ xa thực sự là mang hương vị của sứ giả địa ngục.

Trong làng vang lên tiếng thét chói tai thê lương kéo dài, cắt ngang bầu trời đang tảng sáng, nghe cực kì doạ người.

Chiến đấu chỉ giằng co không đến mười phút, hơn nữa hầu hết thời gian đều là để cho bốn người họ biểu diễn. Bọn họ cố ý để ba người chạy thoát, sau đó mới mang một thân đầy máu trở về.

Toàn bộ ngôi làng đèn đuốc sáng trưng, người trong làng đều chạy ra, nhìn qua cực kì hỗn loạn.

Đường Đinh Chi gọi điện thoại báo cảnh sát, sau đó đoàn người nhanh chóng rút lui, nhưng bọn họ cũng không đi xa, ngược lại hạ trại ở một ngọn núi phía ngoài cách khoảng hai mươi km.

Dương Quan hỏi Đường Đinh Chi vì sao lại không lập tức trở về, Đường Đinh Chi chỉ trả lời cấp trên có chỉ thị khác.

Khi gác đêm Thiện Minh nhẹ giọng hỏi Đường Đinh Chi, “Như vậy thật sự có thể dẫn Triệu Thanh Linh tới sao?”

“Cứ thử xem, tôi để lại ven đường không ít dấu vết, cô ấy là một bộ đội đặc chủng cực kì ưu tú, chỉ cần cô ấy muốn tìm chúng ta thì nhất định sẽ tìm được.”

Lần này họ mang thức ăn nước uống rất sung túc, ở một chỗ suốt năm ba ngày cũng không cần tiếp tế, cho dù những người khác rất nghi hoặc hành động này, nhưng nếu đã là mệnh lệnh của Đường Đinh Chi, bọn họ cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ thành thật ngồi đợi.

Đợi đến rạng sáng ngày thứ ba, khoảng hơn hai giờ sáng, vừa lúc là ca gác của Thiện Minh và Al. Hai người ngồi cạnh đống lửa nói chuyện câu được câu chăng, Al đột nhiên cảnh giác đứng lên.

Thiện Minh cũng đứng lên, “Làm sao vậy?”

“Mùi, có mùi khác thường.”

“Mùi khác thường gì?”

Al hạ giọng nói: “Mùi long huyết nhân, không phải ba người bọn họ, chỉ ở ngay gần.”

Ánh mắt Thiện Minh không ngừng tìm tòi bốn phía, lúc này, ba long huyết nhân khác đều đi ra từ trong lều, khẩn trương nói: “Sao lại thế này, mùi này rất không tầm thường, ở nơi này sao lại có long huyết nhân được?”

Nghe được động tĩnh, Đường Đinh Chi cũng đi ra khỏi lều, y chỉ huy nói: “Mọi người ở lại canh gác, tôi với Al và Thiện Minh đi xem.”

Dương Quan nói: “Đại tá, để chúng tôi đi cùng mọi người, chúng ta không biết mục đích của đối phương, nếu như hướng về phía anh thì sao?”

Al nói: “Tôi sẽ bảo vệ anh ta.”

Dương Quan còn muốn nói thêm, Đường Đinh Chi đã ngắt lời hắn: “Dương Quan và Hoàng Anh gác đêm, các anh ở lại đây đi, ba người chúng tôi nếu cần trợ giúp thì sẽ lập tức báo cho các anh.”

Nói xong, Al đi tới trước lần theo hương vị mỏng manh kia, Thiện Minh và Đường Đinh Chi đều đi theo.

Bọn họ hiểu được, đối phương đang cố ý hấp dẫn họ, mùi long huyết nhân là không thể xoá bỏ, nhưng vẫn có thể dùng hương vị càng nồng đậm hơn để che giấu, nếu đối phương không có ý định che giấu, như vậy chính là đang chờ bọn họ tới gần.

Thiện Minh vừa nghĩ đến việc có thể sẽ gặp mẹ của Thẩm Trường Trạch, trong lòng có một cảm giác kỳ dị.