Cha Nuôi

Chương 125




CHƯƠNG 125



 

Nòng súng của khẩu súng bắn đạn ghém này có đường kính 19,5 ly, bắn ra một viên đạn đồng thau, bên trong có tám viên đạn nhỏ hợp kim hình cầu, trong khoảng cách trăm mét có thể dễ dàng xuyên thấu thép tấm dày 1,5mm. Trong tám viên đạn này có tới bảy viên bắn trúng bụng  Al.

Khi Thiện Minh nhào tới, Đường Đinh Chi cách đó gần nhất đã chạy tới trước một bước, cởi áo gilê chống đạn của Al ra, vạch tìm áo hắn.

Thiện Minh chỉ liếc nhìn một cái đã không chịu nổi. Mặc dù có áo chống đạn cản lại một chút nhưng mấy khúc xương sườn của Al cũng đã bị bắn đến lõm xuống, bốn viên đạn găm vào thân thể, còn ba viên kia khảm vào thịt, lỗ thủng trên người không ngừng rỉ máu. Thiện Minh vươn tay sờ bụng Al, mềm dính không có một chút lực đàn hồi nên có nào, những nội tạng trọng yếu đều đã bị đánh nát.

“Al…… Al…… Xin anh, đừng chết…… Al, mẹ nó, anh không được chết……” Tay Thiện Minh gần như không có chút sức nào, hắn nhẹ giọng cầu xin, ánh mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt Al, sợ chỉ bỏ lỡ một chút Al liền vĩnh viễn nhắm hai mắt lại.

Sắc mặt Đường Đinh Chi trắng bệch một mảnh, y nhìn vết thương của Al, nhưng lại sững sờ đứng đó, không biết nên xuống tay như thế nào.

Y thật sự không biết nên trị liệu như thế nào, cho dù bây giờ truyền cho Al một lượng máu nhiều hơn toàn bộ máu trong người hắn cũng không chắc chắn có thể cứu được hắn, huống chi bọn họ đang ở trong rừng? Lần đầu tiên y cảm thấy bất lực như thế, vì sự bất lực của mình mà cảm thấy không biết làm sao. Trong óc có âm thanh rõ ràng nói cho y, nội tạng đã vỡ tan hầu hết, mất máu cực nặng, vết thương này là không thể cứu.

Thiện Minh đẩy y một cái, hai mắt sung huyết, “Anh thất thần cái gì !”

Al đã không thể nói gì nữa, xương sườn chọc vào phổi, hắn đang phải chịu sự thống khổ cực đại, dưỡng khí trong cơ thể trở nên càng ngày càng mỏng manh, thiếu dưỡng khí sẽ dẫn hắn xuống địa ngục trước mất máu một bước mất. Hắn biết hôm nay chính là tận thế của mình, hắn bình tĩnh tiếp nhận nó, cứ như vậy mở to cặp mắt xanh thẳm nhìn Thiện Minh, nhìn Đường Đinh Chi, trong mắt dâng lên một tầng hơi nước, thật giống như sương sớm ngưng tụ trên mặt biển, trong suốt sáng long lanh.

Đường Đinh Chi run rẩy mở hòm thuốc, y lấy ra một liều morphine, y muốn làm giảm nỗi thống khổ của Al.

Thiện Minh nắm áo y, rít gào: “Cứu hắn !”

Đường Đinh Chi ngây ngốc nhìn hắn, gian nan nói: “Tôi không làm được.” Thì ra y cũng có chuyện mình không làm được, y dùng toàn bộ sinh mệnh của mình để tiếp thu vô số tri thức, nhưng tại thời khắc mấu chốt nhất lại không thể cứu nổi một người, không cứu được…… hắn……

Thiện Minh liền rút khẩu súng lục ra chĩa vào gáy y, tiếng quát khàn khàn mang theo nức nở: “Cứu hắn ! Đồ chó má, nếu không phải chúng mày chế tạo ra bọn quái vật này thì hắn sẽ không phải chết, những người khác cũng sẽ không chết, nếu Al chết, mày hãy chôn cùng hắn đi ! Chôn cùng hắn đi!” Hắn cảm thấy tim mình đã bị khoét sạch, nếu Al chết…… Al…… sẽ chết……

Hai bộ đội đặc chủng xông tới muốn kéo Thiện Minh ra, Thiện Minh vẫn sừng sững bất động, dùng nòng súng chọc vào gáy Đường Đinh Chi, “Mau nghĩ cách, không phải mày là bác sĩ sao, không phải mày tuyệt vời lắm sao ! Mày có thể biến thành người ta thành quái vật mà ! Mày cũng phải cứu sống Al !”

Môi Đường Đinh Chi run rẩy, y nhìn thoáng qua Al đang bị xói mòn dần sinh mệnh, trong đầu bỗng sinh ra một ý niệm điên cuồng. Y khom người mở góc tối trong hòm thuốc ra, bên trong có một bình chất lỏng trong suốt màu vàng nhạt, đại khái khoảng 20ml. Y lấy ống tiêm ra rút chất lỏng kia vào.

Thiện Minh không biết đó là cái gì, hắn chỉ gắt gao nhìn chằm chằm Đường Đinh Chi.

Một bộ đội đặc chủng long huyết nhân hô lên: “Đại tá, không được đâu ! Hắn sẽ chết mất!”

Đường Đinh Chi cũng không quay đầu lại nói, “Hắn vốn đã sắp chết rồi.” Nói xong y cầm lấy tay Al, vừa định tiêm vào, bỗng dừng lại môt chút, sau đó buông tay Al xuống, trực tiếp cắm kim tiêm kia vào trái tim Al !

Thiện Minh trừng lớn mắt, “Đây là cái gì?”

“Huyết thanh long huyết.” Đường Đinh Chi đáp rõ ràng.

Thiện Minh cứng ngắc nhìn Đường Đinh Chi tiêm hết chất lỏng màu vàng nhạt kia vào thân thể Al, trong nháy mắt hắn đã muốn buông tha suy nghĩ.

1ml long huyết nguyên chất sau khi được tinh chế và chiết xuất có thể cung cấp thuốc kích thích cho hơn trăm người, nếu lập tức rót vào 20ml, cơ thể người sẽ phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất. Đường Đinh Chi đang muốn biến Al thành long huyết nhân !

Lực chú ý của Thiện Minh đều bị Al hấp dẫn, phạm vào tối kỵ trên chiến trường, mất đi sự bình tĩnh mà một chiến sĩ nên có. Khi hắn ý thức được phía sau có long huyết nhân đang nhào tới hắn thì đã không kịp trốn tránh, đạn xuyên thép loại nhỏ đã dùng hết, hắn chỉ có thể kiên trì giơ súng lục đột kích lên, quay người lại bắn.

Đạn súng lục không thể tạo thành thương tổn gì cho long huyết nhân, Thiện Minh bắn hết băng đạn, lăn tại chỗ một vòng, muốn hấp dẫn long huyết nhân tới chỗ mình, dành đủ thời gian cho Đường Đinh Chi và Al.

Long huyết nhân kia bổ nhào lên người hắn, móng vuốt lập tức chụp lấy cổ Thiện Minh. Thẩm Trường Trạch vọt ra từ bên cạnh, lập tức nhảy lên lưng long huyết nhân kia, tóm cánh hắn lăn sang một bên, kéo long huyết nhân khỏi người Thiện Minh. Thiện Minh thở hổn hển mấy hơi, tiếp tục chạy về bên cạnh Al, cùng vài bộ đội đặc chủng đối kháng với long huyết nhân đang không ngừng xông lên.

Al bắt đầu run rẩy liên hồi, máu tươi không ngừng dũng mãnh trào ra khỏi miệng, hắn đau đến không ngừng quay cuồng, cả người giống như sắp chết, đang phí công giãy dụa thống khổ. Mấy người bên cạnh muốn ngăn hắn lại, sức hắn bỗng lớn đến kinh người, giật khỏi tay các long huyết nhân, không ngừng quay cuồng co giật, nhìn qua cực kì thống khổ đáng sợ.

Thiện Minh nhìn bộ đội đặc chủng đang gian khổ chống đỡ, nhìn lại những chiến hữu của hắn gần như đã ngã xuống toàn bộ, hiểu ra họ không thể thắng được Thẩm Diệu. Chỉ dựa vào một mình Thẩm Trường Trạch, y chiến đấu với Thẩm Diệu đã chồng chất vết thương rồi, làm sao còn có thể chống đỡ nhiều long huyết nhân như vậy?

Cứ tiếp tục như vậy họ sẽ chết ở đây mất.

Ánh mắt đầy thù hận của Thiện Minh hung ác nhìn chằm chằm Thẩm Diệu, khi hắn nhìn thấy Thẩm Diệu xoè đôi cánh rồng ra, trong lòng cảm thấy áp lực khó tả. Trận chiến này bọn họ đã thua, hơn nữa rất có thể sẽ chết trận toàn bộ.

Al, Houshar, Pearl, tất cả đồng bạn của hắn, bọn họ đã kế thừa Du Chuẩn từ tay Lâm Cường, danh hiệu lính đánh thuê ưu tú nhất của họ, vinh quang của họ, thậm chí cả sinh mệnh của những chiến hữu đã chết trận, đều sắp đặt dấu chấm hết vào ngày hôm nay.

Du Chuẩn sắp bị hủy diệt, mà hết thảy những chuyện này đều là bởi vì mười bốn năm trước hắn mang Thẩm Trường Trạch vào Du Chuẩn. Là hắn phá huỷ Du Chuẩn, hại đồng bạn của mình.

Nhìn các lính đánh thuê người chết người bị thương, tự trách và áy náy dâng lên trong tim hắn như tằm ăn rỗi, thống khổ cực đại làm hắn gần như không thở nổi.

Hắn trơ mắt nhìn Thẩm Diệu lại một lần nữa nắm lấy Pearl, băng lãnh nói, “Đây là bác sĩ của chúng mày phải không? Hẳn là đứa chết đầu tiên nhỉ.”

“Buông cô ấy xuống !” Thiện Minh phí công lấy súng chỉ vào hắn.

Thẩm Diệu âm lãnh nhìn hắn, “Mày đã phá huỷ hiệp định của chúng ta, cũng nên gánh vác hậu quả chứ.”

Biểu cảm của Thiện Minh đã vặn vẹo, “Thẩm Diệu tao phải giết mày tao phải giết mày !” Hắn điên cuồng nổ súng vào đầu Thẩm Diệu, Thẩm Diệu cuộn cánh lên che trước mắt, những viên đạn bình thường này nhẹ nhàng bị đánh rớt giống như súng cao su của trẻ con, đến một chút dấu vết cũng không lưu lại.

Thiện Minh ném súng lục, sờ tìm lựu đạn trên người, mới phát hiện đã dùng hết sạch, hắn ngoài khẩu súng lục yếu ớt này thì cái gì cũng không có, hắn phải làm sao để chống lại Thẩm Diệu? Làm thế nào để cứu đồng bạn của hắn!

Đột nhiên, hắn đụng tới khẩu súng phóng điện cao thế vẫn giấu trong lòng, hắn chậm rãi lấy nó ra.

Thẩm Diệu châm chọc nhìn hắn một cái, “Mày muốn cứu đồng bạn của mình?” Hắn nhìn thoáng qua khẩu súng phóng điện cao thế hắn tự tay đưa cho Thiện Minh, hai tròng mắt thâm thuý tràn ngập uy hiếp và ám chỉ.

Thiện Minh nhìn Thẩm Trường Trạch đứng che trước người hắn, nhìn bóng dáng đứa nhỏ hắn một tay nuôi lớn, tràn ngập quen thuộc và tình cảm, nhưng lúc này giống như một bàn tay vô hình đang đâm trái tim hắn đau đớn, bóp méo toàn bộ lý trí của hắn.

Đôi ngươi băng giá của Thẩm Diệu nhìn Thiện Minh, hắn vẫy đuôi, nắm đầu Pearl lắc lư qua lại, chỉ cần một cái chụp xuống, đầu Pearl sẽ nổ toác ra như dưa hấu ngay tức khắc.

Thiện Minh cắn môi bật máu, hắn quay đầu nhìn thoáng qua những lính đánh thuê và bộ đội đặc chủng ngã trong vũng máu, biết trận chiến đấu này phải kết thúc, những người còn chưa chết mới có khả năng sống sót.

Hắn ngồi xổm sau lưng Thẩm Trường Trạch, nhẹ giọng nói, “Con trai, có duyên thì sẽ gặp lại.”

Thẩm Trường Trạch không hiểu nên quay đầu lại, đột nhiên cảm thấy thân thể bị một dòng điện cực mạnh đánh trúng, điện cao thế lập tức làm cả người y tê dại. Y run rẩy ngã xuống đất, trừng to mắt, không dám tin nhìn Thiện Minh.

Trong mắt Thiện Minh là một mảnh tro tàn, hắn ngẩng đầu nhìn Thẩm Diệu, “Thả chúng ta đi.”

Thẩm Diệu ném Pearl xuống đất, mục đích lớn nhất đã đạt thành, hắn cũng không ham chiến nữa. Một trận chiến này hắn mất đi hơn hai mươi long huyết nhân, gần như hủy diệt tâm huyết mấy năm nay của hắn về số không, kéo dài tiếp hắn cũng không có chút ưu việt nào, hắn  chỉ muốn mau chóng mang Thẩm Trường Trạch rời đi.

Thẩm Trường Trạch không thể nhúc nhích, trong mắt y bịt kín một tầng hơi nước, y miễn cưỡng nâng cái đuôi dậy, vô lực huých vào mắt cá chân Thiện Minh, dường như y muốn làm như mọi lần, cuốn lấy chân của ba, nhưng lại không có sức lực. Động tác của y rất nhẹ, thật giống như đang khẩn cầu, đang níu kéo, đến khi y mất hết sức lực, cái đuôi suy sụp rũ xuống. Y chỉ có thể trừng lớn mắt nhìn Thiện Minh, trong mắt là bi thương và phẫn nộ không tả xiết.

Thiện Minh nhìn Thẩm Trường Trạch cuộn mình trên mặt đất, tim đau như bị chọc thủng, những hình ảnh khi ở bên y giống như mặt băng vỡ nát, tan thành muôn mảnh.

Thiện Minh cảm thấy hốc mắt chua xót không chịu nổi, trước mắt trở nên mơ hồ, hắn cảm thấy mình đang dùng khẩu hình nói “Thực xin lỗi”, có lẽ là ảo giác của hắn, có lẽ hắn đã thật sự nói, hắn đã không thể phân rõ được.

Hết thảy xung quanh đều trở nên không hề chân thật.

Thẩm Trường Trạch tín nhiệm hắn, giao phía sau lưng cho hắn, hắn lại cho y một phát súng như vậy. Hắn là một kẻ thất bại tuyệt đối, hắn khư khư cố chấp, tự phụ mà ngạo mạn, cuối cùng hắn hại Du Chuẩn, cũng hại con trai của mình.

Hắn vĩnh viễn không thể quên tuyệt vọng và oán hận sâu sắc trong mắt Thẩm Trường Trạch, tựa như vô số cây kim đâm hắn đến vỡ nát.

Kẻ ích kỉ như hắn, quả nhiên không xứng có được đồng bạn, lại càng không xứng có được người thân.

Lại một lần nữa, hắn từ bỏ con trai hắn yêu nhất, từ bỏ người yêu thương hắn nhất trên đời này.

Nhìn Thẩm Diệu mang Thẩm Trường Trạch đi, Thiện Minh cảm thấy có lẽ mình đã chết, ít nhất trái tim đã chết rồi.