Cha Nuôi

Chương 110




CHƯƠNG 110



 

Khi Thiện Minh tỉnh lại đã là ba ngày sau, bọn họ đã không ở cảnh nội Sierra Leone nữa mà là lui về căn cứ của quân tự do Algerie ở phụ cận Pella Mond, nhận sự che chở ở đây.Thiện Minh không biết Du Chuẩn làm thế nào mà ở lại núi Sư Tử được, lại còn thoải mái sử dụng tài nguyên, đào ra bọn họ từ dưới lên, nhưng có lẽ là đã tiến hành giao dịch gì đó với quân buôn lậu địa phương, chuyện này không cần hắn phiền lòng, Houshar sẽ xử lý tốt.

Sau khi hắn tỉnh lại, hắn đã nghe Al kể lại toàn bộ sự tình.

Nhóm Houshar đi tới giáo đường tìm bọn Pearl, lúc ấy Pearl và Falcon đang nâng Jorhor bị trọng thương rút lui ra ngoài, chuẩn bị đặt Jorhor xuống nơi an toàn xong thì trở về nâng Ngốc Ưng. Không ngờ được Ngốc Ưng dù nửa người đã bị đè đến tê liệt lại cho Thẩm Diệu một phát súng chí mạng, đồng thời cũng vùi thân trong giáo đường hoàn toàn sập đổ. Về sau bọn họ cũng tìm thấy thi thể không còn nguyên hình của Ngốc Ưng từ trong đống đổ nát. Tuy rằng đã sớm dự đoán được người này không sống nổi, nhưng trong nháy mắt khi xác nhận hắn đã chết, Thiện Minh vẫn cảm thấy đáng tiếc. Hắn vẫn chán ghét sự ngạo mạn của Ngốc Ưng, nhất là cảm giác ưu việt của quân đội chính quy biểu hiện ra ngoài khi đối mặt với nhóm lính đánh thuê bọn họ, nhưng mà không thể không thừa nhận Ngốc Ưng là một anh hùng thực thụ, quả thật hắn cũng có bản lĩnh để xem thường người khác. Mặc dù đã biết rõ sẽ bại lộ vị trí nhưng vẫn bắn phát súng kia, nếu không phải hắn dùng mạng đổi lấy Thẩm Diệu trọng thương, không biết bọn họ sẽ chết thêm bao nhiêu người nữa.

Từ lúc xe tăng tập kích Ngốc Ưng cũng đã bị đè trọng thương, Jorhor cũng không tốt hơn được bao nhiêu, một chân hắn bị trần nhà rơi xuống đè trúng, xương cốt nát hết, đã không có khả năng chữa khỏi nữa, muốn giữ mạng thì chỉ có thể cắt. Mất đi một chân, hắn không bao giờ có thể ra chiến trường được nữa. Cũng may ý chí của Jorhor không vì vậy mà sa sút, hắn nhanh chóng chấp nhận hiện thực này, ăn phần cơm của mình, lúc nào cũng chuẩn bị tinh thần để chết hoặc chịu liệt nửa người.

Cali bị bom sóng xung kích chấn đến hôn mê, nằm ngất ở một góc của toà nhà hành chính, kỳ tích là không bị trọng thương.

Nhóm thương binh bị thương không thể nhúc nhích ở lại quán rượu đều không tử vong, nhưng trong đó có vài người ít nhất phải nằm dưỡng thương một năm.

Du Chuẩn lần này tử vong hai người, tàn phế một người, trọng thương ba người, những người khác đều bị thương các kiểu lớn nhỏ, tổn thất thảm trọng.

Mà bên Đường Đinh Chi lại càng thảm thiết hơn, bởi vì khi đánh long huyết nhân nhóm lính đánh thuê không chiếm ưu thế, xung phong chiến đấu đều là những bộ đội đặc chủng long huyết nhân trẻ tuổi anh dũng người Trung Quốc. Tuy rằng làm đối phương tổn thất nặng, chính mình cũng phải trả giá thảm thiết, bọn họ lần này tổng cộng tử vong năm người, còn lại một nửa là trọng thương. Hai bộ đội đặc chủng cùng Thẩm Trường Trạch và Thiện Minh bị chôn dưới lòng đất, bởi vì tài nguyên và thời gian có hạn, thậm chí đến thi thể cũng không thể mang lên được.

Al nói, sau khi cứu họ lên, những quân nhân Trung Quốc đều nhìn đống đổ nát mà khóc.

Sau khi Thiện Minh trầm mặc nghe xong, trái tim truyền đến áp lực khó tả.

Hắn vẫn nghĩ rằng mình sớm đã vứt bỏ khái niệm quốc gia, mười mấy năm qua hắn di chuyển trên vô số chiến trường, lạnh lùng nhìn người đủ mọi màu da ngã xuống trước mặt hắn, chưa bao giờ lay động trái tim hắn được nửa phần. Nhưng khi hắn nhìn những quân nhân Trung Quốc này chết trận, hắn lại sinh ra một ý niệm mạnh mẽ “Không hy vọng chuyện này lại xảy ra” trong đầu.

Hắn không dám nói bản thân còn có khái niệm đồng bào, nhưng ít nhất là bọn họ cùng nói ngôn ngữ giống nhau, hơn nữa tinh thần và chấp nhất của những người này làm hắn kính nể.

Đoàn của họ bởi vì thương tật quá nhiều, luôn luôn ở căn cứ của quân tự do ăn uống không phải trả tiền. Ngoài Jobert và Cosky chia nhau đưa thi thể Dino và một chiến hữu khác chết đi về quê nhà họ, những người khác có thể xuống giường thì đều tự động giúp quân tự do huấn luyện quân đội, ngẫu nhiên còn giúp bọn họ ám sát một hai người, báo đáp hành động lần này.

Thẩm Trường Trạch ngủ năm ngày mới tỉnh lại, y đã cần trình độ rất lớn để khắc phục nhược điểm sau khi biến thân thời gian dài thì sẽ mê man để khôi phục thể lực. Lần này lập tức ngủ năm ngày đủ để thấy thể lực tiêu hao lớn đến thế nào. Việc đầu tiên sau khi y tỉnh lại, không ngoài ý muốn của bất kì ai, chính là tìm ba.

Lần này Thiện Minh bị thương đều là ngoài da thịt, cho nên rất nhanh có thể xuống giường. Hắn không muốn ngày nào cũng nhàn rỗi, liền giúp quân tự do huấn luyện hai tay súng bắn tỉa.

Pearl tìm thấy hắn khi hắn đang dạy dỗ hai người kia, nói cho hắn Thẩm Trường Trạch tỉnh.

Thiện Minh liền đi theo Pearl.

Pearl nhìn hắn vài lần, có vẻ muốn nói lại thôi.

Thiện Minh chớp mắt, “Làm sao vậy em yêu? Em muốn nói cái gì?”

Pearl nhíu mày, “Khi em chữa thương cho anh, phát hiện trên người anh có rất nhiều dấu hôn.”

Thiện Minh “à” một tiếng, cười nói: “Sâu cắn.”

Pearl cười quyến rũ, “Con sâu này thật là lớn nha.”

Thiện Minh gật đầu, lười biếng duỗi eo, “Đúng vậy.”

Pearl mím môi cười nói: “Con sâu này trước đây lúc nào cũng thích dính anh, em thật không nghĩ tới, hai người sẽ……”

Thiện Minh cười nhẹ nói: “Không có gì, anh chỉ muốn hôm nay được sống thống khoái thôi.”

Hai người đi tới cửa phòng, đứng ngoài, Pearl vỗ lưng hắn, “Vào đi thôi.”

Thiện Minh hôn lên má Pearl, “Cám ơn.” Sau đó đẩy cửa ra, đi vào.

Thẩm Trường Trạch hẳn là vừa tắm rửa xong, đứng đối diện gương cắt mái tóc ướt sũng hơi dài của y. Y nghe được tiếng đẩy cửa, quay mặt lại, có chút kích động nhìn Thiện Minh.

Y gọi một tiếng “ba”, sau đó đi tới chỗ Thiện Minh, ôm cổ hắn.

Thiện Minh ngửi hương vị khoan khoái dễ chịu trên làn da y, chỉ cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Bọn họ đều sống sót, lại một lần, lại một lần nữa.

Thẩm Trường Trạch nâng mặt Thiện Minh lên, ôn nhu hôn đôi môi mềm mại của hắn, hôn thật thận trọng mà triền miên, cảm giác răng môi quấn quít thật là tốt đẹp, phảng phất có thể hòa tan con người ta.

Hai người thở hồng hộc tách ra, Thiện Minh nhìn y cắt đông một đoạn tây một mảng tóc, nhịn không được cười.

Hắn cầm lấy kéo trong tay Thẩm Trường Trạch, “Ngồi xuống, ta cắt cho mi.”

Thẩm Trường Trạch cười nói: “Từ khi nào ba lại biết cắt tóc?”

“Cứ cắt ngắn là được.” Thiện Minh hạ một đường kéo, cắt rơi của Thẩm Trường Trạch một mảng tóc thật to.

Thẩm Trường Trạch nhìn cái “lỗ hổng” to tướng trên đầu, muốn cứu chữa đã không có khả năng, dở khóc dở cười, “Bỏ đi, ba muốn cắt thế nào thì cứ cắt như thế đi.”

Thiện Minh cười hì hì, “Mi đẹp trai mà, kể cả cạo trọc cũng vẫn đẹp trai.” Nói xong không khách khí soạt soạt cắt hết sạch tóc của Thẩm Trường Trạch, cuối cùng chỉ còn lại một mái tóc ngắn ngủn như gốc rạ, hơn nữa lại còn dài ngắn không đều. Nhưng Thẩm Trường Trạch nhìn qua vẫn tuấn tú đến mức người ta không thể rời mắt, mỗi một đặc điểm đều là kiệt tác của Thượng đế, được kiểu tóc như vậy phụ trợ, ngược lại có vẻ càng thêm hoạt bát hăng hái.

Thẩm Trường Trạch nhìn qua gương thấy vẻ mặt đắc ý của Thiện Minh, khóe miệng đều là ý cười không thể che giấu.

Có thể tiếp tục sống, thật tốt, có thể lại nhìn thấy ba, thật tốt.