Cha Nuôi

Chương 105




CHƯƠNG 105



 

Viên đạn xuyên thép đường kính 12,7 ly kia của Ngốc Ưng gần như gây ra trọng thương chí mạng cho Thẩm Diệu. Tuy rằng bởi vì Thẩm Diệu né tránh được ngay, không thể bắn trúng tim, nhưng các nội tạng khác phỏng chừng đã bị đánh nát toàn bộ, hơn nữa một cánh tay cũng bị bắn gãy. Cho dù long huyết nhân chỉ cần đầu và trái tim còn là có thể phục hồi như cũ, nhưng với thương thế như vậy không biết hắn cần thời gian bao lâu mới có thể khôi phục, ít nhất hôm nay là không có khả năng.

Lúc này đúng là cơ hội tốt nhất để truy kích Đường Tịnh Chi, bọn họ tuyệt không nên bỏ qua.

Nhưng tại giáo đường sụp đổ cách xa hơn bốn trăm mét ngoài kia, chiến hữu, bạn bè, anh em của họ đang bị chôn dưới đống đổ nát. Có lẽ những người ấy vẫn còn một hơi, có lẽ bọn họ vẫn đang chờ cứu viện.

Houshar đi trước làm gương, điên cuồng chạy tới chỗ giáo đường, các thành viên khác của Du Chuẩn cũng đều đi theo. Chỉ cần có một chút hi vọng, bọn họ sẽ không từ bỏ chiến hữu của mình.

Khác với bọn họ, các bộ đội đặc chủng Trung Quốc này không phải vì tiền thuê mà tìm đến chiến tranh, trên đỉnh đầu của họ là mệnh lệnh. Điều thứ nhất trong kỉ luật của quân nhân là phục tùng, bọn họ không thể giống những lính đánh thuê này, vì cứu chiến hữu mà buông tha thời cơ tốt nhất để khống chế kẻ địch.

Đối với các lính đánh thuê của Du Chuẩn mà nói, mất đi danh dự và tiền thuê kém nhiều lắm so với mất đi chiến hữu.

Các bộ đội đặc chủng có mặt đều nắm chặt hai đấm, nhìn người có quân hàm tối cao ở đây là Thẩm Trường Trạch, dùng ánh mắt hỏi y, trong mắt ngấm đầy lệ, hàm chứa khẩn cầu.

Thẩm Trường Trạch kiên định nói: “Phải tin tưởng Du Chuẩn.” Y cầm lấy súng trên mặt đất, “Chúng ta không thể lãng phí thời gian mà Ngốc Ưng tranh thủ cho chúng ta, mọi người tiếp tục tìm Đường Tịnh Chi, nhất định phải tìm được hắn, nếu phản kháng……” Biểu cảm trên mặt Thẩm Trường Trạch khát máu mà dữ tợn, “Xử quyết tại chỗ.”

Cuối cùng Dương Quan nhìn thoáng qua toà giáo đường đã biến thành đống đổ nát, cắn chặt răng xoay người lại, hô lớn: “Tìm Đường Tịnh Chi!”

Những quân nhân có ý chí kiên cường và tinh thần hi sinh này ngậm đầy nước mắt ôm lấy vũ khí của mình, chạy vào sâu trong rạp chiếu phim, từng bước từng bước tới gần các toà kiến trúc, tìm kiếm toàn diện không bỏ sót, thề sống chết phải tìm được Đường Tịnh Chi.

Houshar mang phần lớn người của Du Chuẩn đi giáo đường, Al dẫn theo ba người ở lại bảo vệ người bị thương trong quán rượu, chỉ có mình Thiện Minh đi theo phía sau bọn họ.

Thiện Minh liên tiếp quay đầu nhìn giáo đường, nơi đó có Jorhor, Pearl và Falcon, còn có Ngốc Ưng tuy rằng rất không khiến người ta thích, nhưng là một người anh hùng thực thụ. Hắn không biết vận mệnh chiến hữu của mình như thế nào, bọn họ đã mất đi Dino, tuyệt không muốn mất thêm ai nữa.

Thẩm Trường Trạch nhìn Thiện Minh bên cạnh mình, “Ba, nếu ba lo cho Pearl bọn họ thì đi giáo đường đi.”

“Không.” Thiện Minh nói rất rõ ràng, “Bọn họ sẽ tìm được Pearl, cho dù là thi thể.” Hắn cắn răng, trong mắt bốc lên sát ý vô tận.

Hắn đi theo các bộ đội đặc chủng, ngoài việc lo lắng cho thương thế của Thẩm Trường Trạch, còn có một nguyên nhân quan trọng, chính là hắn muốn giết Đường Tịnh Chi. Hắn sẽ không để những người này có cơ hội mang Đường Tịnh Chi về Trung Quốc. Lấy giá trị của Đường Tịnh Chi với chính phủ Trung Quốc, thằng khốn đó nhất định sẽ sống thêm vài thập niên, thậm chí có thể sống lâu hơn bất kì ai ở Du Chuẩn. Hắn tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra. Bất kì lính đánh thuê nào của Du Chuẩn cũng không thể chịu được chiến hữu của họ chết đi mà hung thủ lại vẫn còn sống!

Lãnh khốc trên mặt Thiện Minh làm Thẩm Trường Trạch gần như nháy mắt hiểu rõ mục đích của hắn, tuy nhiên y cũng không định ngăn cản Thiện Minh, bởi vì giết Đường Tịnh Chi là ý nghĩ của mỗi người ở đây, mà Thiện Minh là người duy nhất thích hợp ra tay.

Trận chiến đấu này rất thảm thiết, cũng nên có kẻ chết để trấn an bi thương của họ.

Vì mở rộng phạm vi tìm tòi, bọn họ chia mười người thành hai người một đội, Thẩm Trường Trạch và Thiện Minh xâm nhập vào một toà nhà hai tầng.

Hai người tìm tòi một vòng suốt hai tầng, tại lầu một gần phòng chứa đồ, Thẩm Trường Trạch dừng bước.

Thiện Minh hỏi: “Phát hiện cái gì?”

“Đường Tịnh Chi từng xuất hiện trong này, nơi này có mùi của hắn.”

“Cái mũi của mi dùng tốt thật đấy.” Thiện Minh vẫn chăm chú tìm tòi, lúc này liếc nhìn Thẩm Trường Trạch một cái, lập tức bị vết thương trên cánh y đập vào mắt đau đớn, hắn vội la lên: “Miệng vết thương lại nứt ra rồi.”

Thẩm Trường Trạch không quay đầu nhìn, chỉ run run cánh, “Không có cách nào, vết thương xuyên thủng như vậy không thể che lại được, chỉ có thể chờ nó tự khép lại.”

“Mi như vậy đi tới đi lui có chịu được không?”

Thẩm Trường Trạch gật đầu, “Con nhất định phải tìm được Đường Tịnh Chi trước.”

Nhìn đôi cánh không ngừng nhỏ máu tươi và quần áo rách nát trên người y, Thiện Minh cảm thấy bất lực sâu sắc. Hắn bắt lấy cánh tay Thẩm Trường Trạch, “Mi như vậy rất nguy hiểm, ta biết phản ứng của long huyết nhân khi mất máu so với con người còn khốc liệt hơn, bởi vì biến thân rất tiêu hao thể lực.” Thiện Minh nghiêm túc nhìn vào mắt Thẩm Trường Trạch, không khó nhìn thấy sự mệt mỏi từ gương mặt kia.

Thẩm Trường Trạch nhẹ nhàng thở hổn hển một hơi, miễn cưỡng mở đôi môi khô khốc, lộ ra một nụ cười gian nan, “Ba, nếu không ba hôn con một cái đi.”

Thiện Minh lạnh lùng nhìn y, hiển nhiên cảm thấy y đùa giỡn không đầu không đuôi không đúng lúc chút nào.

Lông mày Thẩm Trường Trạch xoắn lại, nhẹ giọng nói: “Ba, miệng vết thương thật sự rất đau, ba hôn con một cái đi.”

Trên người bị khoét mấy cái lỗ to, rốt cuộc đau đến thế nào người chưa trải qua thì không thể tưởng tượng. Nhưng người hàng năm vẫn làm bạn với các loại đau đớn như Thiện Minh thì lại hiểu rõ rành rành, hắn nhìn gương mặt trắng bệch của Thẩm Trường Trạch, nhíu mày nói: “Chẳng lẽ làm nũng sẽ không đau?”

Thẩm Trường Trạch rất nghiêm túc gật đầu, lẳng lặng nhìn Thiện Minh, trong mắt tràn đầy chờ mong.

Tình cảnh Thẩm Trường Trạch xoè cánh ngăn cản phốt-pho trắng đòi mạng phun tung toé lại hiện lên trước mắt Thiện Minh, mỗi tiếng “Ba” làm hắn lo lắng, mỗi giọt mồ hôi thống khổ rơi xuống đầu vai hắn, đều đánh vào tim hắn.

Đầu óc Thiện Minh nóng lên, giữ lấy cổ Thẩm Trường Trạch, hôn lên bờ môi y.

Hai mắt Thẩm Trường Trạch trừng lớn, đồng tử co rút nhanh, y không đoán được ba thật sự hôn y. Đôi cánh to lớn gần như lập tức liền bao bọc lấy Thiện Minh, phảng phất như ngăn cách hai người trong một không gian độc lập. Nơi này không có khói thuốc súng, không có chiến hỏa, không có đau đớn và tử vong, chỉ có nụ hôn ướt át dịu dàng, cùng với hương vị quen thuộc động lòng người của đối phương. Thẩm Trường Trạch gắt gao ôm lấy lưng Thiện Minh, cái đuôi không tự giác quấn lấy chân Thiện Minh, đôi môi khô ráo tùy ý hưởng thụ nước bọt trơn bóng. Bọn họ gắn bó dây dưa, trao đổi hơi thở lẫn nhau, hai trái tim dán lại thật gần, phảng phất như nhịp tim đã hoà làm một.

Nụ hôn cùng với chiến trường tàn khốc này không hề hợp nhau, nó tốt đẹp đến mức không dám tưởng tượng.

Khi hai người thở hồng hộc tách ra, đôi ngươi đen như đá quý của Thiện Minh nhuốm một tầng quẫn bách, hắn vươn ngón tay chọc lên cánh Thẩm Trường Trạch, “Mi có thể đừng có lộn xộn hai phiến đồ chơi này không?”

Thẩm Trường Trạch kích động ôm Thiện Minh, càng không ngừng gọi “Ba”, bởi vì một lần hắn chủ động hôn mà gần như không thể khống chế chính mình.

Lúc này Thiện Minh không biết đáp lại thế nào cho ổn, hắn cũng không nghĩ quá nhiều, có lẽ nụ hôn này cũng không khác lắm với việc mua đồ chơi cho con khi nó bị bệnh, chỉ là để trấn an sự thống khổ của y. Có lẽ cái hôn này còn có chút gì khác, nhưng hắn cũng không muốn nghĩ lại. Hắn chỉ biết việc quan trọng nhất hiện tại chính là cam đoan Thẩm Trường Trạch an toàn.

Hắn vươn tay, dùng sức gỡ cái đuôi to đùng của Thẩm Trường Trạch đang quấn trên đùi mình, sau đó đẩy y ra, “Nếu không chịu nổi lập tức ngồi xuống nghỉ ngơi, không cần cậy mạnh.”

Thẩm Trường Trạch lau mồ hôi trên mặt, khuôn mặt bởi vì hưng phấn mà nhuốm một ít đỏ ửng, nhìn qua không còn tái nhợt như trước. Y mỉm cười nhìn Thiện Minh một cái, thấp giọng nói: “Bây giờ không có việc gì, ba ở bên cạnh con, con vĩnh viễn sẽ không ngã xuống.”

Trong mắt không có chút do dự nào, Thiện Minh nhìn y, tim đập nhanh một trận