Cha Nuôi

Chương 102




CHƯƠNG 102



 

Trong cơn hỗn loạn, bọn họ đã đi đến chính giữa rạp chiếu phim, đến giờ Đường Tịnh Chi mới phát hiện bọn họ xâm nhập.

Càng ngày càng nhiều binh lực bắt đầu được sai đến công kích bọn họ, bốn chiếc xe bọc thép và hai chiếc xe tăng xông tới từ con đường đối diện. Dưới tình huống có hỏa lực đạn pháo cực mạnh thì phải phân tán binh lực, tuy Đường Đinh Chi vẫn không đồng ý để mọi người tách ra, sợ đụng tới long huyết nhân, nhưng Al quyết đoán chia đội ngũ thành ba tiểu đội, mỗi đội 4 đến 5 người, bảo đảm mỗi đội đều có ít nhất hai long huyết nhân, sau đó một đội trốn vào toà nhà hành chính, một đội trốn vào nhà hát đối diện toà nhà hành chính, một đội khác ẩn nấp trong giáo đường, ba đội phối hợp phòng ngự chặt chẽ.

Al vừa chạy vừa hét lớn vào bộ đàm: “Ngốc Ưng, Jorhor, có xe tăng, lập tức rút khỏi gác chuông! Lập tức rút lui!”

Hắn vừa hô hai tiếng, một viên đạn xuyên thép bùng cháy đánh trúng bình xăng một chiếc xe bọc thép của kẻ địch, bình xăng nổ ầm ầm, tất cả binh lính xung quanh đều bị tạc bay. Đúng lúc này, xe tăng bắt đầu đổi sang đầu pháo.

Al vẫn hét to: “Mau rút!”

Một viên đạn pháo nhằm vào gác chuông!

Al trợn tròn mắt, nổi giận mắng: “Mẹ nó, anh bị ngu à! Mục tiêu gác chuông rõ ràng như vậy, thằng ngu cũng biết tay súng bắn tỉa trốn chỗ nào, không rút lui còn bắn cái mẹ gì!”

Đầu kia bộ đàm hồi lâu không có phản ứng.

Dương Quan cũng sốt ruột,“Ngốc Ưng! Ngốc Ưng! Nghe rõ trả lời !”

Qua một lúc lâu, tim bọn họ đều treo lên, cuối cùng đầu bên kia bộ đàm cũng truyền đến âm thanh sột soạt, thanh âm suy yếu của Ngốc Ưng vang lên, “Ông đây biết rồi…… Bọn chúng muốn tạc nổ gác chuông, thế nào cũng phải xử xong một chiếc bọc thép của chúng……”

Cho dù là long huyết nhân, đã bị pháo kích thì tình huống cũng sẽ không lạc quan.

Thiện Minh hỏi: “Ngốc Ưng! Anh thế nào, Jorhor đâu?”

“Tôi không sao…… F*ck…… Tôi sẽ mang Jorhor ra ngoài.”

“Các người đừng hành động nữa, Cali, cậu cũng không được hành động thiếu suy nghĩ, bọn chúng còn không phát hiện chỗ các cậu ẩn nấp. Đối phương có xe tăng, phải nghĩ cách khác đối phó.”

Giọng nói bình tĩnh của Cali vang lên, “Đã biết, tôi muốn dùng thử loại đạn xuyên thép đóng băng kia.”

Bọn họ chỉ mang theo đạn xuyên thép để đối phó xe bọc thép, không biết loại đạn này có thể xuyên qua xe tăng hay không. Biết bọn họ có tay súng bắn tỉa, lính thiết giáp ở đó cũng không dám đi ra thăm dò, lựa chọn duy nhất của bọn họ chính là mau chóng xử lý xe tăng, nếu không sớm muộn gì xe tăng cũng sẽ tạc bay toàn bộ quảng trường.

Xe bọc thép và xe tăng vừa đi vừa tạc, tạc vỡ nát toàn bộ những kiến trúc họ ẩn nấp. Đá vụn mảnh tường vẩy ra khắp xung quanh, tất cả mọi người bị thương, nhưng không ai dám đánh trả, một khi bị phát hiện vị trí ẩn nấp, chờ đợi bọn họ chính là đạn pháo dày đặc công kích, cho dù là thần tiên cũng phải bị chôn sống.

Thiện Minh vội la lên: “Đường Đinh Chi, đạn đóng băng kia rốt cuộc có thể đối phó xe tăng không?”

Dương Quan nói: “Không thể trực tiếp xuyên thủng, nhưng đạn đóng băng có thể làm đóng băng vỏ ngoài của xe tăng trong nháy mắt, sau đó lại dùng đạn xuyên thép, có thể đánh thủng.”

Đường Đinh Chi nói: “Trước dùng đạn đóng băng, sau đó dùng đạn lửa, xe tăng không thể bị tổn hại hoàn toàn, nhưng lính thiết giáp chắc chắn xong đời.”

“Được, cái xe tăng thứ nhất giao cho tôi, Ngốc Ưng, anh còn có thể cử động không?”

Trong tai nghe truyền đến tiếng thở hổn hển của Ngốc Ưng, “Có thể.”

Al trầm giọng nói: “Xe tăng thứ nhất Cali, xe tăng thứ hai Ngốc Ưng, xe bọc thép thứ nhất Falcon, thứ hai Thiện Minh, thứ ba Pearl, có vấn đề gì không?”

“Không có!”

Thiện Minh nhanh chóng đổi đạn trong súng ngắn Remington thành đạn xuyên thép, nhanh chóng dùng kính ngắm theo dõi con mồi của hắn. Trên người hắn phủ một tầng bụi tường đá vụn thật dày, cả người giống như bị chôn sống. Tình trạng của Đường Đinh Chi, Hoàng Anh, Al cùng với một bộ đội đặc chủng long huyết nhân cùng đội với hắn cũng không khác lắm. Trần nhà lung lay sắp đổ của toà nhà hành chính phảng phất như lúc nào cũng có thể rơi xuống, đè mấy người họ thành thịt nát.

Đôi mắt diều hâu của Al khóa chặt chiếc xe tăng và xe bọc thép chậm rãi vượt qua trước mắt bọn họ, “Bắn.”

Thiện Minh kéo cò súng, đạn xuyên thép vèo một tiếng chui vào bình xăng chiếc xe bọc thép thứ hai. Bốn vị trí bắn tỉa đồng thời bắn đạn ra, ngay lúc đó đầu ổ trục pháo xe tăng đột nhiên thủng một cái lỗ thật nhỏ. Ngay sau đó lấy cái lỗ nhỏ kia làm trung tâm, băng sương lấy tốc độ mà mắt thường có thể thấy được khuếch tán ra bốn phía, nháy mắt đóng băng toàn bộ ổ trục, lớp vỏ xe tăng thật dày trở nên yếu ớt như một tầng giấy. Giây tiếp theo, một viên đạn lửa chui vào lỗ đạn kia, nhất thời, ánh lửa từ trong xe tăng thoát ra ngoài qua lỗ đạn, có thể tưởng tượng được bên trong xe tăng là cảnh tượng như thế nào.

Nhất thời, xe tăng và xe bọc thép của kẻ địch đều báo hỏng, Thiện Minh giơ súng trường bắn tỉa lên bắn vào đám binh lính đang bối rối trên đường. Bởi vì nhiều người, gần như từng phát đều chuẩn, ngã tư đường nháy mắt biến thành một địa ngục nhân gian trong biển lửa.

Bọn họ cũng không đắc ý được lâu, rất nhanh, bởi vì bại lộ vị trí ẩn nấp, đạn và hỏa tiễn liền gào thét bay tới chỗ họ. Thiện Minh trốn dưới công sự che chắn không dám lộ đầu, đá vụn vỏ đạn đánh vào người hắn, một viên trực tiếp xẹt qua mi tâm hắn, máu chảy ròng ròng.

Đường Đinh Chi lại gần xử lý vết thương cho Thiện Minh, Al vội đè đầu y xuống, một viên đạn xẹt qua mũ giáp của Đường Đinh Chi, Al mắng: “Mẹ nó, đừng lộn xộn!”

Thiện Minh tự lấy thuốc cầm máu trong lòng ra, nhắm mắt lại quét lên trên lông mi, sau đó lau máu trên mặt, tiếp tục tìm cơ hội bắn.

Kẻ địch trên đường nhanh chóng bị bọn họ tiêu diệt toàn bộ, mắt thấy toà kiến trúc trên đầu lung lay sắp đổ, vì đề phòng bị chôn sống, bọn họ dừng lửa đạn, chạy ra khỏi toà kiến trúc, đi tiêu diệt số kẻ địch không nhiều lắm còn lại trên đường.

Al chỉ huy: “Jush yểm hộ, đi cùng Pearl tới gác chuông, đưa Ngốc Ưng và Jorhor về đây. Thẩm Trường Trạch, Thẩm Trường Trạch, mẹ mày, đâu rồi hả!”

Thiện Minh đột nhiên nhớ ra đã rất lâu không nghe thấy tiếng Thẩm Trường Trạch, hắn cũng hô: “Thẩm Trường Trạch, trả lời!”

Thẩm Trường Trạch nhanh chóng lên tiếng, “Tôi đang tiếp viện cho Houshar.”

Lúc này Houshar chửi ầm lên: “Chúng ta phá vỡ công sự phòng ngự để Kẻ cầu nguyện và Chiến sĩ sương đỏ tiến vào, kết quả bọn chó này bắt đầu công kích chúng ta!”

Đường Đinh Chi nói: “Tận lực lảng tránh, mục tiêu của họ không phải chúng ta.”

“Chúng ta đang lùi về bên các người.”

Thẩm Trường Trạch trầm giọng nói: “Tôi có chút lo lắng, vì cái gì đến bây giờ chúng ta vẫn không đụng tới một long huyết nhân nào?”

Tâm mọi người đều bị kiềm hãm, đúng vậy, vì cái gì không hề đụng tới một long huyết nhân nào? Đánh đến bây giờ, xuất hiện đều là quân đội quân Đồng minh, không nhìn thấy bất cứ một người nào của Đường Tịnh Chi.

Đường Tịnh Chi muốn lợi dụng lực lượng quân Đồng minh để tiêu diệt bọn họ, điều này có thể lý giải. Nhưng cho dù Đường Tịnh Chi có ngây thơ như vậy hay không, cho rằng dựa vào những người này có thể chống cự bọn họ, bây giờ quân Đồng minh gần như đã bị bọn họ tiêu diệt toàn bộ, phía sau chính là Kẻ cầu nguyện và Chiến sĩ sương đỏ thừa dịp xông tới, vì sao Đường Tịnh Chi còn không phái long huyết nhân đến đối phó bọn họ?

Chẳng lẽ Đường Tịnh Chi đã rút lui khỏi?

Nghĩ đến khả năng này, tất cả mọi người đều lo lắng. Nếu Đường Tịnh Chi đã rút lui khỏi, vậy bọn họ thật sự là cố gắng vô ích, tự nhiên xông vào địa bàn của quân Đồng minh, kết thù kết oán với đội quân buôn lậu kim cương lớn nhất địa phương, kết quả còn không hoàn thành mục tiêu. Vậy thật đúng là bị Đường Tịnh Chi đùa giỡn.

Đường Đinh Chi nhanh chóng phản bác lại: “Không có khả năng, Cosky và Hoàng Anh đang theo dõi bốn phía rạp chiếu phim, trừ phi bọn chúng chạy xuống dưới mặt đất, nếu không chỉ cần có bất kì kẻ nào tới gần và rời đi đều sẽ bị phát hiện. Hơn nữa Đường Tịnh Chi tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha hang ổ của mình, chúng ta đã hủy hai căn cứ của hắn, hủy thêm cái này sẽ chôn vùi tâm huyết nhiều năm của hắn. Có Thẩm Diệu hộ tống, hắn sẽ không đi.”

Al vội la lên: “Vậy vì sao đến giờ một long huyết cũng không thấy!”

Trên trán Đường Đinh Chi toát đầy mồ hôi, y cố gắng suy nghĩ, lại vẫn không nghĩ ra được vì sao.

Nhưng mà, khi người của Kẻ cầu nguyện và Chiến sĩ sương đỏ cũng thẳng tiến vào rạp chiếu phim, cách họ chỉ khoảng trăm mét, cuối cùng họ cũng biết là vì cái gì, hơn nữa còn là bằng cách cực kỳ thảm thiết.

Trên tường thành đột nhiên có thêm mấy long huyết nhân có cánh có đuôi, tay cầm súng trường Mp5k, dưới súng trường đeo đạn phun khí, nhiều phát đạn phóng tới chỗ họ và quân buôn lậu phía sau.

Từ trước khi chúng phóng đạn, khứu giác tinh tường của Thẩm Trường Trạch đã ngửi thấy hương vị bất thường, y bỗng nhiên biến sắc, khàn khàn hét lớn vào bộ đàm: “Là đạn phốt-pho trắng*!”

*Phốt-pho trắng: Phốt pho trắng (WP) là chất hóa học có khả năng gây cháy. Trước đây, Photpho trắng dùng làm diêm quẹt (loại có thể quẹt vào bất kỳ nơi nào). Ngày nay nó còn được sử dụng trong lĩnh vực quân sự, chủ yếu nó được nhồi vào các loại bom cháy, bom khói với mục đích tạo ra các màn khói hoặc gây ra sự sát thương, tiêu diệt sinh lực của đối phương. Phốt pho trắng cũng được coi là loại vũ khí hóa học. Phốt pho trắng rất dễ cháy, khi ra ngoài không khí ở nhiệt độ bình thường nó cũng tự động bốc cháy (do có ô xy). Lửa của phốt pho trắng rất nguy hiểm với con người, khi bị dính WP nó sẽ gây ra bỏng nặng do nó có khả năng ngấm sâu vào cơ thể người đến tận xương, vào các mô ở bên trong cơ thể và phá hủy chúng. Do đó WP cũng là một loại chất độc hóa học và con người phải hết sức thận trọng với nó. Với những loại vũ khí như bom, đạn có chứa WP ngay cả những lực lượng có kiến thức chuyên môn khi xử lý chúng cũng có khả năng bị tai nạn.

Sắc mặt mọi người đều thay đổi, bắt đầu chạy như điên vào các toà kiến trúc, chẳng sợ mạo hiểm bị chôn sống cũng không muốn bị dính chút xíu phốt-pho trắng quân dụng nào!

Đạn vọt tới mấy chiếc xe bọc thép bị tạc hủy, phốt-pho trắng trộn lẫn với nhiên liệu bạo tạc, khiến cho những mảnh đạn vốn có bán kính lấy mạng năm mươi mét phun tung toé ra thêm ít nhất hơn mười mét, trong không khí tràn ngập mùi tanh tưởi do phốt-pho trắng bị thiêu đốt toả ra.

Đoàn quân buôn lậu ngẩn ra không kịp tránh né, gần như một giây sau liền đồng loạt bộc phát tiếng kêu thảm thiết như ở địa ngục.

Al run rẩy gầm rú: “Da bị phốt-pho trắng dính vào không được bóc ra! Không được chạm vào miệng vết thương! Đừng để tôi phải lặp lại lần thứ hai! Đau thế nào cũng phải mặc kệ!”

Rất nhanh, chỉ cần là bộ đàm còn nguyên vẹn, lỗ tai người nào không bị thương, đồng loạt nghe thấy tiếng kêu thảm thiết xé tim xé phổi của Dino.