Cha Nuôi, Tha Cho Em!
Mẹ à, mẹ có thể để ý đến thằng con này một chút được không?
Ngạn Bách Ngôn bĩu môi, hai tay khoanh trước ngực, nhìn về phía cha mẹ mình đang thay nhau ôm hôn hai đứa cháu nội bảo bối mà âm thầm ghen tị.
Bà Kiều Dung đưa mắt lườm nguýt con trai, không quên dí dí ngón tay cảnh cáo:
- Con còn không mau cuốn xéo xuống bếp mà nấu cơm đi à. Lát nữa, Sênh trở về, lấy cái gì mà ăn!
Ngạn Bách Ngôn há hốc miệng, nhất thời bị mẹ làm cho kinh ngạc, hồn bay phách lạc.
- Mẹ, mẹ bảo con “cuốn xéo”? Hơn nữa, bữa ăn đã có thím Trương chuẩn bị, sao lại là con?
Anh vừa dứt lời, lập tức cả mặt đã tối sầm, bị một chiếc dép bông ném thắng vào mặt.
- Cãi cái gì? Đây là hình phạt của con vì dám bỏ rơi con dâu và cháu nội của cha mẹ!
Quả Mận và Quả Đào phá lên cười ngặt nghẽo, hai cái tay bé xíu đập đập lên má ông bà nội, lắc lư hết sức đáng yêu.
Cuối cùng, Ngạn Bách Ngôn trở thành con ghẻ trong chính ngôi nhà của mình, đành phải miễn cưỡng ngồi dậy, xuống bếp nấu ăn cho cả gia đình.
Anh vừa nhặt rau, vừa đưa mắt liếc trộm lên phòng khách. Trông thấy cha mẹ và hai con đang nô đùa hết sức vui vẻ, khóe môi anh nhẹ nhàng cong lên. Đây chính là cuộc sống hạnh phúc mà anh từng mơ ước. Có cha mẹ, có vợ yêu và có cả các con của anh cùng cô. Không biết Ngạn Bách Ngôn đã mơ tới ngày này bao nhiêu lần. Có lẽ, phải vài trăm lần, vài ngàn lần mới đúng. Anh chỉ cần thế thôi!
…
Bãi biển Hawaii, một ngày đầy nắng…
Vợ chồng Ngạn Bách Ngôn trốn con, quyết định cùng nhau bay sang nước ngoài hưởng tuần trăng mật muộn cả một tuần liền. Sơ Sênh nằm dài trên cát, đầu gối lên cánh tay vững chắc của chồng, vui vẻ ngân nga hát một vài điệu nhạc sôi động.
Ngạn Bách Ngôn cười tới nỗi híp cả hai mắt, chốc chốc lại cúi đầu xuống, hôn lên trán vợ, thì thầm vài lời âu yếm:
- Sênh yêu dấu, em thương anh bằng nào?
Mỗi lần “được” anh hỏi như thế, toàn thân Sơ Sênh tức khắc nổi da gà. Cô đánh lên ngực anh, cong môi mắng:
- Thôi nhé, chú già! Anh bớt bớt mấy câu sến sẩm đó đi!
Khuôn mặt tuấn kiệt của Ngạn Bách Ngôn chau cả lại. Anh không vui, lắc đầu chất vấn:
- Sao thế? Em chê anh già ư?
Sơ Sênh không muốn tranh cãi thêm với anh, vốc lấy một vục cát lớn, đem hất lên bụng anh, sau đó co người chạy đi, không quên lè lưỡi thách thức:
- Nếu anh không già thì hãy thử đến bắt em đi!
Cuối cùng, để trừng phạt Sơ Sênh, Ngạn Bách Ngôn quyết định vác cô về khu nghỉ dưỡng, định bụng sẽ đẻ thêm hai đứa nhóc nữa. Với sức lực của anh, kiểu gì cũng bách phát bách trúng.
Sơ Sênh bị ném vào trong hồ tắm, quần áo trên thân cũng bị ai kia lột sạch, lại còn hung hăng ôm chầm lấy cô, hôn ngấu nghiến không buông.
- Từ…từ đã! Em chưa chuẩn bị xong!
Ngạn Bách Ngôn phì cười, đưa tay nâng cằm vợ lên, dịu dàng cắn vào bờ môi đỏ mọng hết sức quyến rũ kia. Trong hồ nước trong xanh, anh và cô ôm nhau say đắm, cơ thể hòa trộn làm một.
Ngạn Bách Ngôn cúi xuống, cắn lên hai bầu ngực tròn trịa, liên tục tỉ tê mút mát đến say mèm. Anh như con thiêu thân, nghiện Sơ Sênh không có lối thoát. Từng đường cong mềm mại trên cơ thể cô luôn làm cho anh mê đắm tới chết đi sống lại.
Phần ngực liên tục bị Ngạn Bách Ngôn xoa nắn, Sơ Sênh ngửa cổ nhìn lên bầu trời cao rộng, tận hưởng kɦoáı ƈảʍ đang dần dần dâng trào.
Đầu lưỡi ẩm ướt khuấy tròn xung quanh hai viên ngọc hồng sớm đã căng cứng, sau đó ngoạm chặt mà miết lấy, gần như Ngạn Bách Ngôn đang muốn nuốt toàn bộ ngực tròn của Sơ Sênh vào trong miệng.
- Ưm! Bách Ngôn, anh hư quá!
Hai tay Sơ Sênh đặt trên eo anh, miệng liên tục rêи ɾỉ hết sức khó chịu.
Ngạn Bách Ngôn đặt cô nằm ngửa trên thành hồ bơi, sau đó dùng lưỡi tiếp tục trượt xuống vùng eo nhạy cảm mà hăng say liếʍ ɭáp̠.
Tiếp sau đó, Ngạn Bách Ngôn gấp gáp mở rộng hai chân của Sơ Sênh sang một bên, cúi xuống hôn lên vùng cấm địa nhạy cảm. Cô cong người như con tôm, đẩy mông ưỡn cao, khó nhọc hứng trọn những kíƈɦ ŧɦíƈɦ mãnh liệt từ phía dưới.
- Em đẹp lắm!
Ngạn Bách Ngôn khàn giọng khen ngợi, không chịu được nữa liền đứng thẳng lưng, sau đó vội vàng tiến vào bên trong. Lần nào cũng vậy, cơ thể cô non mềm, chặt khít, khiến anh suиɠ sướиɠ và đê mê tới chết điếng.
Thân dưới luận động liên tục, mỗi lúc càng thêm mạnh mẽ. Âm thanh va chạm nơi giao nhau của cả hai người vang lên thêm lớn, khiến Sơ Sênh mơ hồ đỏ bừng mặt. Ngạn Bách Ngôn vừa thúc sâu, vừa cúi xuống gặm nhấm và xoa bóp vùng ngực đẫy đà của vợ, hơi thở nóng bỏng càng thêm gấp gáp và khẩn trương.
- Ưm! Aaaa! Sênh, em sắp gϊếŧ chết anh rồi!
Giọng nói của Ngạn Bách Ngôn đã trở nên trầm khàn và đục ngầu. Anh vòng tay bế xốc cô dậy, sau đó bước từng sải vững chãi tiến vào trong phòng ngủ. Mỗi bước anh đi, thân dưới lại càng đâm sâu hơn, làm Sơ Sênh kêu rên điên loạn. Hai tay cô choàng qua cổ anh, chân thon quấn quanh vùng hông săn chắc, vùng dưới liên tục chịu những cú thúc sâu và mạnh.
- Em yêu, nói yêu anh!
Ngạn Bách Ngôn thở hổn hển, há miệng cắn lên vành tai của Sơ Sênh.
Cô run rẩy, ưỡn ngực hưởng trọn khoái lạc đỉnh điểm, gấp gáp kiều mị nói chậm từng chữ:
- Bách Ngôn, em yêu anh!
- Anh cũng yêu em! Yêu em mười lăm năm rồi!
Hóa ra, tình yêu và hạnh phúc thực sự đã đến bên đời Sơ Sênh một cách yên bình, nhẹ nhàng tới như vậy.
Mười lăm năm trước, anh đưa tay cứu vớt cuộc đời tăm tối của cô, thay cha mẹ chăm sóc Sơ Sênh, bảo vệ cô trong âm thầm và lặng lẽ.
Mười lăm năm trước, anh đem lòng yêu cô. Nhưng tất cả đều là bí mật, là điều anh luôn giấu kín trong lòng.
Giờ đây, anh đã có được cô, có một gia đình nhỏ, còn có cả hai nhóc tì hết sức đáng yêu.
Hạnh phúc anh ngày đêm điên cuồng theo đuổi cuối cùng cũng đã được đến đáp xứng đáng…
Trong cả cuộc đời này, Nghiêm Sơ Sênh, em chính là người phụ nữ quyền lực nhất của anh!
Là người anh yêu nhất, yêu đến không bao giờ buông tay!
HẾT…