Cha Nuôi, Tha Cho Em!

CHƯƠNG 26: NHẤT ĐỊNH LÀ CỦA ANH






Cha nuôi... Người... người nói gì?

Sơ Sênh bị Ngạn Bách Ngôn đẩy mạnh, cổ tay đập xuống sàn nhà, không may bị trật khớp. Lã Hinh thấy vậy tức tốc lao xuống giường, toan chạy lại phía cô, thế nhưng anh lập tức bị bàn tay cứng ngắc của Ngạn Bách Ngôn hung hăng đẩy ngược trở lại.

Bốp!

Ngạn Bách Ngôn vung tay, trên mặt Lã Hinh nhanh chóng xuất hiện vết bầm lớn.

- Óc cậu bị chó gặm sạch rồi à? Những lời tôi nói không lọt vào tai một chút nào ư?

Ngạn Bách Ngôn gầm gừ trong cuống họng, tiếp tục giơ quyền, nhằm hướng Lã Hinh bổ xuống.

- Không được! Dừng tay lại đi!

Sơ Sênh nén đau, vội vàng bổ nhào về phía anh, dùng sức giữ chặt cánh tay cứng rắn như gọng kìm của Ngạn Bách Ngôn. Nếu cô không ngăn lại, chỉ e nơi này sẽ xảy ra một cuộc hỗn chiến thảm hại. Lã Hinh không đủ sức chống lại sức mạnh uy lãnh như vũ bão của cha nuôi.

Bỏ ngoài tai lời van xin khẩn khoản của Sơ Sênh, Ngạn Bách Ngôn vẫn thẳng tay đấm mạnh xuống bụng Lã Hinh lần nữa. Anh lập tức ôm bụng, gập người nôn ra dịch vị, vùng bụng đau đến tê buốt ruột gan.

Hai vành mắt Sơ Sênh đỏ lựng. Cô chồm người về phía Lã Hinh, dùng tay vuốt nhẹ lên bụng anh, lo lắng đến mức run lẩy bẩy:

- Anh có ổn không? Có ổn không?

Lã Hinh nhẹ nhàng lắc đầu. Anh đưa tay lau khóe miệng, chỉnh lại khăn choàng tắm, sau đó đứng thẳng, mặt đối mặt cùng Ngạn Bách Ngôn, cứng rắn nói:

- Ông Ngạn! Ông đã hiểu nhầm chúng tôi. Tôi và Sơ Sênh hoàn toàn trong sạch.

Nghe Lã Hinh giải thích, Ngạn Bách Ngôn chỉ cười lạnh. Lúc này đây, lý trí của anh đã bị cảnh tượng thân mật trước mặt làm cho mù quáng. Cơn giận giữ cực điểm không ngừng sục sôi chạy dài trong từng mạch máu, khiến Ngạn Bách Ngôn chỉ muốn đập tan nát toàn bộ mọi thứ có trong căn phòng này.

Lại còn cả thái độ bảo vệ Lã Hinh hết mực của Sơ Sênh, Ngạn Bách Ngôn làm sao có thể chịu đựng được? Trước mặt anh, Sơ Sênh luôn luôn giữ khoảng cách, co người tránh né anh. Vậy mà sau lưng anh, cô lại thân mật, tình tứ với một gã trai mới lớn?

Hai bàn tay Ngạn Bách Ngôn nắm chặt. Anh đưa mắt nhìn về phía Sơ Sênh với toàn bộ sự ghét bỏ, chậm rãi buông một câu:

- Sênh, nói, em yêu cậu ta?

Sơ Sênh ngẩng mặt lên nhìn anh, tâm tư khổ sở như sóng biển dâng trào. Nếu nói là cô yêu Lã Hinh thì cũng không phải. Có lẽ, mức độ tình cảm của họ chỉ dừng lại ở hai chữ tri kỷ.

Nhìn gương mặt bầm dập của Lã Hinh, Sơ Sênh không kìm được cơn giận dữ. Cô đứng chắn trước mặt Ngạn Bách Ngôn, lạnh lùng đáp:

- Cha chưa tìm hiểu rõ đầu đuôi sự việc đã vội ra tay đánh người. Cha Ngạn, mời cha xin lỗi Lã Hinh. Nếu không, con sẽ không theo cha về.

Đầu óc Ngạn Bách Ngôn như muốn nổ tung. Anh ngửa cổ, cười hả hê. Giống như Ngạn Bách Ngôn vừa phải nghe thấy một trò cười thật nhảm nhí.

- Tôi đang hỏi em cơ mà? Em đánh trống lảng?

- Phải! Con yêu anh ấy. Tốt nghiệp xong con cùng Lã Hinh sẽ đi du học!

Sơ Sênh uất ức gào lớn.

Bao nhiêu năm qua, Ngạn Bách Ngôn luôn luôn kiểm soát cô chặt chẽ, nhất cử nhất động đều không bao giờ qua mắt được anh. Cô đã quá chán nản và tuyệt vọng, tựa như con chim trong lồng sắp chết héo, úa tàn.

Đáp án đáng ghét này không nằm ngoài dự đoán trong suy nghĩ của Ngạn Bách Ngôn. Anh vung tay về phía cô, túm lấy cổ áo của Sơ Sênh, ghì chặt cô vào trong lòng mình. Lã Hinh muốn vùng dậy liền bị hai vệ sĩ riêng của Ngạn Bách Ngôn từ bên ngoài xông vào giữ chặt, không cho cơ hội nhúc nhích.

- Nói lại lần nữa, em yêu cậu ta?

Ngạn Bách Ngôn gằn giọng hỏi lại.

Sơ Sênh vẫn quật cường nhìn anh, khẳng định chắc chắn:

- Phải! Mong cha tác thành!

- Ngu dốt!

Ngạn Bách Ngôn cười khẩy, nghiêng đầu nhìn về phía Lã Hinh đang bị giữ chặt đằng trước.

- Cậu cũng yêu cô ấy?

Lã Hinh lập tức gật đầu xác nhận.

- Ông Ngạn! Sơ Sênh đã lớn, hãy để cô ấy tự quyết mọi chuyện.

Bàn tay siết cổ áo Sơ Sênh của Ngạn Bách Ngôn càng thêm chặt hơn. Anh kéo cô áp sát lại ngực mình, khóe môi nhếch lên, tạo thành một đường cong hoàn mỹ.

Soạt!

Ngạn Bách Ngôn hung hãn kéo dãn chiếc áo thể thao của Sơ Sênh ra khỏi cạp quần, đoạn bình thản luồn tay vào trong áo, bóp chặt lấy bầu ngực căng tròn của cô.

- Khốn nạn! Buông tôi ra!

Sơ Sênh đau khổ vùng vẫy chống cự kịch liệt. Hai vệ sĩ nhắm chặt hai mắt lại, thế nhưng bàn tay vẫn không quên giữ ghì lấy Lã Hinh.

Vành mắt Lã Hinh đỏ rực, anh rít lên trong cuống họng:

- Ngạn Bách Ngôn! Đồ tồi! Thả cô ấy ra!

Haaaa...

Đừng hòng!

Người con gái này là của anh. Nhất định là của anh!

Ngạn Bách Ngôn cười gằn, há miệng cúi xuống, ngay trước mặt Lã Hinh mà hung hăng hôn lên môi Sơ Sênh.

Muốn cướp cô ấy khỏi tay anh?

Ngu xuẩn!!!