Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 219




Thời gian trôi rất nhanh, cuối cùng đã tới cái ngày trọng đại nhất của đời con gái. Đám cưới được tổ chức ở khách sạn Minh Vũ, khách sạn lớn nhất thành phố. Ở ngoài sảnh, hai ông bà Tào và hai ông bà Lý đang hối thúc nhân viên khách sạn sửa sang lại hàng ghế khách mời và chuẩn bị hết mọi thứ, còn có những người đàn ông mặc vest lịch lãm, bọn họ ở bên ngoài phụ giúp.

Trong phòng, Lý Lệ Nhã và Tào Khê đang được trang điểm, trong góc là hai con ma nơ canh mặc hai bộ váy cưới hoàn chỉnh. Hai bộ váy được chỉnh sửa bởi bàn tay của Thẩm Tư Linh trở nên vô cùng lộng lẫy, hoàn mỹ hơn lúc đầu. Ngồi trên ghế sofa màu hồng phấn là Rania và Phi Yến, hai người sức khỏe còn yếu không ai dám cho làm gì, đặc biệt là Rania. Ly Ly và Tần Lãnh Nhi đang vui đùa ngoài hành lang, rất ồn ào. Thẩm Tư Linh một tay cầm kim khâu, xem xét kĩ chiếc váy. Trong lúc đợi, bọn họ không ngừng đùa giỡn làm không khí càng thêm náo nhiệt, hôm nay Lý Lệ Nhã và Tào Khê rất xinh đẹp, ngày trọng đại tâm trạng của hai người đều hồi hộp.

"Hai người chuẩn bị ra lễ đường rồi, phải vui tươi lên." Rania nhìn thấy bọn họ có vẻ căng thẳng, cô ấy liền trấn an.

"Em hồi hộp quá chị ơi." Tào Khê đưa tay vuốt lồng ngực, nhìn cô ấy.

Rania mỉm cười:

"Lúc trước chị cũng như em nhưng chị thấy háo hức hơn là hồi hộp, em cứ hít thở sâu vào sẽ thấy đỡ hơn."

Tào Khê lập tức làm theo lời Rania, đúng là thấy bình tĩnh hơn thật. Lý Lệ Nhã ngồi bên cạnh, cô ấy vỗ nhẹ vào mu bàn tay Tào Khê, chỉ dám cười nhẹ, sợ ảnh hưởng đến lớp trang điểm.

Mười phút sau, Lý Lệ Nhã và Tào Khê trang điểm xong, hai người đứng dậy đi vào phòng thay đồ. Lát sau, bọn họ trở ra với chiếc váy cưới trên người.

"Thật hoàn hảo!" Thẩm Tư Linh lại gần, kéo Lý Lệ Nhã và Tào Khê ngồi xuống, cô nói tiếp: "Giờ làm tóc cho hai người nữa là xong."

Nói xong, cô quay sang thợ trang điểm, đưa ra yêu cầu:

"Tào Khê thì cô chia cho tôi nửa phần trên búi lên, nửa phần dưới xõa, nhớ uốn lọn. Còn chị Lệ Nhã hãy búi hết tóc lên, làm phồng. Cô nhớ chưa?" Cô vừa nói vừa diễn tả bằng cử chỉ.

Thợ trang điểm cũng chăm chú lắng nghe, gật đầu đã rõ:

"Dạ chủ tịch."

"Được rồi, cô làm đi."

Cô ta bắt tay vào tạo kiểu, Thẩm Tư Linh ở bên cạnh vừa phụ giúp, vừa quan sát kiểm tra.

Lúc này ở bên ngoài lại có những vị khách không mời mà đến, Hắc Tiệp và Đằng Minh, còn có Lâm Tạ Phong, Lợi Tư Vũ và Tần Hạo. Bọn họ nhí nháo ở bên ngoài, có vẻ đang có chuyện gì đó.

"Này các cậu không được vào!" Lâm Tạ Phong và Tần Hạo đang ngăn cản Đằng Minh và Hắc Tiệp đi vào bên trong.

"Tại sao lại không!? Tớ rất muốn gặp vợ tớ mà." Hắc Tiệp dùng thân thể khỏe mạnh để chống lại Lâm Tạ Phong nhưng anh cũng đâu vừa, hai tay ôm chặt cơ thể Hắc Tiệp.

Đằng Minh cũng cố sức đẩy Tần Hạo sang một bên, nói:

"Các cậu tránh ra! Tớ đang rất nôn nóng."

Hai người này thật cố chấp, Lâm Tạ Phong và Tần Hạo vẫn ôm chặt cứng hai người, còn Lợi Tư Vũ đứng bên cạnh hóng chuyện vui, anh ta lúc này mới lên tiếng:

"Các anh không được nhìn mặt cô dâu trước đâu. Không may mắn! Với lại các anh không muốn nhìn thấy dáng vẻ đẹp nhất của cô dâu khi bước lên lễ đường à?"

Bọn họ dừng lại, quay sang nhìn Lợi Tư Vũ. Đằng Minh và Hắc Tiệp đã hiểu, không giằng co nữa, hai người chỉnh trang lại áo vest, đồng thời chỉnh tóc được vuốt keo các thứ, hành động của họ đồng đều đến mức kinh ngạc. Lâm Tạ Phong, Lợi Tư Vũ và Tần Hạo đứng nhìn hai con người đang điệu đà.

"Được rồi! Hai bọn tớ nghe lời các cậu."

"Vậy lúc đầu không nghe lời, đỡ phải mệt vậy không? Các cậu phiền thật!" Lâm Tạ Phong nhìn Đằng Minh và Hắc Tiệp bằng nửa con mặt, khoé môi giật giật.

"Tớ phải đẹp trai lại mới được." Hắc Tiệp vừa nói vừa chải tóc.

Hai người không quan tâm, điều họ quan tâm bây giờ là Lý Lệ Nhã và Tào Khê. Chỉ còn mười lăm phút nữa, hôn lễ sẽ được cử hành, thời gian đối với họ bây giờ là rất chậm. Lâm Tạ Phong không nhìn nổi nữa, anh khoác vai Tần Hạo và Lợi Tư Vũ đi ra ngoài. Hai con người phía sau cũng đi theo, khuôn mặt rất hạnh phúc.

Trong phòng, Lý Lệ Nhã và Tào Khê cũng đã xong, hai người đeo khăn ren. Chuẩn bị lên lễ đường, thời gian chỉ còn năm phút, năm phút nữa thôi bốn người sẽ là hai cặp vợ chồng hạnh phúc.