Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 200




"Làm ơn! Em khó chịu quá!"

Lời mời gọi đã thành công khơi dậy dục vọng trong anh, Đằng Minh bỗng thay đổi sắc mặt, anh ta nở một nụ cười đểu.

"Xin lỗi! Anh không kiềm chế được, đây là do em quyến rũ anh."

Đằng Minh kéo cà vạt ném sang bên cạnh, anh ta nhanh như chớp đem toàn bộ vật cản trên người vứt xuống đất, cậu nhỏ được giải phóng đứng thẳng sừng sững rất hùng vĩ. Đằng Minh một tay bứt tung áo ngực, đôi gò bồng bung xõa, nảy nảy trước mặt anh ta. Anh nằm đè lên Lý Lệ Nhã, một tay nâng cằm trao xuống nụ hôn, một tay ôm trọn một bên ngực mà thỏa sức xoa nắn ra đủ hình dạng, bất chợt anh đưa tay xuống dưới, thò tay vào chiếc quần lót nhỏ xinh, nhẹ nhàng nâng niu cô bé. Lý Lệ Nhã bị đột nhập bất ngờ, hai mắt mở to, không quen được cảm giác này Lý Lệ Nhã đẩy nhẹ Đằng Minh.

"Không... Ưm... Chỗ đó không được..."

"Ngoan nào! Anh phải làm cho nó ướt như vậy lần đầu sẽ đỡ đau hơn." Đằng Minh thì thầm vào tai Lý Lệ Nhã, hơi thở nam tính, giọng nói trầm ấm khiến cô ấy đỡ sợ hơn.

Lý Lệ Nhã cắn chặt môi dưới không để phát ra tiếng, cánh môi rỉ máu. Đằng Minh nhìn mà đau lòng, anh đưa lưỡi liếm sạch vết máu, đầu lưỡi ấm nóng lướt nhẹ cánh môi mềm mại, hơi thở cả hai trộn lẫn. Lý Lệ Nhã ánh mắt mơ màng, cơ thể dán chặt vào lồng ngực anh, ngón tay mơn trớn bên ngoài khu vườn huyền bí, ngón giữa từ từ khám phá bên trong.

"A!" Tiếng rên không phòng bị phát ra từ đôi môi xinh đẹp.

Đằng Minh càng mạnh bạo, động đậy ngón tay bên trong Lý Lệ Nhã, cơ thể cô vặn vẹo, cảm giác vừa đau vừa sướng cùng một lúc ngấm vào từng dây thần kinh đến điên dại. Đầu óc cô đã bắt đầu hỗn độn, cảm nhận được thân nhiệt nóng ran của Đằng Minh. Lý Lệ Nhã la lên một tiếng, chất lỏng ấm nóng tuôn ra ướt cả bàn tay to của anh. Đằng Minh đưa lên trước, Lý Lệ Nhã xấu hổ vội che mặt.

"Mới bước đầu mà em đã..."

Đằng Minh nói ngấn dài, chậm rãi ý muốn trêu Lý Lệ Nhã, cô ngượng muốn chết, hất tay anh ta, không để Đằng Minh nói hết liền ngắt lời:

"Anh đừng nói gì hết! Đó là phản ứng tự nhiên thôi!"

"Thật không!?"

Đằng Minh đứng dậy, anh cởi bỏ quần nhỏ. Lý Lệ Nhã nửa người ngồi dậy, dựa vào thành giường, chiếc quần nhỏ vừa rơi xuống sàn nhà, một cảnh vật hùng vĩ hiện ra trước mặt Lý Lệ Nhã, cô ấy ngạc nhiên, cảm giác tỉnh táo hơn hẳn, nhìn chằm chằm cái đang dựng đứng giữa hai chân, thì ra đây là thứ người ta gọi là cậu nhỏ, lần đầu tiên cô được chứng kiến tận mắt, nó to hơn cô nghĩ.

"Em nhìn chằm chằm nó vậy? Thích nó rồi hả?" Đằng Minh nói giọng đểu cáng.

Lý Lệ Nhã hoàn hồn trở lại, bây giờ cô mới phản ứng, nháy mắt liên tục. Cô quay ngoắt, nhìn hướng khác, hai tai đỏ ửng, miệng nói ra câu chữ lắp bắp:

"Làm... Làm gì có chứ!? Anh... Anh bị ảo tưởng hả?"

Đằng Minh dí sát mặt vào Lý Lệ Nhã, con ngươi sắc lạnh nhìn thẳng vào mắt cô, anh có thể đoán được Lý Lệ Nhã đang nghĩ gì, khóe môi nhếch nhẹ. Anh ta đẩy cô nằm xuống, không để Lý Lệ Nhã kịp phòng bị, một giây sau đã lột bỏ đồ lót của cô.

"Đừng..." Lý Lệ Nhã cảm nhận cơ thể mát lạnh, trơ mắt nhìn đồ lót của mình bị Đằng Minh xé rách, cô vội đưa hai tay lên che ngực, kẹp chặt hai chân. Đằng Minh thích thú hà hơi vào tai cô, tách cặp đôi thon dài rồi quỳ gối giữa hai chân cô, Lý Lệ Nhã vội ngăn cản:

"Không cần!"

"Không được! Nếu không loại bỏ hoàn toàn xuân dược, em sẽ rất khổ sở." Anh một tay mở cánh cửa, tay còn lại đem thứ tráng kiện căng cứng nổi gân đỏ tím từ từ tiến vào, vừa vào được một chút Lý Lệ Nhã đã thấy đau, cơ thể nhất thời run lên, vùng da giữa trán nhíu chặt, theo phản xạ tay bấu chặt vai Đằng Minh.

"Lần đầu nên hơi đau, em ráng một chút." Đằng Minh ngón tay xoa nhẹ làn da mềm ở hai bên mép hoa huyệt, anh từ từ đẩy phân thân nóng rực vào sâu hơn nữa, cơ thể dâng lên cảm giác khó tả. Lý Lệ Nhã nhất thời xấu hổ, nhắm mắt hổ thẹn. Đằng Minh nửa người trên đè sát Lý Lệ Nhã, đôi môi nhẹ hôn lên môi cô, cái lưỡi cạy mở hàm răng trắng tinh, xâm nhập bên trong càn quét mọi thứ tinh túy nhất, mắt anh khép hờ quan sát biểu hiện của Lý Lệ Nhã, khi thấy khuôn mặt cô dần giãn nở, anh rất nhanh đưa hết vào bên trong. Lý Lệ Nhã bị hôn đến sưng đỏ, một lần nữa thiếu dưỡng khí, hai mắt mơ màng, khuôn ngực nhấp nhô liên tục. Đằng Minh nhẹ vuốt tóc cô, sự cưng chiều hiện trong mắt anh càng sâu. Đằng Minh chống khuỷu tay lên giường, thân dưới bắt đầu chuyển động, cảm giác bao chặt này thật thoải mái, anh vừa kêu gào vừa di chuyển càng mạnh.

Sự thỏa mãn không gì so sánh được, chỉ có cô gái này mới khiến anh nổi dục vọng, giới hạn lên tới cực điểm cũng chỉ có cô gái này Đằng Minh mới cố gắng nhẫn nhịn để cho cô sự khoái cảm.