Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 193




"Hôm nay tự nhiên đòi nấu bữa sáng, bộ không ổn hả con?"

Lệ Kiều nhíu mày, bà đánh mạnh vào vai Lý Gia Quốc, trách móc:

"Cái ông này! Lâu lâu con mình nấu cho ăn, còn nói này nói nọ."

"Tôi thắc mắc thôi."

"Chậc... Mau ngồi xuống ăn đi." Lệ Kiều tặc lưỡi.

Lý Gia Quốc trề môi, ông sang kéo ghế cho bà, bản thân cũng ngồi xuống bên cạnh.

Lý Lệ Nhã múc cho hai ông bà trước, mỗi người một chén canh, cô còn nói thêm:

"Con có cho người mua thịt tẩm bổ cho ba mẹ."

"Cảm ơn con."

Mùi thơm khiến bụng sôi sục, cảm giác đói lên đến cực điểm, hai ông bà cầm muỗng thưởng thức, vừa ăn hớp đầu tiên Lệ Kiều cẩn thận cảm nhận mùi vị, bà gật nhẹ đầu rồi nói:

"Con nên giảm muối một xíu, cái này hơi mặn không tốt cho ba con."

"Con nhớ rồi mẹ, lần sau con sẽ lưu ý."

Lý Lệ Nhã ráng tiếp thu những gì bà nhận xét, từng câu chữ cô đều ghi nhớ hết. Bọn họ dùng bữa xong, đồng hồ chỉ điểm đúng sáu rưỡi, Lý Lệ Nhã bỏ đũa xuống, cô nhướn người gần Lý Gia Quốc hơn, nói với giọng vừa đủ hai người nghe:

"Bữa nay để con đến công ty."

Lý Gia Quốc nghe xong, mừng hết biết, ông đưa tay ra hiệu với Lý Lệ Nhã nhưng không may cho hai người, động tác đấy vô tình lọt vào tầm mắt Lệ Kiều, bà che miệng khẽ ho vài tiếng, cất giọng đe dọa:

"Hai người đừng có giấu, tôi biết hết đó."

Lý Gia Quốc cười một cách nham nhở, ông vỗ nhẹ vào đùi bà vang lên một tiếng "Bẹp":

"Ai dám giấu gì bà chứ? Hai cha con tôi đang bàn việc công ty chút mà."

"Bớt lý sự đi." Lệ Kiều cầm đũa gắp miếng thịt bò nhét vào miệng ông làm Lý Gia Quốc câm nín không nói được gì, hai má phồng căng, miếng thịt bò khá to chiếm hết khoang miệng ông ta. Lý Gia Quốc chỉ có thể ú ớ vài tiếng, hai hàm răng cố xé miếng thịt. Còn Lý Lệ Nhã thì cúi mặt, cố gắng không cười ra tiếng, tay liên tục đâm đôi đũa xuống chén tạo ra tiếng "Cách... Cách..." Lý Gia Quốc phải mất khoảng ba phút mới nuốt hết miếng thịt bò, ông ta ngoan ngoãn ngồi im một chỗ, không dám hó hé nửa lời, lo ăn cho xong bữa sáng.

Sáu giờ bốn lăm phút, cả nhà ăn xong, còn lại để cho giúp việc dọn, bọn họ đi lên phòng, ai làm việc nấy. Lệ Kiều ở trên lầu, mở laptop làm việc, Lý Lệ Nhã thì chuẩn bị đến công ty, còn Lý Gia Quốc đi ra ngoài có việc riêng, phòng khách lại trở nên yên tĩnh như mọi ngày. Hai ngày rồi Lý Lệ Nhã mới tới công ty, được các nhân viên nhiệt liệt chào đón, cảm giác cứ như lần đầu tiên. Bây giờ đi ra ngoài, cô ấy cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm hẳn, có thể do ở trong Lý Gia bí bách cộng với tâm tình nặng nề, hai cái đổ dồn khiến cô ấy cả ngày rất mệt mỏi, thời gian này cô sẽ dùng tập trung vào công việc để không phải suy nghĩ lung tung nữa.

Cứ thế mọi chuyện diễn ra năm ngày, Lý Lệ Nhã hết đi sớm về khuya, gần như cô ấy dùng toàn bộ thời gian chỉ để ở công ty, công việc và công việc, Lý Lệ Nhã vùi đầu vào như một con thiêu thân, thậm chí thời gian nghỉ ngơi cô ấy cũng không có. Lệ Kiều nhìn tình trạng bây giờ, bà lại càng lo lắng cho sức khỏe của cô ấy, bà đã nhiều lần khuyên nhủ nhưng Lý Lệ Nhã chỉ trả lời qua loa cho xong, không chịu nghe lời bà.

...

"Lệ Nhã! Mẹ thấy không ổn!" Lệ Kiều pha cho Lý Lệ Nhã một ly sữa nóng, đặt trên bàn làm việc. Lý Lệ Nhã ở trong thư phòng, trên người là váy ngủ mỏng manh, chỉ khoác một chiếc áo lụa bên ngoài, mắt dán chặt vào màn hình, các ngón tay linh hoạt gõ phím. Lý Lệ Nhã dù nghe tiếng mở cửa, cô ấy cũng không ngước lên nhìn một cái, cô biết người vào là bà, cũng không lấy làm lạ vì ngày nào bà cũng sẽ pha sữa đem lên cho cô.

"Có chuyện gì mẹ?"

"Con cứ làm việc tối ngày, nghỉ ngơi cũng chỉ vài tiếng, có khi còn bỏ bữa, như vậy không tốt. Con sao vậy?"

"Không có gì đâu mẹ. Con chỉ muốn tập trung sự nghiệp thôi."

"Có phải con đang dùng công việc để hành hạ bản thân, không muốn suy nghĩ về chuyện đó?"

Câu nói của Lệ Kiều khiến Lý Lệ Nhã chột dạ, động tác dừng đột ngột, con ngươi run run, nhấc thời cô không thể nói được gì. Lệ Kiều quan sát biểu hiện của cô ấy, để tránh bị nghi ngờ, Lý Lệ Nhã vội lái sang chuyện khác, giọng nói có hơi lắp bắp:

"Ba... Ba... Về chưa mẹ?"

Lệ Kiều biết Lý Lệ Nhã muốn đánh trống lảng, không muốn nói cho bà biết, bà đành thôi chất vấn, thở dài:

"Ba con về nãy giờ rồi."

"Về rồi hả mẹ? Sao con không nghe tiếng xe?"

"Sao không? Chắc là con mê công việc quá nên không để ý đến xung quanh. Thôi mẹ không làm phiền con nữa, mẹ về phòng đây, con lo tranh thủ ngủ sớm, coi ảnh hưởng đến sức khoẻ." Lệ Kiều quay người đi ra cửa.

"Dạ ba mẹ ngủ ngon." Câu chúc vừa tuôn ra, cánh cửa vừa đóng lại, Lý Lệ Nhã nhìn chăm chú cánh cửa gỗ sừng sững, cô ấy lắc đầu, tiếp tục vào công việc.