Yến Nhi định la lớn, Lâm Tạ Phong nhanh hơn liền cướp lời:
"Hai tên bên ngoài đã bị Tần Hạo và Hắc Tiệp giữ lại rồi! Cô không cần kêu cứu!"
"Ha... Ha... Anh nghĩ tôi chỉ có nhiêu đó thôi sao?" Yến Nhi nhếch mép chế giễu.
Lâm Tạ Phong không cảm thấy kinh ngạc trước thái độ của ả, anh để ả đắc ý cười xong mới nói tiếp:
"Đương nhiên không! Còn những tên khác thì đàn em tôi bắt giữ!"
"Cái gì? Anh..." Yến Nhi biến đổi, sắc mặt tối sầm, ánh mắt giết người lườm Lâm Tạ Phong.
"Cô nên đầu hàng..."
Lâm Tạ Phong chưa nói hết câu thì Yến Nhi cắt ngang: "Anh không quan tâm đến mạng của Thẩm Tư Linh và Ly Ly?"
"Cô!" Lâm Tạ Phong tức giận, tay dùng lực càng mạng hơn, anh gằn giọng nói: "Cô ấy đâu?"
"Á... Ha... Anh thả tôi ra, tôi sẽ nói cho anh biết!" Yến Nhi mặc dù rất đau nhưng ả vẫn cố nở nụ cười, nghênh mặt thách thức Lâm Tạ Phong.
"Cô dám đặt điều kiện!?"
"Nếu anh không bỏ ra, chỉ cần tôi hô một tiếng cô ta sẽ chết."
Lâm Tạ Phong miễn cưỡng buông tay Yến Nhi, anh phải kìm chế lắm nếu không đã giết chết ả. Yến Nhi bị thả bất ngờ, không kịp phản ứng, ngã xuống đất. Ả trừng mắt với Lâm Tạ Phong, nhấc cơ thể dậy, cổ tay xoay xoay.
"Nói! Cô ấy đâu?"
"Được thôi!" Yến Nhi chậm rãi lùi ra sau, ả kêu lớn: "Ra đi!".
Tên cao to khống chế Thẩm Tư Linh ở trong góc tối dần dần xuất hiện, Lâm Tạ Phong nhìn chằm chằm cô. Thẩm Tư Linh hai mắt rưng rưng, miệng cô bị bịt chặt chỉ phát ra tiếng: "Ư... Ưm...", anh vội chạy lại muốn cứu Thẩm Tư Linh.
"Tốt nhất anh nên đứng im." Yến Nhi ôm lấy Ly Ly, súng chĩa vào đầu cô bé.
Lâm Tạ Phong khựng lại, giờ đây tâm trạng anh rất hỗn loạn, anh sợ hãi nhìn ngón tay ả ngay cò súng, lỡ như sơ suất...
Anh thật không muốn nghĩ đến!
Làm sao đây?
"Hay tôi với anh chơi một trò chơi?" Khuôn mặt ả nham hiểm nhìn Thẩm Tư Linh mà vui sướng: "Anh chỉ được chọn một trong hai! Tôi sẽ đếm đến ba, anh mà thua thì cả hai đều chết."
"Yến Nhi!" Lâm Tạ Phong nóng giận, mặt đỏ bừng, quát lớn.
"Một."
Lâm Tạ Phong nhìn Ly Ly, anh lưỡng lự rồi lại nhìn cô. Thẩm Tư Linh nước mắt chảy xuống gò má, cô lắc đầu.
"Hai." Ngón tay ả từ từ bóp cò, miệng kêu lên con số.
Anh khó xử, nắm tay thành nắm đấm, môi run run hé mở. Yến Nhi càng thích thú nhìn cảnh này, anh đang khổ sở lựa chọn giữa hai người quan trọng nhất.
"B..." Con số cuối cùng phát ra nửa chừng thì một giọng nam trầm thấp vang lên:
"Yến Nhi! Em dừng lại đi." Đằng Minh xuất hiện, đứng sau lưng ả.
Yến Nhi hoảng hốt không tin vào tai, tiếng ả vừa nghe có phải của Đằng Minh? Ả quay lại nhìn anh ta:
"Đằng Minh, sao anh lại ở đây?"
"Anh biết em sẽ ở đây, nơi này là lần đầu tiên hai ta gặp nhau."
"Vậy mà anh cũng đoán được? Em tưởng anh quên rồi chứ?"
Đằng Minh lợi dụng ả đang sơ hở, anh ta từ từ tiến tới:
"Dừng lại đi! Anh hứa sẽ không bỏ rơi em, cũng không bắt em làm những điều nguy hiểm nữa."
"Anh nói điều này... Có quá muộn không?" Yến Nhi biết được ý đồ của Đằng Minh, ả chĩa súng vào anh ta.
Đằng Minh đứng im, vẫn ngoan cố nhấc một chân lên trước, miệng khuyên nhủ:
"Không muộn! Em nghe lời anh đi."
"Anh đứng im, nếu không tôi bắn đó. Anh nghĩ tôi vẫn là Yến Nhi của ngày xưa dễ bị anh lừa sao?" Đôi mắt ả đỏ ngầu, giọng nói run run sắp khóc.
Đằng Minh không còn lời nào để biện hộ cho bản thân, anh ta áy náy nhìn Yến Nhi bây giờ đã trở thành một con người hoàn toàn khác.
Một bóng người vụt qua, nhanh tay bắt lấy Ly Ly. Yến Nhi bất động, vài giây sau nhìn sang Lưu Nhược Lam, cô ta ôm chặt lấy cô bé, cảnh giác nhìn ả, càng ngày càng xa.
"Sao cô thoát ra được?"
"Tôi... Tôi..." Lưu Nhược Lam ấp úng.
Yến Nhi như phát hiện ra điều gì đó, con mắt ả lướt qua từng người một trong phòng:
"Các người...là kế hoạch của các người phải không?"
"..."
"Được! Vậy tôi sẽ giết chết cô ta!" Yến Nhi nhắm thẳng đến Thẩm Tư Linh.
Đoàng!
"Không!"
Khói súng còn nghi ngút, Lâm Tạ Phong nhanh hơn một bước bắn trúng ngực trái của Yến Nhi. Lưu Nhược Lam đặt Ly Ly xuống đất, vội vàng đi lại đỡ ả, Đằng Minh cũng nhanh chóng bẻ cổ tên đàn em khi hắn chưa kịp phản ứng rồi gấp gáp đến bên cạnh Yến Nhi. Thẩm Tư Linh được giải thoát liền cởi trói cho Ly Ly.
"Yến Nhi! Cô đừng có chuyện gì mà!" Lưu Nhược Lam nước mắt tuôn ra như suối.
"Đằng Minh! Đằng Minh!" Yến Nhi yếu ớt đưa tay sờ mặt Đằng Minh. Anh ta nắm lấy tay Yến Nhi, giọt nước mắt đầu tiên vì ả cũng rơi xuống.
"Anh đây!"
"Có... Có một chuyện...trước khi chết em m...muốn nói cho anh biết." Yến Nhi thều thào, cơ thể run rẩy vì đau, máu chảy ra không ngừng: "Chúng ta...từng có với nhau một...đứa con."
"Đứa con?" Đằng Minh kinh hãi.
"Phải... Nhưng nó đã...bị sảy rồi... Em biết anh cũng không mong...sự tồn tại của đứa bé."
"Tại sao? Tại sao lại không nói cho anh biết?" Đằng Minh rất ân hận, anh ta khóc nức nở.
"Bây giờ... Em có thể đoàn tụ...với con rồi." Yến Nhi cố nở nụ cười.
"Không mà! Anh biết lỗi rồi."
Yến Nhi dùng ngón cái lau nhẹ giọt nước mắt của Đằng Minh, ả nhìn sang Lưu Nhược Lam:
"Nhược Lam, tôi biết tôi đã...gây nhiều phiền...phức cho cô. Cảm ơn cô vì đã...không ghét bỏ tôi, cảm ơn...cô vì đã cưu mang...một đứa như tôi...tôi." Chữ cuối cùng vừa tuôn ra, Yến Nhi ngừng thở, tay trượt xuống đất.
"Hức... Hức..." Lưu Nhược Lam ôm chặt Yến Nhi vào lòng, còn Đằng Minh chỉ biết cúi gằm mặt mà khóc.
Lâm Tạ Phong ôm chặt Thẩm Tư Linh và Ly Ly, ba người buồn bã nhìn Yến Nhi đã trút hơi thở cuối cùng, chỉ còn lại là một cái xác nguội lạnh.
Không khí u ám bao trùm, đêm đó trời đổ mưa, cơn mưa dai dẳng như tiếc thương hay cho một linh hồn rời trần thế.
---------------
Sáu tháng sau, Ly Ly sau cái hôm đó, đêm nào cũng nằm mơ thấy ác mộng, cô và anh phải nhờ đến bác sĩ, còn Lâm Tạ Phong có cầu hôn cô, muốn tổ chức cho cô một lễ cưới thật hoành tráng nhưng cô không cần, Thẩm Tư Linh chỉ muốn toàn tâm toàn ý chăm sóc Ly Ly nên hai người chỉ đăng ký kết hôn.
...
Lưu Nhược Lam mặc một bộ đen kín đáo, mái tóc dài ngày nào giờ đã được cắt ngắn, cô ta tới thăm Yến Nhi, tay cầm một bó hồng trắng và một ít trái cây. Lưu Nhược Lam đứng trước mộ, trên đó đã có một bó hoa khác của một ai đó vừa rời đi, từ xa bóng lưng người đàn ông dần dần mất khuất.
----- END -----