Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 134




"Thức ăn đã sẵn sàng đang chờ mọi người thưởng thức." Lý Lệ Nhã thân mang tạp dề, tư thế đứng chống nạnh ngay lối vào, tay phải cầm chiếc giá múc canh hướng về phía bàn ăn, trên bàn là từng dĩa thức ăn được đậy kín.

Tất cả mọi người di chuyển, ai cũng lựa một vị trí thích hợp để ngồi. Lý Lệ Nhã tháo bỏ tạp dề, cô ấy ngồi vào ghế, tay mở từng cái đậy inox, một mùi thơm kích thích vị giác xông thẳng vào mũi.

"Cũng không tệ, nay cô có tiến bộ." Tần Hạo hai mắt loá sáng, vẻ mặt thèm thuồng nhìn những dĩa thức ăn bắt mắt, trong bụng bắt đầu sôi sùng sục cũng vì sáng nay anh ta chưa ăn gì nên càng nhanh đói.

"Lý Lệ Nhã tôi đây mà ra tay thì chỉ có hoàn hảo... Ha... Ha..." Lý Lệ Nhã đắc ý, cô ấy khoanh tay cười phá lên.

Tần Hạo nhanh chóng thay đổi vẻ mặt, anh ta liếc nhìn Lý Lệ Nhã với ánh mắt như nhìn một vật thể lạ từ đâu rớt xuống Trái đất:

"Cho tôi xin rút lại lời vừa nói."

"Lời đã nói ra thì không thể rút lại."

Tần Hạo bĩu môi, hai cánh tay chéo nhau trước mặt Lý Lệ Nhã:

"Bó tay với cô."

Cùng lúc ở một góc khác, Rania từ khi ngửi thấy mùi cá, khuôn mặt cô ấy trở nên xanh xao, cảm giác buồn nôn truyền lên não sộc tới họng. Mọi người thì đang mải nói chuyện, không ai để ý đến Rania, cô ấy liền giơ hai đầu ngón tay ấn nhẹ vào cổ, vùng da giữa chân mày nhíu chặt nhưng nó không những không thuyên giảm mà còn nặng hơn. Rania chịu không nổi nữa, tay che miệng.

"Xin... Xin lỗi." Rania chạy vọt vào nhà vệ sinh trước sự ngỡ ngàng của tất cả những người có mặt.

"Rania!" Lợi Tư Vũ liền chạy theo cô ấy.

Âm thanh xuyên qua cửa, Rania chống tay trên nắp bồn cầu, tay còn lại vuốt dọc ngực. Còn Lợi Tư Vũ ở ngoài liên tục đập cửa, kêu lớn:

"Rania, em sao vậy? Mau mở cửa cho anh."

"Không... Không sao!"

"Sao em nôn nhiều thế? Có thật không sao?"

"Em đỡ rồi." Rania nhấn nút để nước trôi đi hết, cô ấy nhấc cơ thể tới bồn rửa, hai tay táp nước lên mặt rồi vỗ nhẹ hai má để tỉnh táo.
Rania mở cửa, chân bước chậm rãi. Lợi Tư Vũ vòng tay đỡ cô ấy, tay anh ta sờ trán rồi chuyển sang má, vẻ mặt bất ổn:

"Có phải em bị sốt không?"

"Không sao rồi, đỡ em tới bàn đi."

Hai người lại ngồi vào chỗ, Lợi Tư Vũ dùng tay quạt cho Rania.

"Anh, chị sao rồi?" Thẩm Tư Linh nhìn sắc mắt của Rania, cô khều Lợi Tư Vũ.

"Không biết sao, nãy trong kia chị em nôn nhiều lắm!"

Thẩm Tư Linh cảm thấy nghi ngờ, cô nhìn kĩ biểu hiện, cử chỉ của Rania. Thẩm Tư Linh ngồi nhích lại sát Lợi Tư Vũ hỏi Rania:

"Chị Rania "bà dì" ghé thăm chị chưa?"

"Bà dì?" Rania khó hiểu hỏi lại cô.

"Đó đó... Một tháng một lần." Thẩm Tư Linh hạ thấp thanh giọng.
"À chị bị trễ...trễ một tháng."

Rania đang nói nửa chừng thì cảm giác buồn nôn lại ập tới, cô ấy xin phép vào nhà vệ sinh. Mọi người đợi Rania đi hẳn mới bắt đầu hỏi thăm Lợi Tư Vũ.

"Cô ấy có vẻ nghiêm trọng đó, chiều nay anh đưa cô ấy đi bệnh viện đi." Lý Lệ Nhã vừa dứt lời thì Thẩm Tư Linh liền nói:

"Em nghĩ chị có rồi!"

"Có cái gì?" Lợi Tư Vũ không hiểu ý của Thẩm Tư Linh, anh ta hỏi lại cô.

"Trời ơi, là tiểu bảo bảo đó. Lúc em mang Ly Ly cũng có biểu hiện giống vậy."

"Thật... Thật sao?" Lợi Tư Vũ ngạc nhiên, trong lòng nhảy dựng lên, anh ta nắm chặt tay Thẩm Tư Linh.

Thẩm Tư Linh vỗ vào mu bàn tay anh ta vài cái:

"Anh hai bình tĩnh, em chỉ nghi ngờ thôi chưa chắc chắn, anh đừng vội mừng."

Tần Hạo lúc này ngồi ở ghế đối diện, anh ta nói chen vào:

"Mệt mỏi, buồn nôn, trễ kì là những biểu hiện của mang thai nhưng cũng có thể do thói quen sinh hoạt. Tư Linh nói đúng, cậu đừng vội mừng, chiều đưa Rania tới bệnh viện An Vinh, tôi sẽ cử bác sĩ giỏi nhất khám cho cô ấy."

"Được, cảm ơn anh."

Rania sau trận buồn nôn thứ hai, không còn sức lực, đi lại khó khăn. Lợi Tư Vũ đứng dậy, anh ta đỡ cô ấy lại ngồi, khuôn mặt tươi cười nhìn xuống dưới, tay xoa bụng Rania. Cô ấy đấm nhẹ vào ngực Lợi Tư Vũ:

"Anh cười gì vậy?"

"Có thể em có tin vui không?"