Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 132




Ba ngày đã trôi qua, không có gì xảy ra, Thẩm Tư Linh vẫn ngày ngày đi làm, tối về với con. Cuộc sống quanh quần chỉ như thế, mọi công việc đã ổn định, cô dành nhiều thời gian cho Ly Ly hơn nhưng trong lòng lại không yên, cảm giác bất an cứ chiếm lấy tâm trí cô, đêm nào cô cũng nhốt mình trong phòng, đem bao tâm sự cùng ly rượu hòa tan.

Yến Nhi còn ở đâu đó ngoài kia, cô sợ ả lại nổi điên nghĩ ra thêm những trò tàn ác nào nữa!

Chiếc điện thoại trên bàn rung lên, tiếng nhạc phá tan bầu không khí đêm tối, Thẩm Tư Linh nghe máy. Bên kia đầu dây một giọng nữ nhẹ nhàng, Lý Lệ Nhã vui vẻ:

"Tư Linh, mai em mời anh chị em qua Lý Gia nha, chị đã hứa nấu một bữa mừng Lâm Tạ Phong xuất viện."

"Được rồi, em sẽ gửi lời lại cho họ. Mai một mình chị nấu à? Có cần em làm gì không?"

"Không sao đâu, chị nấu được mà... À thôi sáng em qua sớm đi với chị."

"Được chị."

...

Hôm sau, Lý Lệ Nhã dậy từ sớm, quần áo gọn gàng, trang điểm nhẹ nhàng, cô ấy thong thả ngồi đung đưa chân trên chiếc ghế sofa, vừa ca hát vừa bấm điện thoại, thỉnh thoảng Lý Lệ Nhã có liếc mắt ra bên ngoài như đang chờ đợi ai đó. Tiếng xe từ xa vang tới, Lý Lệ Nhã nhảy vọt xuống ghế chạy ra đón, cô ấy giơ tay vẫy vẫy. Một chiếc Lamborghini màu đen dừng trước cổng, người ngồi bên trong là Lâm Tạ Phong và Thẩm Tư Linh, Lý Lệ Nhã mở cửa xe leo lên hàng ghế sau ngồi.

"Chị định đi siêu thị? Em thấy những nguyên liệu chị cần khó mua lắm." Thẩm Tư Linh ngoái đầu ra sau, nói với Lý Lệ Nhã.

Lý Lệ Nhã cầm lấy chai nước lọc có sẵn trên xe, uống một ngụm đỡ khát. Nghe Thẩm Tư Linh hỏi, cánh môi mím chặt, cô ấy chần chừ một hồi suy nghĩ rồi trả lời:

"Chúng ta qua siêu thị trước đi, không có thì chúng ta qua mấy cửa hàng kia cũng được."

"Siêu thị cách đây không xa."

Bọn họ tới siêu thị, nhưng đi dạo một vòng hơn một tiếng đồng hồ mà chỉ mua được gia vị, còn những nguyên liệu chính thì lại không tìm thấy. Lâm Tạ Phong xách hai túi đồ để dưới đất, anh đi lấy xe còn Thẩm Tư Linh và Lý Lệ Nhã đứng dưới bóng mát chờ. Cô lau đi mồ hôi đọng trên trán, cái nóng gắt khó chịu, ngón tay Thẩm Tư Linh thỉnh thoảng kéo chỉnh cổ áo một chút. Lý Lệ Nhã mệt lừ không còn sức ngồi phịch xuống đất, hai tay liên tục đấm bóp hai chân.
Lâm Tạ Phong lái xe rẽ vào một ngã ba, hai cô gái đã thấm mệt nhưng bọn họ chưa tìm được thứ cần mua phải qua thêm những cửa hàng khác, cả ba lại đi lựa thêm gần nửa tiếng mới xong.

"Chị Lệ Nhã, mới mua đồ không mà em sắp ngất rồi. Chị định nấu bao nhiêu món thế?" Thẩm Tư Linh ổn định lại nhịp thở, cô nhìn Lý Lệ Nhã thông qua kính xe.

"Ừm... Hình như năm thì phải!" Lý Lệ Nhã đưa tay đếm từng ngón.

Lâm Tạ Phong suốt dọc đường đi không nói một câu nào, anh mãi tập trung lái xe giờ mới lên tiếng, lời nói có ý giễu cợt Lý Lệ Nhã:

"Một mình cô nấu hết năm món?"

"Này anh thái độ gì đây!? Tôi làm được hết đấy."

"Thật không? Lúc trước bao nhiêu lần cô nói biết làm cuối cùng có làm được cái gì đâu mà còn bày ra cho giúp việc dọn." Anh nói tiếp.

"Đó là trước kia, sau bao năm không gặp anh sẽ thấy tôi hoàn toàn khác." Lý Lệ Nhã vừa dứt lời, cô ấy đưa tay che miệng cười hô hố.
Thẩm Tư Linh ngồi bên cạnh anh chỉ biết cười trừ, cô không biết hoà nhập vào câu chuyện của hai người như thế nào?

Lâm Tạ Phong híp mắt, khuôn mặt in rõ hai chữ 'không tin' giữa trán:

"Tôi mở to mắt xem cô khác người như thế nào!?"

Lý Lệ Nhã cười lớn, cô ấy không nhận ra ẩn ý trong câu nói của Lâm Tạ Phong đến khi phát hiện thì...

"Lâm Tạ Phong, ý anh sao?"

"..."

"Khác người? Ý kêu tôi không bình thường à?"

"..."

"Nè nè sao anh không nói gì đi?"

"..."

"Anh khinh thường tôi à?"

"Cô dành hết phần rồi lấy gì tôi nói."