Cha Nuôi! Con Hận Người!

Chương 122




Cô và anh vào cửa đã thấy Tần Hạo, Hắc Tiệp đang đứng trên thang nhôm chữ A, mỗi người một góc để gắn từng vật trang trí lên tường, trần nhà, Phi Yến và Tào Khê thì ở trong bếp nêm nếm lại thức ăn, còn Lý Lệ Nhã thì giúp bày biện bàn ăn sao cho đẹp mắt.

"Hai người về rồi à?" Lý Lệ Nhã đang lau kĩ từng cái nĩa, cô ấy nhìn thấy hai cái bóng mờ mờ trên sàn nhà, ngước lên nhìn.

"Mọi người tới sớm thế? Giúp việc đâu?" Lâm Tạ Phong nhìn một cái quanh phòng khách, không thấy bóng dáng của một giúp việc nào cả.

"Tớ kêu bọn họ về phòng hết rồi, còn một chút việc này cứ để bọn tớ làm." Tần Hạo từ trên cao nhìn Lâm Tạ Phong.

"Anh không đưa Lãnh Nhi tới à?" Thẩm Tư Linh ngó nhìn không thấy bóng dáng cô bé đâu hết, tò mò hỏi Tần Hạo.

"Lãnh Nhi được vú Đường đưa vào phòng ngủ rồi, con bé suốt ngày ngủ thôi, không biết giống ai?" Tần Hạo trách móc, anh ta cố nói nhỏ như sợ ai nghe thấy.

Thẩm Tư Linh không đoán cũng biết Tần Hạo đang ám chỉ tới ai rồi!

Cô nhìn Tần Hạo mỉm cười.

"Này Tần Hạo, em nghe hết đấy nhé!" Phi Yến từ trong bếp ló đầu ra nhìn Tần Hạo với con mắt sắc bén.

"Anh... Anh có nói gì đâu!" Tần Hạo ớn lạnh, anh ta rùng mình một cái, sau đó lảng tránh ánh mắt của Phi Yến tiếp tục làm nốt việc đang dang dở.

"Coi tối nay anh biết tay em." Phi Yến lườm lườm, cô ấy tặng cho Tần Hạo một lời đe dọa không biết là theo nghĩa đen hay nghĩa bóng?

Sau câu nói đó của Phi Yến, ai cũng bật cười nhưng phải cố nhịn, dồn ánh mắt nham hiểm về phía Tần Hạo khiến anh ta càng bối rối hơn.

Rừm... Rừm... Rừm...

Tiếng xe kêu lớn, Lợi Tư Vũ và Rania cũng tới Lâm Gia, sau xe anh ta là chiếc xe tải có tên tiệm bánh nổi tiếng nhất thành phố S. Lợi Tư Vũ bước xuống, theo bản năng anh ta mở cửa xe cho Rania.

Lợi Tư Vũ chỉ tay vào giữa phòng khách cho hai nhân viên bưng chiếc bánh kem ba tầng để đúng vị trí, bánh kem được bao bọc trong một hộp nhựa lớn, sau đó được che phủ bằng tấm vải trắng, đặt trên chiếc xe đẩy.
Cô không nhìn thấy hình thù bánh kem ra sao nhưng có vẻ khá lớn.

Lợi Tư Vũ hài lòng nhìn chiếc xe đẩy bánh rồi quay sang Thẩm Tư Linh:

"Anh đặt bánh đây đúng ý em chứ?"

"Bánh hơi lớn nhưng không sao, vậy là được rồi."

Thẩm Tư Linh nhìn lên đồng hồ, đã gần sáu rưỡi tối, cô quay sang nói với mọi người với giọng điệu gấp gáp:

"Tất cả xong hết rồi, giờ em đi đón Ly Ly."

Thẩm Tư Linh vừa dứt lời, cô vội chạy lên xe rời đi.

...

Trời chập chững tối, bóng đêm dần bao trùm khắp con đường, không gian yên ắng đến đáng sợ. Trong sân trường vắng vẻ còn lưa thưa vài bóng người, Ly Ly ngồi trên ghế đá, chân cô bé không yên cứ đung đưa, vẻ mặt trông ngóng liên tục nhìn hai bên đường, đến khi thấy chiếc xe hơi màu đỏ quen thuộc Ly Ly mới tươi tỉnh trở lại.
Thẩm Tư Linh vừa mở cửa xuống xe, Ly Ly chạy lại thật nhanh ôm lấy chân cô, cô bé ngước lên nhìn cô với vẻ mặt sợ hãi:

"Mami đón con trễ thế? Mấy bạn về hết có mình con ở trường, con sợ!"

"Ly nhi, mami xin lỗi. Mami tới rồi, con đừng sợ."

Thẩm Tư Linh bế Ly Ly, cô để cô bé ngồi vào xe, trước khi lái xe đi cô chồm người ra ghế sau lấy túi đồ đưa cho cô bé.

"Mami, đây là gì ạ?" Ly Ly nhận lấy túi đồ.

"Đây là váy công chúa, con mau thay đi."

Ly Ly vui mừng, nghĩ đây là quà sinh nhật Thẩm Tư Linh tặng cho cô bé.

Cô bé háo hức hỏi thêm:

"Mami, chúng ta đi đâu thế ạ?"

"Hôm nay chúng ta qua nhà daddy ăn tiệc mừng daddy con xuất viện."

"Dạ... Mami." Giọng nói cô bé có vẻ hụt hẫng, Ly Ly cứ nghĩ cô sẽ nhớ ra hôm nay là sinh nhật cô bé.

Thẩm Tư Linh tập trung lái xe, thỉnh thoảng cô có liếc nhìn biểu hiện của Ly Ly, trong lòng cô nhiều lần muốn an ủi cô bé, thậm chí suýt nói ra hết nhưng cô vẫn im lặng. Đây là lần đầu tiên Ly Ly đón sinh nhật cùng anh, cô muốn tạo cho cô bé một bất ngờ.

Cô muốn lưu lại trong tâm trí hình ảnh Ly Ly đón một buổi sinh nhật đầy đủ, có cả ba và mẹ.

Gia đình ba người, sẽ là một buổi tiệc hạnh phúc nhất.