Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Cha Mỹ Nhân Của Ta Hắc Hoá Rồi!!!

Chương 79




Cuối cùng, vở kịch hỗn loạn này kết thúc khi Ngô Trác biết thời thế mà cáo lui, hẹn sẽ đến thăm học trò vào dịp khác.

Thượng Quan Cứu và Lâm Tố mỗi người dẫn một đứa trẻ trở về. Lâm Tố ra lệnh điều động một nhóm thợ mộc để sửa chữa giá sách bị đổ.

Tạ Lan Tu ôm con mèo, suy nghĩ hồi lâu rồi quyết định đưa nó đến Thái Y Viện.



Thượng Quan Cứu dẫn con trai về phòng Đông, nơi này sẽ là chỗ ở trong cung của Thượng Quan Hàn sau này. Các đồ đạc bên trong đều là vật dụng cũ của nhà Thượng Quan, được cung nhân sắp xếp gọn gàng.

Thượng Quan Cứu giúp con thay quần áo, dịu dàng lau sạch nước mắt cho con.

"Con lớn thế rồi, đừng khóc nữa, để Công chúa nhìn thấy lại cười nhạo."

Thượng Quan Hàn bám chặt lấy chân cha, khóc òa lên, "Cha ơi, con muốn về nhà, con không muốn ở đây, cha đưa con về nhà đi, mình về thăm mẹ được không?"

Thượng Quan Cứu thở dài, nói, "Buông ra nào."

"Không buông đâu!!"

Thượng Quan Cứu nhìn xuống con, giọng đầy đau lòng, "A Hàn, con không thể không nghe lời!"

Nhưng ông nhanh chóng nhận ra giọng mình quá nghiêm khắc, liền dịu dàng lau nước mắt cho Thượng Quan Hàn, "Con đã lớn rồi, cha để Lưu thúc và Trương mụ mụ ở lại đây chăm sóc con. Nếu có chuyện gì cần, hãy nói với Công chúa, được không?"

Thượng Quan Hàn lại òa khóc, "Không, Con muốn cha và mẹ, con muốn về nhà!"

Thượng Quan Cứu nhắc nhở: "Con quên cha đã nói gì rồi sao? Nam tử hán coi thiên hạ là nhà, con đi đến đâu, nơi đó chính là nhà của con. Con không thể… khụ khụ khụ..."

Đang nói, vì quá xúc động, Thượng Quan Cứu bị nghẹn khí, ho dữ dội.

Thượng Quan Hàn giật mình, vội im lặng, đứng phắt dậy, vỗ nhẹ lưng cha, "Cha ơi, con xin lỗi. Con nghe lời mà, con sẽ ở lại đây, không để cha lo lắng nữa, con sẽ không đòi về nhà nữa."

Thấy con trai hiểu chuyện, lòng Thượng Quan Cứu không khỏi chua xót.

Hắn im lặng hồi lâu, sau đó mới đưa tay vuốt má con.

"A Hàn đã đến lúc phải trưởng thành rồi. Không phải cha không muốn đưa con về nhà, mà vì thân thể cha không tốt, không thể bảo vệ con và mẹ. Nếu con lớn thêm năm sáu tuổi, cha đã không phải để con ở lại đây."

"Nhưng hiện tại, chỉ có để con ở trong cung, nhờ cậy thế lực triều đình, con mới có thể an toàn trưởng thành. Họ kiêng nể vì con ở trong cung, có sự bảo hộ của Thiên tử, nên sẽ không làm hại mẹ con. Con hãy yên ổn ở lại đây, có Công chúa và Hoàng hậu chăm lo, nếu cần gì thì tìm đến Hoàng hậu, ông ấy là bạn thân của cha khi còn trẻ, ông ấy sẽ chăm sóc con."

Thượng Quan Hàn nghẹn ngào gật đầu thật mạnh.

Cậu hít mũi, nói, "Cha ơi, Công chúa… Công chúa đối xử với con rất tốt, hôm nay còn cho con chơi với mèo của cô ấy..."

Thượng Quan Cứu mỉm cười, "Vậy là tốt rồi."



Khi Khương Dao dần trưởng thành, tim Lâm Tố cũng ngày càng cứng cỏi.

Mỗi lần Khương Dao gây ra chuyện, Lâm Tố lại tự ép mình nhớ lại dáng vẻ dễ thương của cô khi còn nhỏ, lần đầu tiên cô lẫy, lần đầu gọi cha… Rồi tự nhủ rằng, ở kiếp trước ông đã bỏ lỡ thời kỳ nổi loạn của con, nay trời cho cơ hội làm lại, chẳng phải là một ân huệ sao.

Không tức giận, không được tức giận, chỉ là làm đổ cả căn phòng đầy thư tịch cổ, làm hỏng vài giá sách gỗ mun thôi mà, người không bị thương là tốt rồi…



Sau khi trách mắng và bắt phạt đứng, Lâm Tố cũng đã mệt, thậm chí không còn đủ sức để khiển trách cô. Ông chỉ nói hai câu "Sau này đừng leo cao nữa" rồi chỉ vào một góc tường, yêu cầu cô đứng phạt.

Khương Dao đã quen với chuyện này từ lâu, thậm chí còn học được cách đứng phạt mà đầu óc lại trôi đi nghĩ đến những chuyện khác.

Sau khi phạt đứng xong, cô ở lại Phượng Nghi Cung dùng bữa tối cùng Lâm Tố, rồi trở về Đông Nghi Cung khi trời đã tối.

Cô chợt nhớ ra, buổi chiều nay mình chưa kịp chào hỏi Tô Bồi Phong, liền vội chạy sang phòng Tây.

Dưới ánh nến, Tô Bồi Phong đang ngồi đọc sách. Nghe cung nữ báo Công chúa tới, cô lập tức đứng dậy, thấy Khương Dao bước vào.

"Điện hạ."

Khương Dao cầm một chiếc đèn nhỏ, trời thu lạnh lẽo, Lâm Tố đã cẩn thận khoác lên người cô một chiếc áo lông đen, trông mềm mại đến mức ai cũng muốn chạm vào.

Khương Dao tháo áo choàng giao cho cung nhân, nói với Tô Bồi Phong: "Lúc sáng thư phòng lộn xộn quá, khiến biểu tỷ cười chê rồi, hy vọng không làm tỷ sợ."

Tô Bồi Phong mỉm cười lắc đầu, "Không sao đâu, mèo đáng yêu lắm, ta không dễ bị dọa đến thế đâu."

Hai người ngồi đối diện dưới ánh nến, im lặng một lúc.

Bên ngoài, gió thu cuốn theo tiếng lá bạch quả rơi xào xạc.

Bất chợt, Tô Bồi Phong nhìn Khương Dao, "Sau sinh nhật Thái hậu, mẫu thân không cho ta ra ngoài, cũng không cho ta gửi thư. Ta chưa kịp cảm ơn Công chúa, bộ y phục của Quận chúa Thanh Hà ta đã nhận được rồi, đốt rất sảng khoái."

Khương Dao bất ngờ vì Khương Nguyệt vẫn nhớ vụ đánh cược.

Trong lòng cô không khỏi xúc động: "Cô ta cũng giữ lời đấy. Nhưng mà, trước đây hai người có xích mích gì sao?"

Trước khi Công chúa trở về cung, Quận chúa Thanh Hà ỷ vào việc cha mình là quyền thần, luôn chèn ép những người mang huyết thống nhà họ Khương như chúng ta. Đợt đó chỉ là một buổi dã ngoại mùa xuân, các công tử thế gia thi b.ắ.n cung, cô ta đột nhiên chĩa mũi tên vào ta. Chỉ chút nữa thôi, ta đã bị cô ta g.i.ế.c chết."

Khi kể lại, dù giọng Tô Bồi Phong rất bình thản, ánh mắt cô vẫn toát lên sự căm hận, chứng tỏ dù đã đốt bộ y phục kia, trong lòng cô vẫn chưa nguôi ngoai.

Cô mỉm cười, "Nhưng không sao cả, ta tránh nhanh, cô ta chỉ b.ắ.n rách áo ta thôi."

Khương Dao nói, "Yên tâm đi, bây giờ cô ta bị giam lỏng trong cung, suốt đời không được tự do, tỷ không cần lo bị cô ta ức h.i.ế.p nữa."

Tô Bồi Phong cười lắc đầu, "Ta biết, ta không có cha, mẹ thì trốn tránh thế gian, nên ai cũng nghĩ ta dễ bắt nạt. Dù có đụng chạm ta cũng không sao, mẫu thân luôn dặn phải nhẫn nhịn, không cho ta phản kháng, thật quá bức bối."

Khương Dao để ý đến đống sách mở la liệt trên bàn, "Muộn thế này mà biểu tỷ vẫn đang xem gì à?"

Thấy cô có vẻ quan tâm đến sách trên bàn, Tô Bồi Phong hơi ngại ngùng, cô đáp, "Là thuế điền."

Khương Dao chớp mắt, Tô Bồi Phong hiểu mình nói quá chung chung, liền giải thích, "Là luật thuế nông nghiệp. Ta thấy thuế điền của Nam Trần hơi nặng, nếu có thể giảm bớt ở một số phương diện thì tốt hơn."

Khương Dao nhìn cô, trong lòng nhớ lại một vài chuyện cũ.

Cô nhớ kiếp trước, Tô Bồi Phong từng viết một bài "Điền Mẫu Luận" khi mới mười hai tuổi, nhờ đó nổi danh khắp kinh thành, trở thành một thiếu niên tài giỏi như Tạ Lan Tu.

Khương Phất Ngọc nhận lấy triều đại từ tay Tiên Đế, khi ấy, Tiên Đế vì muốn có thêm tiền tài tiêu xài nên đã sửa đổi chế độ thuế má, khiến đất nước mắc phải những tệ nạn lớn trong hệ thống thuế điền, nổi bật là việc triều đình không cử quan viên chuyên trách thu thuế. Điều này khiến cho các quan lại chèn ép, tầng tầng lớp lớp đè nặng lên dân chúng.

Năm được mùa thì dân còn chịu được, nhưng nếu thời tiết có vấn đề, mất mùa diện rộng, gánh nặng thuế khóa sẽ dẫn đến nạn đói lớn.

Kiếp trước, bài "Điền Mẫu Luận" của Tô Bồi Phong chính là chỉ ra vấn đề này.

Ngay khi bài luận được dâng lên, Khương Phất Ngọc muốn sửa đổi luật pháp, nhưng vì động chạm lợi ích của nhiều quan chức, pháp luật mới mãi không được thực hiện.



Thì ra, Tô Bồi Phong đã bắt đầu nghiên cứu luật thuế điền từ sớm.

"Cha của ta được an táng ở ngoài thành. Mỗi khi bị người ta ức hiếp, không biết trút giận vào đâu, ta lại lén ra ngoài thành đến mộ cha. Có lần đi ngang qua ruộng quan, ta tình cờ thấy quan lại hà khắc thu thuế, vơ vét từng đợt. Thấy nông dân tội nghiệp, ta nghĩ rằng thuế nặng quá, nên muốn tìm cách xem triều đình chi tiêu ở đâu, có thể giảm thuế đi không."

Khương Dao bỗng lên tiếng cắt ngang: "Thật ra, biểu tỷ có nghĩ đến không, vấn đề không nằm ở mức thuế cao mà ở cách thức thu thuế không hợp lý?"

Tô Bồi Phong sững người.

Khương Dao liền cầm lấy quyển sách từ tay cô, chỉ cho cô những điểm chính trong bài "Điền Mẫu Luận" kiếp trước của Tô Bồi Phong.

Tô Bồi Phong càng nghe càng ngạc nhiên, cuối cùng bừng tỉnh, "Ta chỉ nghĩ thuế nặng, không ngờ còn có góc nhìn này. Đa tạ Công chúa chỉ điểm."

Khương Dao đỏ mặt, cười nói, "Không phải ta chỉ điểm, là tỷ tự chỉ điểm cho mình."

Cô chỉ nhắc lại quan điểm mà Tô Bồi Phong đã có ở kiếp trước.

Tô Bồi Phong là thư đồng mà Khương Phất Ngọc chọn cho cô, không giống như Thượng Quan Hàn vào nhờ đường tắt, xứng tầm với thiên tài như Tạ Lan Tu, sao cô có thể chỉ điểm cho Tô Bồi Phong chứ?

Ngày hôm sau, Ngô Trác chính thức nhập cung, bắt đầu giảng dạy tại Thư viện Đông Nghi.

Thư viện Đông Nghi thực chất không nằm trong Đông Nghi Cung, mà ngăn cách bởi một bức tường, chỉ là ở gần nên được "mượn danh" Đông Nghi Cung mà thôi. Đông Nghi Cung rất lớn, từ chính điện đi sang cũng phải mất vài khắc.

Từ xưa đến nay, việc khai giảng của Thư viện Đông Nghi thường diễn ra cùng lúc với lễ sách phong Thái tử. Đệ tử ở đây chủ yếu là Thái tử và những người bạn đồng học, nhằm đào tạo các đại thần tương lai cho Thái tử.

Sáng sớm, những đứa trẻ trong Đông Nghi Cung mặc y phục chỉnh tề, đến bái lạy Ngô Trác theo lễ bái sư, chính thức nhập học.

Ngô Trác đã dạy ở Học Cung hơn mười năm, là một phu tử nghiêm khắc, hơn nữa, Lâm Tố còn ngấm ngầm căn dặn “nếu không nghe lời thì cứ việc đánh.”

Chỉ mới học được vài ngày, Khương Dao đã nhiều lần bị đánh vào lòng bàn tay vì ngủ gật và mất tập trung trong lớp.

Thượng Quan Hàn ngồi cùng hàng đầu với cô cũng không ít lần bị phạt roi.

Khi thời tiết ngày càng lạnh, để tránh để trẻ con trong phòng bị lạnh, người ta bắt đầu đốt lò dưới sàn. Than ấm áp khiến Khương Dao và Thượng Quan Hàn buồn ngủ, hai đứa chỉ biết ngơ ngác nhìn lòng bàn tay bị thước đánh đỏ bừng, thắc mắc mãi — vì sao hai người còn lại không buồn ngủ?

Tạ Lan Tu và Tô Bồi Phong từ đầu đến cuối đều không có những tật xấu như ngủ gật hay mất tập trung.

Khi bọn họ hỏi "bí quyết không buồn ngủ khi học", cả hai đều ngạc nhiên nhìn, "Chăm chú lắng nghe thầy giảng thì làm sao mà buồn ngủ?"

Lâm Tố đã đoán trước điều này rất chính xác: Khương Dao đọc sách đúng là có chút thông minh nhanh nhạy, nhưng vẫn kém xa những người có năng khiếu bẩm sinh. Cùng một tiết học, Tô Bồi Phong và Tạ Lan Tu chỉ cần nghe qua là hiểu, nhanh chóng nắm bắt được.

Khương Dao thì nghe một cách ngơ ngác, chỉ cần vướng mắc ở một chỗ, đầu óc liền rối tung, ánh mắt mơ màng, dần dần mất tập trung rồi buồn ngủ — và thế là lại sắp bị đánh.

May mắn thay, Thượng Quan Hàn luôn ở bên cạnh cùng cô chia sẻ số phận, đúng là khó mà tách rời.

Bốn người cùng học, thoáng cái đã đến mùa đông, mấy đứa càng ngày càng mặc nhiều đến mức trông như những quả bóng tròn.

Một ngày nọ, khi vừa tan học bước ra khỏi phòng, bỗng thấy trên trời phủ một màn trắng xóa.

“Hả?” Khương Dao giơ tay ra, “Là tuyết sao?”

Tô Bồi Phong chạy xuống bậc thềm, ngẩng đầu nhìn lên trời, những bông tuyết lạnh giá rơi trên mặt cô, nhưng cô hoàn toàn không thấy lạnh, vui sướng xoay vòng trong sân, hét lên phấn khích, “Cuối cùng cũng có tuyết rồi!”

Đợt tuyết đầu mùa năm nay ở Kinh thành đã đến muộn như thế đó.