Cha Của Nhóc Là Đại Gian Thần

Chương 7: Ngày thứ bảy nhận nhầm cha




Sau đó, Liên Đình đi theo đoàn người Dương thái hậu đến Trường Nhạc Cung, nơi đó là tẩm cung hiện giờ của Thế tử Bắc Cương Vương Văn Lan Nhân, thánh giá còn chưa rẽ qua vách tường cung điện màu đỏ thắm thì tiếng hô to bên trong đã truyền đến trước một bước.

Tiểu công tử tôn quý cành vàng lá ngọc, trên người mặc bộ trang phục tay ôm gọn nhẹ chuyên dùng cưỡi ngựa bắn cung, đang chạy vòng quanh khu đất trống bên ngoài tiền điện. Nhóc dùng dây cột tóc đỏ tươi buộc thành chiếc đuôi ngựa thật cao sau đầu, nhìn từ xa cứ như một ngọn lửa đang nhún nhảy, tràn đầy sức sống sinh mệnh.

Năm nay tiểu Hoàng đế cũng chỉ mới 10 tuổi, nhưng trước mặt đệ đệ đã rất ra dáng một vị cha già, gặp ai cũng muốn khoe khoang với đối phương một phen: Sao nào? Đẹp chứ? Đệ đệ của ta đấy!

Trước đây Liên Đình cũng từng gặp vị đệ đệ ruột của Thánh thượng trong truyền thuyết này vài lần, phải công nhận diện mạo tiểu Thế tử quả thật rất đẹp, mặt mày sắc nét, tóc mai gọn gàng, tuổi còn nhỏ mà đã nhìn ra phong thái trong tương lai. Nhất là khi so với gương mặt bình thường của Hoàng đế ca ca mình, vẻ sinh động ấy y như Sơn Thủy lang quân [1] trên trời chuyển thế.

[1] Trích từ bài thơ cổ "Ta là Sơn Thủy Thanh Đô, Thiên giao phân phó dữ sơ cuồng", có nghĩa là tiên quân chưởng quản sơn thủy trên trời.

Chẳng qua...

Liên Đình không khỏi kiêu ngạo thầm nghĩ, so với con trai ta, Thế tử gia vẫn kém hơn một chút.

Không đúng, Nhứ Quả cũng đâu phải là con trai ta.

Người ta có cha ruột mà.

Ta chỉ chăm sóc thay một thời gian trước khi tìm được người nọ thôi.

... Nhưng Thế tử gia vẫn không đẹp bằng Nhứ Quả chúng ta!

Ngay khi Văn Lan Nhân vừa hoàn thành số vòng chạy quy định mỗi ngày, lập tức có người hầu lâu năm bên cạnh tiến lên đưa nước và lau mồ hôi các thứ cho nhóc, thậm chí còn luôn mồm khen lấy khen để: "Thế tử của chúng ta thật là giỏi", "Đây là vòng thứ năm hôm nay rồi đấy nhỉ? Đúng là Lữ Bố chuyển thế, Triệu Vân sống lại", "Nếu ăn thêm hai con khanh dương do thảo nguyên tiến cống thì còn gì bằng?"

Khanh dương chính là thịt cừu nướng, da ngoài cháy sém nhưng bên trong non mềm, mùi vị ngon hết sảy.

Đừng hỏi sáng sớm ăn nhiều dầu như thế có tốt không, Đại Khải thịnh hành vậy đấy. Bất kể là bữa sáng hay bữa tối, từ triều thần, Thiên tử cho tới bá tánh bình dân, chẳng có một con cừu nào có thể sống sót ra khỏi Đại Khải. Dù là người keo kiệt muốn chết như Tiên đế, mỗi năm cũng có thể khiến Ngự Thiện Phòng tiêu hao hơn trăm, nghìn con.

Vì người Đại Khải cho rằng thịt cừu có tính bổ ấm cơ thể, giá trị y dược ngang bằng nhân sâm.

Đương nhiên, nhân sâm ắt hẳn cũng không ngờ có ngày lại bị đưa ra so sánh khập khiểng như vậy, nhưng tóm lại, hiện tại Đại Khải vô cùng mê tín dùng thịt cừu bồi bổ thân thể. Những người làm lâu năm trong Vương phủ chỉ muốn dùng câu nói này để dỗ tiểu Thế tử ăn nhiều cơm hơn.

Tiếc rằng Văn thế tử là một bạn nhỏ rất có chính kiến, nói không ăn là không ăn.

Hôm nay Văn Lan Nhân nhóc dù cho có đói chết, chết ở bên ngoài, từ chỗ này nhảy xuống, cũng tuyệt đối không ăn một ngụm cơm trong cung! Bởi vì Ung Kỳ không tốt tí nào, trời không tốt, đất không tốt, người cũng không tốt nốt, tóm lại, nhóc phải về Bắc Cương! Ai cũng đừng hòng cản nhóc!

Lão Nội giám khom người đứng bên cạnh nhìn, sốt ruột muốn chết, lão là lão nhân hầu hạ Văn thế tử trước mặt này từ khi mới chào đời, thật lòng thật dạ thấy thương cho chủ tử, mắt thấy kế này không được thì nảy ra thêm kế khác: "Không ăn gì sẽ không có sức đâu ạ, nếu không hôm nay chúng ta đừng luyện bài tiếp theo nhé?"

"Không được!" Văn Lan Nhân buông chén nước trong tay xuống, tỏ vẻ, "Chuyện hôm nay phải xong hôm nay, sao có thể lười biếng được?"

Tuy Văn thế tử vẫn chưa chính thức vỡ lòng, nhưng kỳ thật bắt đầu từ khi 3 tuổi nhóc đã tiếp xúc với lục nghệ [2], kiên trì học tập dẫu cả nắng mưa. Nói vắn tắt chính là "mặc dù thích ầm ĩ tuyệt thực vậy đấy, nhưng nguyên tắc học tập cao lắm nha".

[2] Lễ nghĩa, âm nhạc, bắn cung, cưỡi ngựa, thư pháp, tính toán.

Tiểu Hoàng đế vừa vui mừng vừa rầu rĩ, y sẽ không để đệ đệ của mình bị đói dù chỉ một bữa.

Liên Đình khom người bước đến, cả gan hiến kế cho Hoàng đế. Làm một Thái giám thượng vị bằng cách giải quyết âu lo cho chủ tử, trên đường đến đây hắn cũng đã nảy ra vài ba kế hoạch thuyết phục Thế tử gia ăn cơm rồi, dựa vào tin tình báo trước đây về Thế tử Bắc Cương Vương, Liên Đình liên tục suy nghĩ một loạt kế hoạch cụ thể, tin chắc rằng ít nhất một điều sẽ có tác dụng.

Tiếp đấy...

Điều đầu tiên đã có tác dụng.

Về mặt dễ dỗ, Thế tử Bắc Cương Vương và Nhứ Quả không hề thua kém.

Sau khi đoàn người tiểu Hoàng đế bước qua bậc cửa đỏ rực của Trường Nhạc Cung, bèn ung dung đứng tại đó. Vừa không tiến lên, cũng không rời đi, như thể họ chỉ đơn giản đến đây vây xem Thế tử Bắc Cương Vương vậy. Thậm chí họ còn bàn tán lần lượt từ lối ăn mặc đến tư thế lúc tập võ của Văn Lan Nhân hôm nay, chẳng đoái hoài đến người khác.

Vốn dĩ Văn Lan Nhân không định quan tâm đến bọn họ, tiếc rằng tiếng trò chuyện của họ càng ngày nhỏ, lắm lúc còn ngẩng đầu ngó nhóc một cái rồi bật cười... Văn Lan Nhân muốn không chú ý cũng khó. Để nghe rõ rốt cuộc bọn họ đang nói gì, tiểu Thế tử buộc phải di chuyển bước chân, nhưng nhóc càng di chuyển, tiếng xì xào bên kia càng nhỏ hơn, đợi đến khi nhóc phản ứng lại, thì đầu nhóc đã sáp đến trước mặt hoàng huynh và vị Thái giám dáng vẻ rất đẹp kia rồi.

Sáu mắt nhìn nhau, hết sức lúng túng.

Trái lại, Liên Đình trông như không hề để ý đến hành động của Thế tử Bắc Cương Vương, chỉ chuyên tâm tiếp tục kể chuyện trời nam biển bắc với tiểu Hoàng đế. Song thật ra khóe mắt Liên Đình vẫn luôn quan sát tiểu Thế tử cảnh giác như động vật nhỏ kia, thông qua việc liên tục điều chỉnh tin tức trong lời nói, tìm đến điểm thu hút sự tò mò của bạn nhỏ.

Kế đến bắt đầu giải thích cặn kẽ điểm này, luyên thuyên một hồi, Liên Đình lập tức lấy ra chiếc bánh trong tay áo hắn, bẻ thành từng miếng nhỏ cho vào miệng.

Chờ thời cơ gần chín muồi, Liên Đình thử bắt đầu đút xoay vòng, đầu tiên cho tiểu Hoàng đế, tiếp đó cho bản thân, cuối cùng là Thế tử Bắc Cương Vương.

Tiểu Hoàng đế: "!"

Phải nói là vừa hóng chuyện vừa nhai đồ ăn vặt trong miệng ngon thật đấy. Nhưng y chẳng ngờ rằng còn có thể đút em trai của mình như thế.

Văn Lan Nhân vẫn chưa nhận ra chuyện gì, hoàn toàn chìm đắm vào câu chuyện dò la vụ án hấp dẫn của Liên Đình, hận không thể hóa thân thành mật thám Đông Xưởng, đi điều tra vụ án thích mã Vấn Tường [3] nọ. Khi kể đến tình tiết cao trào, nhóc còn kìm lòng không đặng hô lên một tiếng 'hay', cũng chính lúc này nhóc mới muộn màng nhận ra hơn nửa chiếc bánh chay đã trôi vào bụng một mình nhóc.

[3] Vụ án thích mã Trương Vấn Tường: Một trong tứ đại kỳ án cuối thời nhà Thanh.

Tiểu Thế tử căm tức nhìn Liên thái giám: "!!!" Ngươi thật là hèn hạ!

Liên Đình không chút luống cuống, lại còn hỏi một câu như đang tranh công: "Bánh này ăn ngon chứ ạ?"

Văn Thế tử bị hỏi cho bối rối, cứ cảm thấy sai sai chỗ nào, nhưng nhất thời không nói được rốt cuộc là ở đâu, đành ngoan ngoãn gật đầu đáp chuyện trước. Bánh mè này đúng là ngon thật, cho dù đã nguội lạnh nhưng vẫn vô cùng mềm xốp. Quan trọng hơn cả là ban đầu bánh mè được du nhập từ người Hồ, Bắc Cương coi như là trấn biên ải quan trọng của Đại Khải, người Hán và người dân tộc thiểu số cùng chung sống, mùi vị món ăn gần gũi nhất tại nơi đây là món bánh này.

Nhóc nhớ nhà quá đi.

Cơ mà không đợi Văn thế tử nhớ xong, Liên xưởng công đã vung tay áo, tiêu sái lui khỏi sân khấu chẳng chút bận tâm. Hắn đã giải quyết xong chuyện cho tiểu Hoàng đế, cơ mà Thế tử gia cũng không phải nhóc ngốc, đợi phản ứng kịp chắc chắn sẽ quậy cho xem.

Liên Đình không chạy trốn nhanh thì quá có lỗi với vị bằng hữu Bất Khổ đại sư của mình.

Ngay khi hắn sắp chạy khỏi hoàng cung, dường như hắn còn nghe thấy tiếng khóc lóc xé lòng đầy hối hận từ Trường Nhạc Cung truyền đến, vô cùng nội lực và mạnh mẽ, chỉ có thể nói: Không hổ là bạn nhỏ ngày ngày đều phải rèn luyện thân thể, phổi khỏe thật đấy.

***

Ban đêm.

Trăng treo giữa ngọn cây, cuối cùng Xưởng công cũng kết thúc một ngày làm việc tại nha phủ Đông Xưởng, hai mắt sắp hỏng cả rồi. Hôm nay hắn rất bận, bởi vì tình báo không như phép tính 1 cộng 1 bằng hai, sẽ không trực tiếp cho ra đáp án, đa số đều cần sàng lọc và xem xét kỹ càng từng chút manh mối, kết hợp với phân tích hợp lý chợt nảy ra, mới có thể có được câu trả lời gần với chân tướng nhất.

Gần đây có đại lễ nghị của tiểu Hoàng đế, sau có Thái đại nhân bị ám sát, sao Liên Đình không bận cho được. Quan trọng nhất là ngoại trừ những chuyện chính này ra, còn xen lẫn một vài chuyện tư của hắn, là phải phái thủ hạ tâm phúc đi tìm cha cho con trai mình.

Nói nghe thật là đau lòng.

Một lần nữa, Liên Đình lại kiên quyết cảnh cáo lòng mình, không nên vọng tưởng thứ không thuộc về ngươi, quyền lợi là thế, thân tình cũng vậy.

Tuy Nhứ Quả biết gì nói hết, chẳng giấu nửa lời với Liên Đình, nhưng dẫu sao bé vẫn chỉ là một bạn nhỏ 6 tuổi, có thể biết được bao nhiêu thứ? Còn người lớn sẽ nói cho bé bao nhiêu? Thậm chí đến giờ Liên Đình cũng chưa biết rõ quan hệ của cha mẹ Nhứ Quả, ngoại thất? Tiểu thiếp? Người vợ gắn bó thuở nghèo khó tại quê nhà? Hay là... Đã hòa ly?

Dân phong Đại Khải rất thoáng, hòa ly là chuyện nhìn mãi thành quen, chỉ vì tiền triều hỗn loạn mấy trăm năm, đấu đá đến nỗi chẳng còn mấy ai, để gia tăng dân số, triều đình từng rất khuyến khích phụ nữ hòa ly hoặc góa bụa tái giá. Trước sự phát triển của quốc gia, đạo làm người hay gì đó cũng phải đi đường vòng.

Cũng vì vậy, nên có vô số trường hợp lập nữ hộ giống như mẹ Nhứ Quả. [4]

[4] Nữ hộ, một hiện tượng thời nhà Minh, ý chỉ 1 gia đình không có đàn ông và do phụ nữ làm chủ.

Liên Đình muốn đến Giang Tả để tìm người hỏi chuyện cũng rất tốn sức.

Bận bịu như thế, một ngày thấm thoát trôi qua. Khi thuộc hạ đến hỏi Liên Đình tối nay định ngủ lại ở đâu, hắn vốn muốn nói dĩ nhiên là trực tiếp ngủ lại trong nha phủ giống ngày thường rồi, có phải Đông Xưởng không có viện của hắn đâu. Nhưng ngay lúc lên tiếng thật, hắn lại ma xui quỷ khiến trả lời "Về Đông Thành."

Hẻm Tích Lạp tại Đông Thành, đó là nơi đặt ngoại trạch của Liên Đình. [5]

[5] Hẻm Tích Lạp: 1 con hẻm có thật tại phố Vương Phủ Tỉnh, khu Đông Thành, Bắc Kinh, Trung Quốc.

Trong mắt người ngoài, hầu như cả đời Thái giám được ấn định phải vây khốn trong cung, không có chiếu chỉ thì không được tự tiện ra ngoài, nhưng thật ra đến một phẩm cấp nhất định, Thái giám cũng có thể xây dựng ngoại trạch bên ngoài cung. Ít nhất Thái giám Đại Khái có thể. Ngoại trạch của Liên Đình là do đương kim Thiên tử đề bút đỏ ban cho hắn, là một đại trạch năm cửa vào ra từng thuộc về một tham quan rất thích hưởng thụ thời Tiên đế, rường cột chạm trổ, xa hoa lộng lẫy.

Đáng tiếc phủ đệ vừa mới xây xong, tham quan còn chưa kịp hưởng phúc thì đã bị Tiên đế lột da cực kỳ căm ghét tham quan tịch thu nhà, để Liên thái giám ở triều đại này chiếm hời không công. Gần như không cần sửa đổi gì nhiều, có thể xách đồ vào ở được ngay.

Tuy nhiên cũng có những chỗ phải sửa, chẳng hạn toàn bộ mái ngói vượt quá quy định kia cần phải phá bỏ và xây lại.

Ngày Nhứ Quả đến, cổng phủ đệ còn đang sửa chữa. Đêm qua có Xưởng công ở đây, vì sợ quấy rầy Diêm Vương sống nên các thợ lợp đành tạm ngưng nửa ngày, hôm sau mới tiếp tục thực hiện, xuyên suốt cả ngày lẫn đêm.

Cùng với tiếng leng keng liên hồi từ thợ lợp ngói, tỳ nữ Cẩm Thư đang lau tay lau mặt cho tiểu Thiếu gia nhà mình. Khi Nhứ Quả chậm rãi hỏi bằng khẩu âm hơi hướm nét mềm mại của người phương Nam "đây là chỗ nào vậy ạ", Cẩm Thư mỉm cười từ tốn đáp lại "đây là nhà mới bệ hạ ban cho đốc chủ chúng ta đấy".

Nhứ Quả thầm nghĩ trong lòng, thì ra cha chuyển nhà rồi. Cũng may bé không hấp tấp tìm đến nhà. Có lẽ đây là biến số mà mẹ đã nhắc đến nhỉ, bé thật sự giỏi quá đi.

Nhứ Quả không kiềm lòng được, lần nữa tự khen chính mình.

"Ôi, đã đến giờ này rồi à, lang quân, chúng ta đi ngủ trước nhé ạ?" Cẩm Thư dỗ Nhứ Quả.

Thế nhưng Nhứ Quả rất kiên trì, khăng khăng phải treo hết đèn lồng trên tay chuẩn bị cho cha bé.

"Nhưng mà," Cẩm Thư có phần khó xử, không biết nên nói cho thiếu gia nhà mình ra sao, rằng mười ngày nửa tháng có lẽ đốc chủ cũng không đến đây lần nào, "Đốc chủ bận rộn chuyện triều chính..."

"Ta biết." Mẹ Nhứ Quả cũng có những lúc bận rộn, mỗi lần ra ngoài thì mười mấy ngày không gặp mặt, Nhứ Quả đã quen ở nhà ngoan ngoãn chờ đợi. Bé biết mẹ phải đi kiếm tiền, cho bản thân và cho Nhứ Quả, "Ta chỉ muốn để đèn cho cha thôi." Giống như mẹ vậy, từ xa trông đến đã nhìn thấy ánh đèn trước tiên.

Mỗi lần nhìn thấy ắt hẳn mẹ bé rất vui, chắc là vui nhỉ, Nhứ Quả không chắc lắm, dù sao mỗi khi nhìn thấy những ngọn đèn này, mẹ đều muốn tự mình xuống bếp cho bé, tuy rằng mẹ nấu ăn cũng không ngon tẹo nào.

Nhứ Quả chỉ lo cha bé không nhìn thấy, bèn bảo người giúp bé treo hết cái này đến cái khác ngoài cổng, lấy sạch đèn lồng cất trong kho còn cảm thấy chưa đủ.

Liên đại nhân ngồi trên lưng ngựa, từ xa xa đã trông thấy căn nhà đèn đuốc sáng choang như ban ngày, suýt nữa ngỡ rằng bản thân đi nhầm rồi, nhà hắn trở thành xưởng đèn lồng từ khi nào thế?

Láng giềng cách vách từng là một gia đình huân quý, tổ tiên hiển hách, chẳng qua bây giờ đã suy tàn, lúc này chủ nhân đang ôm tay đứng trước cổng nhìn Xưởng công, tỏ vẻ ngập ngừng khó nói. Cầu xin Xưởng công thu năng lực siêu phàm lại đi ạ, sắp mù mắt mất thôi.

Liên Đình lập tức thay đổi sắc mặt, ngang ngược trừng lại người kia. Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy người khác đốt đèn bao giờ sao? Ngươi không có con trai đốt đèn cho ngươi à? Ngươi đang ghen tị với ta đó hả?

Láng giềng:...