Kinh thành, Ung Kỳ.
Bạch lộ noãn không, tố nguyệt lưu thiên. [1]
[1] Sương mù khiến không gian mờ mịt, nhưng ánh trăng vẫn soi sáng bầu trời. Trích từ bài thơ "Nguyệt Phú" của Tạ Trang.
Bình minh lấp ló, vầng mặt trời vùng vẫy xuyên qua tầng mây, chiếu sáng khoảng trời mù sương tại Kinh thành bằng từng sợi nắng vàng ươm, đồng thời cũng soi sáng lên sự náo nhiệt sầm uất hai bên bờ sông Kinh Hà.
Hai bên Thiên Nhai ngoài Đông Hoa Môn là Thiên Lang Bộ với các bách gian nằm trải dài ở phía Đông và Tây, vách tường sắc đỏ nối liền mái ngói trượt dốc xuống. Đây là nơi trọng yếu của triều đình, và cũng chính là con đường mà các quan đại thần buộc phải đi qua khi vào thượng triều. Thế nhưng từ khi tiên đế chuyển khu phố bị quản này trở thành khu tự quản, lái buôn và đầy tớ được nhận lấy thánh ân đã bắt đầu mở các hàng quán ở mọi ngõ ngách trong con phố. Ngay cả Thiên Lang Bộ quan trọng nhường này cũng xuất hiện khói lửa nhân gian kéo dài không ngơi nghỉ. [2]
[2] Thiên Nhai – con đường (bậc thang) dẫn lên bầu trời, Thiên Lang Bộ - hành lang nghìn bước.
Trên đường thượng triều xơi lấy một miếng bánh, trong lúc phá án hớp qua một chén canh, hết thảy đều là những món ngon hiếm có dành cho các quan viên đã chán ngấy vại cơm quyền quý ấy rồi.
Trong đó bánh mè là món được các quan viên ưa thích nhất, trên một con đường có tới những sáu bảy sạp hàng bày bán chúng. Nhưng nổi tiếng và ăn ngon nhất thì phải kể tới "bánh mè Phụ Hưng Phường" [3]. Chủ sạp là một gia đình có ba người, buôn bán nhỏ lẻ, trù nương hấp bánh, trượng phu thái thịt, hai vợ chồng phối hợp ăn ý, từ hồi trống thứ năm trở đi đã bận rộn đến nỗi chân không chạm đất. [4]
[3,4] Trích từ bài thơ của Bạch Cư Dị "Bánh mè dạng học kinh đô... Thường khán đắc tự Phụ Hưng vô". 1 đêm có 5 canh, qua mỗi canh sẽ gõ một hồi trống, hồi trống thứ 5 là canh năm – tầm 3h-5h sáng.
Những chiếc bánh mè nóng hôi hổi liên tục ra nồi, từng thớ thịt cừu được thái thành miếng đều tăm tắp, nhúng vào nước sốt bí truyền rồi dùng bánh mè gói lại, đâu đâu cũng tỏa ra hương thơm mê người.
Con gái của cặp phu thê này cùng lắm chỉ đến mười tuổi, để chia sẻ vất vả cho cha mẹ nên cô bé đang nỗ lực hò hét ca ngợi trước sạp hàng: "Nước sốt ứa quanh miệng, ngon hết chỗ chê luôn này. Mau tới nếm thử cổ lâu tử nhà ta đi nào." Cổ lâu tử chính là bánh mè, nhưng chỉ có loại bánh được cho nhiều thịt cừu mới được gọi là cổ lâu tử. [5]
[5] 1 loại bánh cổ xưa của TQ, được kẹp rất nhiều thịt cừu, ảnh minh họa.
Trương tiểu nương vốn đã quen làm việc như này, ấy vậy mà hôm nay lại rao rất chi là khó khăn, bởi vì mỗi khi cô bé rao hàng một tiếng, thì cậu nhóc ngồi chồm hổm chống cằm trước quán nhà mình lập tức "oa" lên một tiếng, trông vô cùng giống một vai phụ họa trong hài kịch.
Có thể thấy bé rất muốn ăn nó.
Nhưng cũng thấy rành rành là bé không có tiền.
Trên người cậu nhóc là bộ y phục vải gai đầy mảnh chấp vá, bên hông là sợi dây thừng nhỏ trông như sắp đứt đến nơi, cùng với cơ thể nhỏ nhắn yếu ớt hơn cả những đứa trẻ tầm thường nọ, tất cả đều nói lên sự khốn cùng và nghèo khó của bé. Trương tiểu nương cũng để ý là ngoài hầu bao màu lam mà bé vừa móc từ trong ngực ra thì chẳng còn thứ gì sót lại trên người cả.
Có điều nhóc con này được sinh rất khéo, trên gương mặt bé là một đôi mắt tròn xoe tựa như chấm mực, cánh môi hồng hào và hàm răng trắng sữa, da thịt mềm mại nõn nà, trông y như tiên đồng hậu cận bên cạnh Thái Sơn nương nương, là người xinh đẹp nhất mà Trương tiểu nương từng gặp trong hơn mười năm cuộc đời ngắn ngủi.
"Ngươi tên gì vậy?" Trương tiểu nương không thể chống lại được "sắc đẹp", nên bèn chủ động hỏi một câu.
"Ta tên là Nhứ Quả." Nhứ Quả hỏi gì đáp nấy, hết sức ngoan ngoãn. Giọng của bé hơi hướm một ít khẩu âm phương Nam không khớp với Ung Kỳ lắm, rất giống với bánh bá trạng [6] chấm thêm ngập ngụa đường trắng. Nghe ra được bé đang cố nhại theo tiếng phổ thông ở nơi đây, nhưng trong giọng điệu từ mở, luyến, láy, đến hợp vẫn đã bại lộ quê quán của cậu nhóc.
[6] Khá giống bánh ú bên mình.
Nhứ Quả vừa trả lời Trương tiểu nương, vừa cúi đầu tiếp tục moi móc hầu bao, tuy ngón tay non nớt trắng nõn không nhanh nhẹn lắm đâu, nhưng cuối cùng nhóc vẫn tìm được thứ đồ mà mình muốn —— là một nhánh hoa hồ điệp có đủ cành và lá cực kì đáng yêu.
Cũng chả biết bé làm bằng cách nào, mà khi lấy ra nhánh hoa kia vẫn long lanh lấp lánh như còn đọng sương sớm.
Nhứ Quả đưa nhánh hồ điệp nọ cho Trương tiểu nương, đồng điếu xoáy tròn ịn trên má bé: "Cái này đẹp, tặng cho a tỷ nè."
Các tiểu nương tử phương Nam gần đây đang thịnh hành việc cài trâm bằng nhành hoa lá, làn gió này cũng đã thổi vào Kinh thành. Bản thân Trương tiểu nương từng thử qua rồi nhưng không thành công. Giờ đây cô bé mới nhận ra, rằng sai lầm không phải ở cách cô bé thực hiện mà là cô bé không tìm được loại hoa nào phù hợp để cài.
Song, nhánh hoa trên tay Nhứ Quả này lại sở hữu các phiến lá uốn cong vừa vặn, đóa hoa kia cũng xinh tươi mọng nước, chỉ cần nửa cắm vào trong tóc thôi đã hết sức đẹp mắt rồi.
Trương tiểu nương gặp cái mình thích là không chịu nổi, nhưng cô bé rề rà không dám vươn tay nhận. Vì không công chẳng thể nhận thưởng, cô bé cho rằng Nhứ Quả muốn dùng hoa để đổi lấy bánh. Cổ lâu tử nhà Trương tiểu nương được làm đầy đặn và chứa rất nhiều thịt, giá gốc của một cái đã gần tám văn tiền, cha mẹ bán bánh khổ cực, cô bé không thể mang thêm gánh nặng cho bọn họ.
Nhưng cành hoa trên tay Nhứ Quả đẹp thật ấy...
Trương tiểu nương nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không xua được sự cám dỗ, cô bé bắt đầu tính toán trong lòng xem tiền tiêu vặt mình tích cóp được còn thừa bao nhiêu, có đủ để đệ đệ đổi một miếng bánh ăn hay không. Hay là chỉ ăn bánh chay nhỉ? Mẹ cô bé làm bánh ngọt hoàng kim ngon lắm, ngoài thì giòn bên trong lại mềm, độ mặn ngọt cũng vừa phải. Nhà cô bé là kế thừa từ sư thầy Phụ Hưng thật, chứ không giống với đủ loại sạp hàng tạp nham trên con đường này.
Trong lòng hạ quyết định, Trương tiểu nương lập tức bồi thêm một câu: "Ta không muốn lấy không hoa của ngươi, ta lấy đồ trao đổi với ngươi nhé." Cô bé muốn giữ thể diện cho đệ đệ xinh đẹp này, nên cố ý nhấn mạnh là vật đổi lấy vật.
Chẳng ngờ Nhứ Quả lại vui vẻ reo lên: "Có thật không ạ? Thế thì tốt quá, xin a tỷ nói cho ta biết bây giờ là giờ nào rồi."
Trương tiểu nương ngỡ ngàng: "Ngươi chỉ hỏi cái này thôi sao?"
"Phải ạ." Nhứ Quả không hề nghi ngờ bản thân, bé còn hỏi thêm một câu nữa, "Rốt cuộc khi nào các đại nhân trong cung mới bãi triều vậy ạ?" Bé ngồi xổm ở đây sắp tê cả chân rồi này.
"Bây giờ hình như là giờ Thìn ba khắc rồi đấy, vậy là các quan lão gia phải đến năm khắc mới bãi triều được. Chẳng qua cũng có lúc bãi sớm hoặc là bãi trễ, hết thảy phải xem xem hôm nay - hoàng đế lão gia có bận hay không thôi." Mỗi ngày Trương gia đều buôn bán ở Thiên Lang Bộ này nên Trương tiểu nương có thể vỗ ngực đảm bảo, dù là không có người gõ mõ cầm canh, cô bé cũng sẽ ước lượng được thời gian ấy, có điều, "Ngươi hỏi cái này làm gì? Tìm người hay sao?"
[*] Tầm 7h45
"Dạ!" Nhứ Quả gật đầu thật mạnh. Bé cũng là người dễ thân thuộc với người khác, mới hàn huyên đôi câu đã kể tuốt tuồn tuột chuyện mà mình từng trải qua ra.
Ban đầu Nhứ Quả vốn ngồi ké xe của Trụ Tử ca cùng thôn vào Kinh thành, chuẩn bị đến Ung Kỳ để tìm cha mình. Nào ngờ trên đường lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn, không chỉ không chờ được người đến đón bé, mà ngay cả Thúy Hoa tỷ tỷ hộ tống bé cũng thất lạc mất.
"...Phí đi đường và của cải đều bị cướp hết rồi." Nhứ Quả gục đầu xuống, nom khổ sở cực kỳ. Đến nay khi nhớ lại đám ăn mày bé gặp trong ngôi chùa đổ nát ở ngoại thành mà còn thấy sợ hãi, đám đấy tỏ thói hung hăng lắm, miệng thì thốt ra toàn lời dơ bẩn, vì bảo vệ hầu bao nhỏ nên bé chỉ có thể ném hành trang về phía Đông, còn mình thì vọt sang phía Tây mà chạy.
Vì cứu lấy hầu bao mà ném lộ phí à? Trương tiểu nương tỏ vẻ chẳng thể hiểu được, sau đấy lại chấn động không nhẹ: "Vậy sao nhóc vào thành được?" Lưu dân không có lộ dẫn thì không vào được Ung Kỳ, cho dù là tiểu hài tử cũng không được. [7]
[7] Lộ dẫn là 1 loại giấy thông hành thời nhà Minh.
Nhứ Quả vỗ vỗ lên hầu bao của mình: "Ta có lộ dẫn mà." Đều là do mẹ của bé đã sớm chuẩn bị hết cho bé.
Lúc này Trương tiểu nương mới chợt hiểu, thì ra giữ lấy hầu bao là vì cái này. Chỉ là trong lòng cô bé vẫn tồn tại một vài nghi vấn, trông cái hầu bao thêu hình mèo con này không lớn lắm nhỉ, sao lại đựng được nhiều thứ thế chứ? Nào là hoa, nào là lộ dẫn: "Hầu bao của ngươi..."
Không đợi Trương tiểu nương nói hết lời, Nhứ Quả đã kiêu ngạo ưỡn ngực lên, chống nạnh đầy tự tin: "Lợi hại lắm đúng không? Cái này là của mẹ ta đấy."
Trong lòng mấy bạn nhỏ, cha mẹ chính là người lợi hại nhất trên thế gian này, cho nên đồ của họ tất nhiên cũng là đồ lợi hại nhất trên đời rồi.
Trương tiểu nương tức thì gật đầu đồng ý, cô nhóc cũng cảm thấy bánh mà cha mẹ mình làm là loại bánh ngon nhất trên đời này.
"Mẹ con đâu? Sao con không đi chung với mẹ?" Trương nương tử đã đứng trước lò nhìn con gái mình kết giao với bạn mới một lúc, hai đứa nhỏ trông y như hai cụ non vậy, nói chuyện cũng ra hình ra dáng lắm, trước đấy nàng cứ phải nín cười nên không xen lời vào.
Nhứ Quả ngẩng đầu nhìn sang, mẹ bé luôn dạy bé rằng khi nói chuyện với ai cũng phải nhìn vào hai mắt người đấy, như vậy mới tỏ vẻ chân thành và lễ phép: "Mẹ của con đã đi đến thế giới khác rồi ạ, thế giới kia có chim sắt bay được trên bầu trời, có cự thú chạy nhanh hơn cả xe ngựa, lại còn truyền được âm thanh xa tít vạn dặm đó ạ. Nói chung là lợi hại lắm, lợi hại lắm lắm, lợi hại lắm lắm lắm!"
Nhứ Quả liên mồm nói mấy câu lợi hại, bé thật sự thấy rất vui vì nơi mà mẹ bé đến.
Ấy nhưng Trương nương tử lại sửng sốt mở to mắt, giờ đây mới ý thức được mẹ của đứa trẻ này e là đã không còn nữa rồi.
Người trượng phu kiệm lời của Trương nương tử bưng bữa sáng ấm nóng từ trên bếp lò đến, chẳng nói lời nào đã xé nửa cái bánh đậu ra rồi cầm dao nhẹ nhàng mổ làm đôi, sau đấy bỏ thêm nửa cái trứng kho đã xắt nhỏ vào, cuối cùng rưới đầy nước dùng lên và dúi mạnh vào tay Nhứ Quả. Y không giỏi quan tâm đến người khác nên chỉ biết hàm hậu dặn dò: "Ăn nhiều chút nhé, ăn nhiều chút nhé." Đi một đường chắc đói bụng lắm đây.
Tuy bánh đậu không làm bằng bột mì như bán cho bao khách nhân khác nhưng tay nghề Trương nương tử khá tốt, bánh nào qua đôi bàn tay khéo léo của nàng cũng đều hương bay khắp phía, mềm mại ngon miệng, sau khi kẹp trứng gà được rưới nước dùng lên lại càng có thêm một mùi vị khác.
"Cảm ơn a nương, a thúc ạ." Trên mặt Nhứ Quả tràn đầy sự bất ngờ và vui vẻ, nói cảm ơn xong liền vùi đầu ăn chung với Trương tiểu nương. Bé ăn thứ gì cũng luôn rất cẩn thận, hé miệng cắn từng ngụm nhỏ một, nhưng rõ ràng tốc độ lần này nom nhanh hơn ngày thường không ít. Quả thật bé đã đói lả rồi, sáng nay vì để mình có thể trông sạch sẽ đôi chút trước mặt cha, nên bé đã dùng hết sạch mấy văn tiền cuối cùng.
Bánh của Trương nương tử đúng là ngon thật, Nhứ Quả vừa nếm thử đã chẳng thể ngừng lại được, nếu không có Trương tiểu nương đúng lúc đưa một chén nước sang, thì có lẽ bé đã bị mắc nghẹn do ăn quá nhanh mất thôi.
Đợi hai đứa nhỏ ăn xong nửa chiếc bánh kia, Trương nương tử mới quan tâm hỏi han tiếp: "Thế Nhứ Quả này con tìm được cha mình chưa?"
"Bây giờ con đang ngồi xổm ở đây đợi cha đây ạ." Trên môi Nhứ Quả vẫn chứa đầy hương vị còn sót lại, giương ánh mắt đầy mong ngóng về con đường mà các quan viên bãi triều.
Cả nhà Trương nương tử: "???"
Ngồi xổm? [8]
[8] Cái chữ "ngồi xổm" mang nhiều ý nghĩa lắm, nhưng trong này ý chỉ 'đợi 1 thứ chưa biết rơi xuống đầu mình', nên mọi người mới ngạc nhiên như vậy.
Từ này được dùng cũng hay thật đấy. Không đợi Trương nương tử hỏi tiếp thì Nhứ Quả đã kích động đứng lên. Bởi vì bé thật sự ngồi đợi được cha rồi này!
Các quan viên đã bãi triều rồi.
Thiên Nhai này xem như là nơi tập trung và phân tán chủ yếu của các triều thần huân quý trên cả nước, cũng giống với lời mẹ Nhứ Quả nói, nếu như có một tấm biển nện xuống năm người, thì sẽ có đến ba người có thể là quan mới, mà hai người còn lại là quan lớn hơn. Nhứ Quả tới chỗ này để thử vận may, đây là nơi có xác suất gặp được cha bé cao nhất.
Một nhóm quan đại thần mặc triều phục khác nhau đang bước ra khỏi cung, tụ lại thành tốp năm tốp ba đi chung trên đường. Có người đi thẳng đến các nha phủ hai bên trái và phải Thiên Lang Bộ, cũng có người bước đến xếp hàng mua điểm tâm sáng. Thậm chí có người còn ngồi kiệu hoặc cưỡi ngựa băng ngang qua dân chúng đông đảo trên đường.
Nhứ Quả kiễng mũi chân, cố gắng phân biệt giữa các quan viên mặc áo bào.
Trương tiểu nương nhìn cũng sốt ruột thay bé: "Nhiều người như vậy sao ngươi tìm cha cho được? Có muốn đứng lên ghế không?"
Nhứ Quả đã có dự tính trước trong lòng, bé gật đầu trông tự tin khỏi phải nói. Bởi vì lúc nằm trên giường bệnh mẹ bé có dạy bé một kỹ xảo đặc biệt để nhận dạng cha của mình —— rằng người nào đẹp nhất thì chính là người đó!
"Cũng chính là do năm đó dáng vẻ cha con quá đẹp, mới từ Trạng Nguyên chuyển thành Thám Hoa. Não của Tiên đế có vấn đề, lão ta cảm thấy 'Trạng Nguyên già, Thám Hoa đẹp' sẽ phù hợp với mong đợi của bá tánh hơn. Có điều cha con đẹp là sự thật, ôi cơ ngực kia, vòng eo kia... Khụ, ý của mẹ là cha con hiên ngang sáng láng, tuấn tú tao nhã, ngày chàng ấy cưỡi ngựa băng qua con phố chạy đến Quỳnh Lam yến, đã oanh động toàn bộ thành Ung Kỳ, lúc đó quả thật là hoa quả ném đầy cả xe, còn khăn thơm thì rơi xuống như mưa vậy."
Cả đời mẹ Nhứ Quả chẳng yêu thích thứ gì, duy chỉ thích người đẹp mà thôi. Nàng yêu thương vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn mềm mại của con trai, tiếp tục cất lời dặn dò bé.
"Nhứ ca nhà chúng ta kết hợp gen ưu tú nhất của cha mẹ, nên mới có diện mạo xinh như này đó nha. Chờ tới lúc con đến nhà cha rồi, con phải ngay lập tức ôm đùi người đẹp nhất, cao nhất trong đấy, chắc chắn đó chính là chàng ấy!"
Trong nhóm quân thần quả thật có một vị đẹp đến nỗi như hạc trong bầy gà, liếc mắt cái thôi đã khiến người ta chẳng thể quên.
Đối phương đang cưỡi trên lưng một con tuấn mã màu đỏ thẫm, mắt phượng mày ngài, gương mặt trắng lóa như ngọc, nheo mắt lại như cười như không, vẻ đẹp mỹ lệ và khí thế hung hãn tràn đầy trong xương cốt đập thẳng vào mặt người nhìn. Trên người hắn đang mặc phi ngư phục [9], cổ áo bên trên vắt chéo ngang, xiêm váy phía dưới được gấp nếp, thắt lưng đeo một chuôi đao bạc cũng khí thế át người hệt như hắn, đúng với câu nói tiền hô hậu ủng, đứng trên vạn người. Ngay cả trẻ con không phân biệt rõ địa vị quan viên cao hay thấp cũng nhìn ra được người này không tầm thường.
Nhưng lúc này đây, đầy trong đầu Nhứ Quả chỉ sót lại một ý nghĩ duy nhất —— người đó đẹp nhất, vậy người đó nhất định là cha bé!
Trương nương tử bị Nhứ Quả nhao nhao muốn nhào lên làm cho hoảng sợ, nàng gấp gáp ngăn đối phương lại, rồi vội vàng nói nhỏ bên tai Nhứ Quả: "Đó chính là Liên đại nhân, đề đốc của Đông Xưởng đấy, con không muốn sống nữa sao?" Kỳ thật nàng muốn gọi là Diêm Vương cơ, Đông Xưởng chưởng quản việc ám sát, thủ đoạn thô bạo, quyền lực trải rộng khắp dân gian và triều đình, hàng trăm quan lại còn né không kịp, chớ nói chi đến bá tánh bọn họ?
Mà đây không phải điểm mấu chốt, mấu chốt trong này là sao thái giám lại có con của mình cho được? Trương nương tử cảm thấy chắc chắn Nhứ Quả nhận nhầm rồi, nên không muốn bé xông ra chịu chết một cách vô ích.
Đúng vào lúc này, Liên đô đốc ghìm ngựa nghiêng đầu qua, dưới ánh mặt trời, trông hắn uyển chuyển như thân rồng bay lượn, nhẹ nhàng tựa cánh chim hồng bay.
Đôi mắt to rõ đen trắng của Nhứ Quả sáng bừng lên, bé quả quyết nắm tay lại, không sai, là cha của bé, cha của bé họ Lian cơ mà! [10]
[10] Liêm là Liên đều đọc là Lian.