Cha Của Cục Cưng Là Một Tổng Tài

Chương 99




“Anh vẫn luôn theo dõi vòng bạn bè của cô ta!”

Người phụ nữ tức tối, lao tới giật điện thoại của người đàn ông

ngồi trên ghế sô pha.

“Diệp Tuyết, trả điện thoại lại cho tôi!” Doãn Thành Trung lập tức

đứng dậy, giận giữ nhìn cô ta.

“Kiểu Bích Ngọc là chị dâu họ của anh, hơn nữa cô ta còn đang

mang thai đứa con của Quách Cao Minh, anh tỉnh táo lại một chút đi

—” Diệp Tuyết giận dữ hét vào mặt anh ta.

“Không phải việc của cô!”

Doãn Thành Trung tiến lên một bước, nhanh chóng giật lại được

điện thoại di động của mình, lạnh lùng trừng mắt nhìn người phụ nữ

trước mặt: “Lập tức rời khỏi đây đi, Diệp Tuyết, cô không có tư cách

ở lại nhà họ Doãn!”

Sau khi những việc cô đã làm bị bại lộ, Doãn Thành Trung mỗi khi

nhìn thấy cô ta đều hận đến nghiến răng.

Diệp Tuyết chột dạ, nhưng vẫn cao giọng nói: “Em biết trước đây

em đã làm một số việc sai trái, nhưng chúng ta đã lãnh giấy kết hôn

rồi, chúng ta là vợ chồng, giữa vợ chồng với nhau không nên khoan

dung cho nhau hay sao…”

“Đừng làm cho tôi kinh tởm nữa, lập tức cút khỏi đây!”

Chỉ cần nghĩ đến việc cô ta hợp tác với Quách Cao Minh để tính

kế mình, Doãn Thành Trung lại căm hận tâm trạng lại trở nên cáu gắt.

Mấy ngày nay Diệp Tuyết cứ luôn bám riết lấy anh, cô ta cảm

thấy chỉ cần qua một khoảng thời gian, Doãn Thành Trung nhất định

sẽ tha thứ cho cô ta, nhưng đã qua nửa tháng, anh ta vẫn giữ thái độ

lạnh lùng và cay nghiệt này.

“Doãn Thành Trung, anh thật sự…thật sự cứ cứng nhắc như vậy

với em sao, nhà họ Kiểu cũng không dễ bắt nạt!” Cô rất tức giận mở

miệng uy hiếp anh.

Doãn Thành Trung lập tức chế nhạo lên tiếng: “Nhà họ Kiều?”

“Cô hùng hổ lấy nhà họ Kiều ra dọa tôi sao, mặt mũi cô cũng to

quá nhỉ, Kiều Văn Vũ có quan hệ gì với cô, Kiều Bích Ngọc chưa từng

nhắc tới ông ta, Kiều Văn Vũ cũng chỉ là anh rể của cô mà thôi.”

Anh vô cùng phản cảm với cô ta, giống như ghét một người, thì

ghét luôn tất cả mọi thứ về người đấy.

“Chị gái em đã nói, nếu nhà họ Doãn các anh dám đề cập đến

chuyện ly hôn, nhà họ Kiểu nhất định sẽ không tha cho các người!”

Diệp Tuyết bị anh ta làm cho thẹn quá hoá giận.

Đúng vậy, đám cưới của bọn họ đã bị hủy bỏ, nhưng hai người họ

đã có giấy chứng nhận kết hôn và họ là vợ chồng hợp pháp. Cuộc

hôn nhân thứ hai chắc chắn sẽ mất đi giá trị, vì vậy Diệp Tuyết dù có

thế nào cũng sẽ bám lấy anh, cô ta muốn làm mợ chủ nhà họ Doãn.

“Hừ, tưởng rằng dựa vào nhà họ Kiều thì có thể uy hiếp được tôi

sao?”

Doãn Thành Trung vẻ mặt khinh thường, cười mỉa mai: “Diệp

Tuyết, cô quay lại hỏi chị gái cô xem, nhà họ Kiều hiện tại có phải là

sắp bị đổi họ rồi không…..Trông thì có vẻ nở mày nở mặt vì có chỗ

chống lưng vững mạnh như nhà họ Quách, nhưng trong thâm tâm

bọn họ đêu biết rõ rằng, nhà họ Kiều đang được Quách Cao Minh

nhắm tới, Kiểu Văn Vũ còn không thể tự bảo vệ mình, còn có bản lĩnh

gì có thể uy hiếp được tôi.”

Cuối cuộc nói chuyện, khuôn mặt của Doãn Thành Trung cũng

trở nên khó coi, nhất là khi nhắc đến ba từ ‘Quách Cao Minh ‘, anh ta

lại hận đến gằn giọng.

Ting tỉng…

Mấy ngày gần đây, điện thoại di động của Kiều Bích Ngọc rất bận

rộn, tất cả đều là nhờ công lao của Châu Mỹ Duy, suốt ngày có

chuyện hay không có chuyện cũng đều làm phiền cô.

Sau khi dùng bữa tối xong, cô rúc trong phòng ngủ và đăng nhập

vào diễn đàn bằng máy tính xách tay để đọc một số bài viết về việc

liên quan đến sản phụ mang thai.

Vốn dĩ cô nghĩ rằng lại là Châu Mỹ Duy gọi đến làm phiền cô,

nhưng không phải, đó là bà cụ Kiều.

“Bích Ngọc, dạo này con thế nào rồi, Cao Minh có đối xử tốt với

con không?”

Kiểu Bích Ngọc nghe thấy người bà nịnh hót này đột xuất quan

tâm đến mình, cô lập tức có một dự cảm xấu.

“Chúng tôi cũng giống như những cặp đôi bình thường khác,

không có gì.”

“Phải yêu thương và hòa thuận như vợ chồng. Buổi tối khi đi ngủ

hãy trò chuyện nhiều hơn để tăng cường tình cảm…”

Kiểu Bích Ngọc càng nghe càng thấy có gì đó không ổn, hỏi

thẳng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Bà cụ Kiểu sẽ không nói nhiều lời khách sáo với cô như vậy,

giọng điệu có chút vội mang theo chút ra lệnh.

“Bích Ngọc con nói với Cao Minh rằng nhà họ Kiều thật sự không

hay biết gì về chuyện thép của dự án cầu vượt biển bị đánh tráo vào

tháng trước. Tất cả là lỗi của người chú họ xa của con, là Đường Vĩnh

Hậu quá tham lam. Nói Cao Minh tuyệt đối đừng hiểu lầm, chuyện này

không được để ảnh hưởng xấu đến nhà họ Kiều của chúng ta được…”

Vẻ mặt của Kiểu Bích Ngọc vô cùng kinh ngạc, cô nhớ tới người

chú họ xa, cảnh tượng đẫm máu dưới tầng hầm, là Quách Cao Minh

đặc biệt dẫn cô đến chứng kiến.

“Tôi không quản nổi việc của công ty.“ Cô đáp lại với giọng điệu

phức tạp.

“Con đang nói lời gì thế!”

Bà cụ Kiều ở đầu dây bên kia đen mặt lại, giận dữ mắng lớn: “Nếu

ba mày xảy ra chuyện, cuộc sống của mày cũng sẽ không dễ dàng gì

đâu. Bây giờ nhà họ Kiều của chúng ta gần như phụ thuộc vào Quách

thị. Chuyện của nhà họ Kiểu chúng ta, mày tự xem mà làm đi.” Nói

xong liền cúp điện thoại.

Bọn họ ngoài coi cô là công cụ lợi dụng thì còn có thể có tình

cảm gì khác chứ, thực sự muốn cắt đứt quan hệ với bọn họ! Phiển

thực sự!!

Tuy nhiên, cô lại đặt điện thoại lên bàn, ngồi yên lặng trên ghế sô

pha và suy nghĩ về chuyện này.

Quách Cao Minh nâng đỡ nhà họ Kiều, nhưng lại vô tình nắm

được thóp của nhà họ Kiều, Kiều Bích Ngọc không nghĩ rằng anh ấy

thực sự sẽ ra tay với nhà họ Kiều, anh ấy làm như vậy dường như chỉ

để giam chân nhà họ Kiều.

“Chẳng trách những người đó không dám đắc tội anh ấy…” Bởi vì

chính bọn hon cũng sẽ bị liên lụy.

Mọi người trong giới kinh doanh đều biết rằng việc trở thành kẻ

thù của Quách Cao Minh chắc chắn không phải là điều khôn ngoan

gi:

“Đang làm gì đó?”

Cô suy nghĩ quá nhập tâm, cửa phòng bị mở mà cô cũng không

chú ý đến, Quách Cao Minh cứ như vậy mà thình lình xuất hiện trước

mặt cô.

Kiểu Bích Ngọc nhìn anh, cơ thể cô căng thằng theo bản năng:

“Không, không làm gì cả.”

“Tôi đang xem một số bài viết chia sẻ trên các diễn đàn ba mẹ và

con cái… Cô quay mặt đi không nhìn thẳng vào anh, có chút lo lắng

viện đại một cái cớ.

“Bài viết?” Quách Cao Minh vẫn đứng trước mặt cô, ngữ điệu

không rõ mang theo ý tứ gì.

“Chính là diễn đàn này, có rất nhiều phụ nữ chuẩn bị làm mẹ, bọn

họ thường chia sẻ kinh nghiệm.”

Tốc độ nói của Kiều Bích Ngọc có chút nhanh, xoay màn hình

máy tính xách tay trên bàn về phía anh, như để chứng minh rằng

mình không nói dối, nghiêm túc nói với anh.

“Họ nói rằng khi mang thai, người đàn ông trong nhà rất dễ cảm

thấy khó chịu và dễ bị đi ngoại tình…Sau đó, họ chia sẻ một số kinh

nghiệm và dùng cách gì để giúp đàn ông…”

“Họ nói rằng họ có thể sử dụng sextoy“ Kiều Bích Ngọc nói đến

đây, ngược lại vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Cô bối rối ngẩng đầu lên: “Quách Cao Minh, sextoy là cái gì?”

Lúc này, khuôn mặt anh tuấn của Quách Cao Minh sững ra một

lúc.

“Khi mang thai đừng dùng điện thoại và máy tính quá nhiều, lên

giường nghỉ ngơi đi.“ Anh trầm giọng đổi chủ đề.

Kiều Bích Ngọc cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều, nhanh chóng

thu dọn tắt máy tính, vào phòng tắm rửa mặt, lên giường đi ngủ.

Quách Cao Minh vào phòng tắm trong phòng sách để tắm, sau

khi đi ra thì quay lại bàn làm việc xem tài liệu.

Tuy nhiên, anh có vẻ hơi mất tập trung.

Anh có thể cảm thấy rằng cô ấy rất sợ anh.

“Bởi vì lần trước…” Anh quay đầu nhìn màn đêm đen kịt ngoài

cửa sổ, nhớ tới lần trước cưỡng ép cô xuống tầng hầm, cô ấy thật sự

bị doạ đến sợ hãi.

Tâm trạng rối bời anh dứt khoát rời khỏi phòng làm việc và trở về

phòng ngủ để nghỉ ngơi.

Người phụ nữ trên giường đã ngủ rồi.

Gần đây, cô ấy đã an phận hơn rất nhiều, Quách Cao Minh vén

chăn bông lên và tất nhiên là nằm xuống ngủ bên cạnh cô ấy.

Vòng tay qua eo ôm cô vào lòng, Kiểu Bích Ngọc không phản

kháng, dường như cô cũng đã quen, cô dụi mặt vào ngực anh, lông

mày giãn ra, ngủ một giấc thật yên bình.

Quách Cao Minh nhìn động tác nhỏ của cô, trong lòng có chút

xao động kỳ lạ.

Vươn năm ngón tay ra chải mái tóc dài mượt mà của cô: “Sợ tôi

sao?“ Anh nhỏ giọng lẩm bẩm.

Anh ôm cô chặt hơn, đôi môi mỏng dán vào tai cô.

“Kiều Bích Ngọc, nếu em thực sự sợ tôi, vậy thì đừng chọc cho

tôi giận.” Giọng anh rất thấp và trầm, giống như một lời cảnh cáo, khó

chịu và có chút bất lực.