Cốt truyện [Sinh Đôi] vô cùng máu chó.
Tả Tiện đọc mà khóe môi nàng run run co rút, có vẻ sắp không còn nhận ra là của mình nữa rồi.
Bộ phim có hai nam chính, dựa theo trào lưu của giới trẻ hiện nay nên nam chính cực kỳ đẹp trai, trong nhà nhiều tiền, tài giỏi mọi mặt y như 'Nam thần'.
Anh trai – cũng chính là nam chính thứ nhất, tên là Hoàng Phủ An, tính tình ôn hòa, giỏi nhất là đàn dương cầm.
Buổi vũ hội khai giảng anh đã làm lung lay trái tim nữ chính.
Hôm ấy anh đứng giữa sân nhảy ngồi đàn bản [Thì thầm mùa thu] bằng dương cầm. Hơn nữa anh còn mời nữ chính – người bị nhiều học sinh cô lập nhảy mở màn. Từ đó nữ chính động tâm, sau đó nữ chính còn biết anh nổi danh toàn trường với tên 'Vương tử dương cầm ưu buồn'.
Nam chính thứ hai là Hoàng Phủ Tước, em trai Hoàng Phủ An. Là một badboy cầm đầu toàn trường. Việc thường làm nhất là khi dễ kẻ yếu, thu phí bảo hộ, đùa giỡn với các nữ sinh, mấy chuyện đánh nhau xảy ra thường xuyên như trò chuyện, mà bên cạnh đó cậu cũng rất đẹp trai. Khi phát hiện anh trai mình có hứng thú với nữ chính, mỗi ngày cậu sẽ trêu chọc nữ chính, từ đó nữ chính đã đặc biệt tặng cho cậu biệt danh 'Ác ma'.
Cứ như thế mỗi ngày nữ chính sẽ vô tình gặp được nam chính, sau đó sẽ bị nam chính thứ hai cắt ngang. Thời gian thấm thoát trôi qua, nữ chính dần nhận ra mình có tình cảm với nam chính. Thế nhưng ngày vui nào cũng chóng tàn.
Trong một lần họp lớp, nữ chính uống nước do tình địch đưa. Kết quả sáng hôm sau tỉnh lại cùng phòng với nam chính thứ hai.
Lúc này nam chính vô cùng đau khổ nhưng vẫn nguyện ý chấp nhận... Hai tháng sau nữ chính mang thai.
Đọc đến đây Tả Tiện run run khóe môi, kịch bản này cẩu huyết quá mức rồi! Chỉ còn thiếu xuất hiện cảnh mẹ chồng độc ác cầm hai trăm ngàn nói với nữ chính 'Chỉ cần cô tránh xa con tôi, tôi sẽ đưa tiền cho cô!'.
Tả Tiện lau mô hôi lạnh cúi xuống đọc tiếp, không ngờ kết quả lại làm nàng giật mình.
Vì đang mang đứa con nên mối quan hệ của nữ chính và cậu em trai càng xích lại gần nhau hơn. Sau đó nàng dần phát hiện cậu em trai bá đạo ngày nào thi thoảng cũng bộc lộ vẻ ôn nhu, vô tình nữ chính đã động lòng với cậu. Nhưng khi nữ chính còn đang rầu rĩ thì hay tin nam chính đang trên đường trở về mừng sinh nhật nàng lại gặp phải tai nạn ô tô, trở thành người thực vật.
Nữ chính vô cùng đau khổ vì thế nàng sinh non, cậu em trai chạy đến chăm sóc nữ chính không ngờ ngất xỉu giữa đường. Người qua đường đưa đến bệnh viện khám chữa bệnh, phát hiện là do bệnh tim đột ngột tái phát.
Nữ chính cô đơn một mình sinh ra đứa trẻ, biết được cậu em trai không còn sống được bao lâu nữa, trước đây cậu bá đạo như thế là vì muốn che giấu sự thật về cơ thể ốm yếu của mình thôi, thật ra cậu cũng rất ôn nhu. Nữ chính kéo thân thể ốm yếu của mình chăm sóc cho cậu em trai suy sụp tinh thần trên giường bệnh.
Bỗng nhiên lúc này nam chính đang là người thực vật tỉnh lại.
Anh ký đơn quyên tặng sau đó đưa lá đơn cho nữ chính, nữ chính hít một ngụm khí lạnh, trước khi chết anh nói "Trái tim anh sẽ đi theo A Tước bảo vệ em."
Sau đó nữ chính ôm thi thể Hoàng Phủ An gào khóc, ngoài cửa nam chính thứ hai mặc quần áo bệnh nhân buồn bã rời đi.
Phần thứ nhất kết thúc ở đây.
Tả Tiện sau khi xem xong toàn bộ kịch bản: "..."
Bộ phim này...
Nàng thật sự không dám nhận!
Trước tiên không nói đến chuyện có nhà trường nào sẽ tổ chức vũ hội trong ngày khai giảng thì chuyện lúc vũ hội diễn ra chiếc đàn dương cầm quý giá như thế lại đặt ngay trung tâm, chẳng lẽ nhà trường không sợ bị quậy phá sao?!
Hơn nữa tình địch đưa nước mà nữ chính cũng dám uống! Nếu không phải là thánh mẫu Maria thì chính là một kẻ ngốc!
Hơn nữa bộ phim này... Chỉ mới là phần một thôi!
Tả Tiện cảm thấy rùng người.
Cuối cùng nàng đã biết tại sao sau này mọi người lại chỉ trích bộ phim khởi đầu dòng chuyển thể đến vậy.
Vì thế Tả Tiện nhanh chóng cầm điện thoại lên, đỡ trán gọi cho Trần Song "Chị Song, em không thể nào nhận bộ phim này được, cốt truyện quá... không thể nói nổi."
Trần Song bên kia thắc mắc không biết vì sao Tả Tiện lại nói cốt truyện có vấn đề "Chị có xem qua trước rồi, tuy cốt truyện hơi quanh co nhưng ở tuổi của em bây giờ đóng những bộ phim thần tượng sẽ dễ nhận thêm nhiều người hâm mộ hơn."
Tả Tiện run run khóe môi, có lý mà không biết nói ra thế nào "Nhưng mà Tưởng đạo diễn có đề cử cho em cơ hội hát [Hoàn Gia] ca khúc chủ đề của [Quân Lâm], em muốn chuyên tâm chuẩn bị!"
Muốn quay được một bộ phim dù mười năm trước hay mười năm sau cũng không ai vượt qua, được đánh giá là kiệt tác của điện ảnh và phim truyền hình, nhất định nó phải là một bộ phim có ý nghĩa mới lạ trước đây chưa từng có.
Dù chỉ diễn vai phụ trong bộ phim ấy thì nhiều năm sau nhắc lại ai cũng cảm thấy nó là kinh điển trong kinh điển.
Điều này Trần Song cũng biết vì thế cô trầm ngâm một lúc rồi đáp lời "Được rồi, nhưng để chu toàn chị sẽ sắp xếp giúp em, nếu có thời gian rảnh chúng ta có thể nhận cả hai. Tuy cực khổ một chút nhưng sẽ có lợi cho em."
Tả Tiện đồng ý sau đó nàng liếc xuống nhìn kịch bản đang cầm trên tay, trầm mặc một lúc rồi ôm tô salad vào phòng bếp – Thật là đau mắt quá đi.
*
Vì muốn bản thân luôn trong trạng thái tốt nhất khi ghi âm nên mấy ngày qua Tả Tiện chỉ ở nhà nghỉ ngơi, không dám ăn thứ gì kích thích đến cổ họng.
Hôm nay Trần Song đến đón nàng, thời tiết hơi lạnh, bên ngoài còn có chút mưa. Vì sợ sẽ bị cảm nên Tả Tiện mặc vô cùng dày.
Phần lớn nàng và Lục Tinh Nhàn chỉ trò chuyện qua điện thoại, lâu rồi cả hai chưa gặp mặt, vì thế hôm nay Tả Tiện đến rất sớm, còn sớm hơn giờ hẹn cả tiếng đồng hồ.
Dù sao nàng cũng không phải là tiểu minh tinh mới ra đường đời. Tuy nàng đến sớm nhưng không câu nệ như mọi người nghĩ. Lúc dẫn đến phòng thu Tả Tiện mới phát hiện người phụ trách còn đến sớm hơn nàng.
Bên trong rất ấm áp, Tả Tiện vẫn còn mang khăn choàng, áo khoác thì được nàng cởi ra lúc mới vào rồi. Tuy vậy vẫn hơi toát chút mồ hôi.
Tả Tiện gõ nhẹ cửa, hai người trong phòng chuyển tầm nhìn về phía cửa, nàng bước vào bình tĩnh không kiêu ngạo "Chị Tinh Nhàn, thầy Lộ."
Lục Tinh Nhàn nhìn thấy Tả Tiện trước, khóe môi cô cong lên thoắt ẩn ý cười, vô cùng khách sáo hỏi "Em là người mới mà Tưởng đạo diễn giới thiệu phải không?"
Tả Tiện mỉm cười gật đầu một cái.
Lúc này Lộ Thu Hàn đứng bên cạnh mới nhướng mắt nhìn Tả Tiện, gương mặt lãnh đạm, lát sau mới tỉ mỉ đánh giá nàng. Bỗng nhiên nở nụ cười "Người mới à, ngoại hình không tệ."
Nếu người đứng đây không phải Tả tiện mà bị nói thẳng như thế chắc chắc sẽ khó chịu rồi bỏ chạy mất dép rồi. Ý của Lộ Thu Hàn còn không phải ám chỉ nàng dựa vào khuôn mặt mới có được sao?
Tả Tiện chú ý biểu cảm trầm xuống trên mặt Lục Tinh Nhàn. Nàng cảm thấy Lộ Thu Hàn tuy tiếng tâm vang xa nhưng tính tình cũng chẳng kém cạnh.
Trước giờ cả hai chưa từng hợp tác với nhau nên đối phương có suy nghĩ như thế là điều dễ hiểu.
Tả Tiện tiến lên một bước, đóng cửa lại, nàng vươn tay chào "Chào ngài, tôi là Tả Tiện."
Lộ Thu Hàn nhìn tay nàng, khẽ nhíu nhẹ mày.
Anh cũng không trực tiếp chạm vào, chỉ nhìn chằm chằm một lúc. Lát sau tựa như chưa hề tỏ ra khó chịu, Lộ Thu Hàn lên tiếng hỏi "Về âm nhạc, có biết chơi nhạc cụ gì không?"
Tả Tiện chậm rãi rút tay về, nhìn thoáng qua vết chai trên tay do nhiều năm luyện tập mà thành, nở nụ cười đáp "Đàn dương cầm, đàn tranh, đàn violin... mỗi thứ biết một chút."
Lộ Thu Hàn nhìn nàng một cái rồi cười lạnh "Tự đại."
Hiện tại có biết bao người trẻ tuổi chỉ mới chạm vào cây đàn liền tự nói mình biết chơi, thậm chí một khúc nhạc hoàn chỉnh còn không đánh được!
Mỗi thứ biết một chút, năm chữ này tuy nói ra thì dễ nhưng ngay cả anh còn chưa dám nhận mình đã làm được như thế!
Tả Tiện cười híp mắt không phản bác lại, nàng ngầm nhìn Lục Tinh Nhàn nở nụ cười cho cô an tâm.
Trợ lý mờ nhạt đứng bên cạnh không nhịn được phải nhìn thoáng qua Tả Tiện, phát hiện nàng vẫn rất bình tĩnh. Trợ lý thoáng giật mình – Như thế mà vẫn nhịn được?
Ngược lại Tả Tiện chẳng cảm thấy có gì quá đáng, dù sao hiện tại đúng là như thế. Nàng chưa đủ năng lực cũng chẳng đủ danh tiếng, tuy Lục Tinh Nhàn xem nàng là bảo bối nhưng người không quen biết nhìn vào chỉ thấy được nàng tự cao tự đại.
Chẳng qua trước khi bước vào phòng thu âm Lục Tinh Nhàn đi qua người Lộ Thu Hàn, cô vỗ nhẹ lên vai anh, cười khẽ một tiếng nhưng trong mắt chẳng thấy ý cười "Ngài Lộ, cẩn thận sau này bị chim ưng mổ vào mắt."
Lộ Thu Hàn kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lục Tinh Nhàn, sau đó không nhìn được xoay đầu nhìn Tả Tiện đang bắt đầu thử âm. Bây giờ anh mới nhận ra cả hai từng tham gia chung một bộ phim.
Lộ Thu Hàn nhíu mày, sau đó không nói thêm gì nữa.
*
[Hoàn Gia] là một ca khúc cổ phong tương đối bi tráng. Ca khúc thể hiện cả đời Lâm Phưởng và Lâm Tiện Tiện phiêu bạt không nơi nương tựa, mong mỏi ngày gặp lại, nhưng đến khi có thể gặp lại cũng là lúc cả hai mãi mãi xa nhau như đất với trời.
Vì thế nếu không hiểu bối cảnh ca khúc thì sẽ khó mà truyền đạt được hết nội dung ra ngoài.
Các đoạn nhạc đệm trong phim thường không cần ca sĩ biểu đạt tình cảm – bọn họ chỉ cần một ca khúc phù hợp với cốt truyện là được rồi.
Đáng tiếc bây giờ phần lớn ca sĩ đều đi theo hướng tự do, muốn họ nhập tâm vào cốt truyện để biểu diễn còn khó hơn muốn mạng họ. Cũng chính vì lý do này nên dù [Quân Lâm] đã quay chụp hơn phân nửa kịch bản nhưng đến nay phần nhạc vẫn còn để trống.
Tả Tiện nghe trước một đoạn nhạc đệm, khoảnh khắc nàng nhắm mắt lại tựa như được dẫn đến giữa trung tâm.
Khúc nhạc mở màn như từ phương xa truyền đến, tiếng chuông chậm rãi vang lên, theo sau đó là tiếng gió gào thét, dường như có thể nghĩ đến một sa mạc rộng lớn ngay.
Đại mạc cát vàng bao la, một người mặc chiến giáp đồng cổ xa xưa cưỡi trên lưng lạc đà, gương mặt nàng vươn đầy cát bụi.
Nàng nhìn đại mạc mênh mông không điểm cuối, trong lòng lại nhớ về cố quốc phương xa. Khẽ nhíu mày, đáy mắt không thể giấu được vẻ lo lắng.
Đây là đoạn thời gian Lâm Phưởng chinh chiến gian khổ ở ngoại quốc, nàng chẳng có bao nhiêu thời gian để nghỉ ngơi, lúc đứng giữa đại mạc bạt ngàn chỉ có thể dõi mắt nhìn về quê hương. Gần như ngay lập tức Tả Tiện đã nắm bắt được cảm xúc này.
Nàng mở đôi mắt, thở nhẹ một hơi, nhìn ra Lộ Thu Hàn đang bên ngoài, cười vui vẻ nói "Tôi chuẩn bị xong rồi."
Lục Tinh Nhàn đứng bên cạnh chăm chú quan sát Tả Tiện nãy giờ, cô chậm rãi nở nụ cười bước đến chỗ thu âm kế bên, ra hiệu với người bên ngoài "Bắt đầu đi."