Cậy Sủng Sinh Kiều

Chương 24: Tiện Tiện: Tôi đã cảnh cáo cô trước rồi




Tả Tiện có điện thoại.

Đây là số điện thoại đối ngoại của nàng. Bây giờ nàng đang quay phim, bên cạnh là Tăng Tiểu Vũ nên em sẽ phụ trách nghe máy. Thế nhưng rất ít khi sẽ có điện thoại gọi đến nàng, phần lớn là gọi đến bên Trần Song trước.

Nàng cũng không ngờ sẽ nhận được cuộc gọi từ người này – Tôn Gia Di.

Từ lần ở studio trước đó đến nay nàng chưa từng gặp lại Tôn Gia Di. Thậm chí ngay cả khi bài viết gắn tag trên weibo cô ta cũng không đáp lại. Tựa như người tên Tôn Gia Di đã bốc hơi khỏi thế gian, biến mất như chưa từng tồn tại.

Tả Tiện vừa biết liền ngạc nhiên, nhận điện thoại trên tay Tăng Tiểu Vũ nhìn thoáng qua dãy số – là điện thoại bàn.

Xem ra đối phương không có ý tốt gì cho lắm.

"Cô ấy nói gì?" Tả Tiện ngồi xuống ghế nghỉ khẽ hỏi.

Vai diễn của nàng gần quay xong hết rồi. Bây giờ nữ chính đã lên cung chủ, sau lưng nữ chính còn có Lục Tinh Nhàn đóng vai tướng quân làm hậu thuẫn, nắm chắc binh quyền. Vì thế địa vị của nàng cũng dần thăng chức lên theo nữ chính. Gần đây không còn phải làm việc nặng nhọc nữa. Nhiều nhất là phất phơ cây quạt hoặc đấm bóp chân cho Diêu Lam thôi.

Ngoài trừ lời thoại hơi dài, mặc cung trang mùa hè quay phim trong cái khí trời lạnh chết người thì tạm có thể xem công việc của nàng rất nhàn hạ.

Tăng Tiểu Vũ nhíu mày, em không có mấy thiện cảm với Tôn Gia Di, nghe Tả Tiện trả lời liền nói "Không biết cô ấy muốn làm gì mà lại hẹn gặp chị ở hoa viên phía sau."

Vào thời gian này tất cả các diễn viên và nhân viên đoàn phim đều bận quay chụp. Ai cũng trong tư thế sẳn sàng đợi lệnh, đề phòng bất kỳ sự cố nào phát sinh.

Chớp mắt đã vào tháng hai, khí trời dần ấm lên thế nhưng phần lớn thời gian cả đoàn phim phải quay ngoài trời vì thế vẫn tương đối lạnh. Thay quần áo tới lui quá phiền phức nên Tả Tiện chỉ trùm thêm áo lông lên người.

Buổi trưa mặt trời lên cao, một tay chống người, một tay nàng cầm điện thoại, không rõ có đang nhìn màn hình hay không.

Nghe xong nàng nhìn qua hướng hoa viên nhỏ, hỏi "Khi nào?"

Tăng Tiểu Vũ nhìn lại thời gian "Không hẹn giờ... cô ấy chỉ nói ở đó đợi chị, nói có chuyện muốn nói với chị."

Chuyện này Tăng Tiểu Vũ cũng cảm thấy khó hiểu.

Nếu Tôn Gia Di muốn xin lỗi sao không nói trên weibo? Sao không mở họp báo? Hẹn Tả Tiện ra gặp riêng để làm gì?

Còn nữa, vị trí vườn hoa hẻo lánh, vừa nhìn đã biết không hề có ý tốt.

Tả Tiện chậm rãi nở nụ cười.

Nàng để điện thoại xuống nói "Đi thôi, em đi với chị."

Tăng Tiểu Vũ sợ Tả Tiện không cho đi theo, em còn đang nghĩ cách lén chạy đến, vừa nghe Tả Tiện gọi liền thở phào nhẹ nhỏm đáp lời "Vâng!"

Cả hai chậm rãi bước đến. Thời gian này nhân vật Lâm Tiện Tiện đang trúng kịch độc trong người, Phong Vũ gạt nàng, nàng thì thường xuyên lâm vào trạng thái hôn mê, lúc thanh tỉnh không nhiều lắm. Những cảnh có mặt thì nàng cũng chỉ nửa tỉnh nửa mê, bên cạnh có người hầu hạ, cả người trùm chăn nằm một chỗ. Nhìn qua đã thấy vô cùng thư thái.

Tiếp theo là cảnh Phong Vũ đấu trí với các phi tử nên vai diễn của nàng cũng dần ít đi.

Vì thế Tả Tiện đi dọc theo con đường đến đây chưa từng có ai gọi nàng lại.

*

Đây là lần đầu Khúc Bình vào phim trường [Quân Lâm].

Nơi đây rất rộng, dù sao cũng là bộ phim cung đấu cho nên sẽ chọn nơi nổi tiếng bám sát vào bối cảnh cổ đại. Đừng nói là bảng hiệu lớn, ngay cả một biển chỉ dẫn nhỏ cũng không có.

Dọc theo đường đi cô chỉ có thể dựa vào trực giác mà bước tiếp. Xung quanh là tường hoàng cung, rẽ trái rẽ phải bất tri bất giác lại rẽ vào một khoảng sân đầy cỏ dại.

Đi vòng quanh một lúc vẫn không thể ra ngoài được, Khúc Bình còn đang suy nghĩ có nên gọi cho Tưởng Mẫn Duệ nhờ người tìm mình không thì cô nghe thấy giọng một nam một nữ đang trò chuyện.

Bước đến gần nhìn thử, mắt Khúc Bình liền sáng lên. Cô biết hai người đó!

Một người là người đầu tư vào [Quân Lâm] ít tiền, tên là Lưu Trình Lương. Người còn lại tuy cô chỉ nhìn thấy qua ảnh nhưng nhiêu đó cũng đã đủ nhớ rõ. Đây không phải nữ chính của drama – Tôn Gia Di sao?

Nơi này quá khuất, dù có ai muốn chạy đi wc cũng không đến đây được. Hơn nữa thời gian này có rất nhiều muỗi, lại còn rất độc, để chích một cái chắc chắn rất lâu mới có thể lặn xuống được.

Hai người này hẹn nhau ở đây... còn làm ra vẻ thần bí, rốt cuộc muốn làm gì?

Tôn Gia Di đưa cho Lưu Trình Lương một bình thủy tinh nhỏ. Vì bốn phía xung quanh vắng lặng nên giọng nói của cô nghe khá rõ "Của ngài đây, giữ kỹ, lát nữa Tả Tiện sẽ đến... Ngài phải nắm chắc thời cơ, nếu bây giờ không thành công thì chắc chắn sau này không còn cơ hội nữa! Em qua bên kia trông chừng."

Lưu Trình Lương nhận lấy cái bình sau đó đưa lên mũi ngửi một cái, trong nháy mắt vẻ mặt mất hồn trống rỗng. Khúc Bình không biết bên trong chứa gì nhưng chắc chắn không phải thứ gì tốt.

Hơn nữa vừa rồi họ nói gì? Tả Tiện?

Bọn họ hẹn Tả Tiện đến đây làm gì?

Đầu Khúc Bình trống rỗng không nghĩ ra gì, cùng lúc đó có tiếng bước chân truyền từ nơi khác đến.

Cô nhìn cảnh này không biết nên làm sao thì nhớ lại đoạn video vì thế theo bản năng lấy ra máy ảnh của mình, chỉnh sang chế độ quay phim rồi đưa lên ngắm.

– Máy ảnh này dùng để chụp ảnh hậu trường bộ phim cho Lục Tinh Nhàn cơ!

Thật là tiếc!

Khúc Bình nhìn xung quanh khẽ mím môi, cô nắm chặt ba lô trong tay, khi nào có tình huống bất ngờ sẽ xông ra ngay.

Nghe thấy tiếng động Lưu Trình Lương vội vã tìm chỗ nấp. Bình nhỏ trên tay rớt xuống cũng không thèm nhặt lên.

Tả Tiện không để Tăng Tiểu Vũ đi vào theo mà để em giữ cửa bên ngoài. Liếc thấy một vật màu trắng, nàng cười híp mắt cầm lên đặt vào tay Tăng Tiểu Vũ nói "Em nhớ kỹ, nếu lát nữa xảy ra chuyện chị sẽ hô lớn, em dùng cái kèn này gọi người đến. Phải nắm chắc thời cơ, biết chưa?"

Tăng Tiểu Vũ chăm chú lắng nghe, nghiêm túc gật đầu. Em nắm chặt kèn đồng trong tay đáp lời "Vâng!"

Nói xong Tả Tiện bước vào trong.

Bên trong chỉ có một mình Tôn Gia Di, nàng nhìn quanh một vòng, thản nhiên nói "Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?"

Nàng không lo Tôn Gia Di sẽ làm gì được nàng – Dáng người cô ấy nhìn như xuất thân từ diễn viên khiêu vũ, tay chân nhỏ nhắn thon gọn.

Tuy vóc người Tả Tiện cũng nhỏ gọn nhưng từ nhỏ nàng đã được luyện võ. Đứng như tùng ngồi như chuông(*), dáng người thẳng tắp. Tuy không luyện tập thời gian dài nhưng đừng nói là Tôn Gia Di, ngay cả một gã đàn ông cao to đen hôi cũng chỉ cần vài chiêu là xử lí được.

Cũng vì thế kiếp trước Tả Tiện hầu như không cần dùng đến cascadeur, cho đến tận bây giờ các cảnh quay của nàng đều là hành thật giá thật.

Tôn Gia Di do dự tiến lên một bước. Sau khi đến gần nàng bả vai cô run run tựa như sắp khóc. Tả Tiện thấy vậy chau mày nhưng không di chuyển, chỉ có đôi tay đang bỏ trong túi hơi nắm chặt.

Có lẽ sau khi xác định Tả Tiện chỉ đến đây một mình Tôn Gia Di dần dừng khóc.

Giây sau Tôn Gia Di bỗng nhào tới, dùng hết sức ôm chặt Tả Tiện lại, hô lớn phía sau "Còn không mau ra đây!"

Tả Tiện đứng đó bất động: "..."

Cô ta gọi ai nữa chứ?

Giây tiếp theo nàng đã biết Tôn Gia Di muốn làm gì.

Một gã đàn ông cao to đen hôi bước ra từ phía sau núi giả. Vóc người hắn mập mạp, vẻ mặt vô cùng kỳ lạ, hô hấp nặng nề, đôi mắt mông lung, cả khuôn mặt đỏ bừng trông hưng phấn một cách bất thường.

Tả Tiện khẽ nhíu mày, nàng cũng hiểu được đại khái chuyện này – Tôn Gia Di muốn cá chết lưới rách rồi.

Nếu như nàng chỉ là một diễn viên nhỏ mới vào nghề e là lúc này lẻ loi một mình ở nơi hậu hoa viên hẻo lánh, đối mặt với Tôn Gia Di và một gã đàn ông chắc chắn lành ít dữ nhiều, không có cơ hội phản kích. Nếu như may mắn nàng sẽ bị Tôn Gia Di giữ chứng cứ, áp chế cả đời.

Nếu kém may mắn... sẽ vùng vẫy một thời gian rồi tự sát.

Lưu Trình Lương bước đến gần, không nhịn được cởi bỏ áo khoác, chỉnh sửa bản thân rồi mắng "Mẹ nó, gây cho ông nhiều phiền phức đến thế... Hôm nay ông đây sẽ cẩn thận giáo huấn cô lại..."

Ánh mắt hắn đánh giá Tả Tiện từ trên xuống dưới, quét kỹ qua từng vòng, thô bỉ nuốt nước miếng một cái.

Tả Tiện vẫn bình tĩnh như cũ, nàng không nhìn tới ánh mắt ô uế kia chỉ lạnh lùng nhìn thoáng qua Tôn Gia Di còn đang ôm chặt mình "Tôi đã cảnh cáo cô trước rồi, không nên dây vào, kỹ thuật diễn này của cô nên dùng với đạo diễn thì hơn."

Tiếng nàng vừa vang lên, chưa kịp động thủ, không biết từ đâu có một nữ sinh lao ra.

Nhìn qua có vẻ không giống người trong đoàn phim, cũng chẳng phải đoàn phim khác đến đây quay. Cô vừa đến vừa ôm chặt ba lô trong tay hô to "Buông cô ấy ra, các người muốn làm gì!"

Nữ sinh tức giận xông đến, ba lô trong tay đập thẳng lên sau đầu Tôn Gia Di, Tôn Gia Di kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống đất.

Nữ sinh có vẻ rất khẩn trương, vừa đánh ngã người ta cũng ngồi xuống thở hổn hển, đờ đẫn nhìn xung quanh hỏi "Giờ... giờ làm gì đây?"

Nàng ngẩn ra, chưa kịp biết đang xảy ra chuyện gì đã thấy gã đàn ông nhổ nước bọt mắng "Mẹ nó! Con đi*m! Chết đi..."

Tả Tiện chau mày, đá một cước lên Tôn Gia Di vừa ngồi dậy sau đó vô cùng soái tỷ bước lên vài bước, nghiêng người, giây tiếp theo tung chân dài đá thẳng lên ngực Lưu Trình Lương.

Lưu Trình Lương ngã xuống đất, hét thảm một tiếng, một lúc lâu sau vẫn chưa đứng dậy nổi.

Gương mặt nàng lạnh băng bước đến đá đá hắn. Cầm cái bình nâu tròn bên cạnh lên xem.

Bên trên không có ghi gì nhưng nàng đã ở trong giới giải trí nhiều năm, hơn nữa lúc nãy Lưu Trình Lương định giở trò, làm sao Tả Tiện không biết đây là vật gì chứ?

Tả Tiện lộ ra một tia cười lạnh, lục soát trong túi áo hắn tìm được danh thiếp hỏi "Người của Lưu gia?"

Lưu Trình Lương đỏ mặt, đã biết xảy ra chuyện gì nhưng vẫn giả mắt điếc tai ngơ.

Tả Tiện ném vật trong tay xuống vừa hay che lên mặt hắn, nàng quay lại nói với Khúc Bình vẫn còn ngồi ngốc một bên "Có thể đứng lên..."

Bỗng cách đó không xa vang lên tiếng kèn chói tai, rung động cả màng nhĩ người nghe. Một lát sau vang lên giọng nói Tăng Tiểu Vũ hô lớn "Nhanh – người đâuuu! Cứu mạngggg!"

Khúc Bình tay chân mềm nhũn vừa đặt mông ngồi xuống liền kinh hoảng ngẩn đầu.

Khóe môi Tả Tiện giật một cái, nhìn thấy Tăng Tiểu Vũ ôm gương mặt đầy nước mắt chạy đến.

... Quả thật Tăng Tiểu Vũ nắm bắt thời cơ rất tốt nha! . Truyện Sắc

______________

(*) Đứng như tùng, ngồi như chuông – 站如松坐如钟: Thành ngữ của người xưa: "Lập như tùng, tọa như chung, hành như phong, ngọa như cung". Nghĩa là: Đứng (thẳng) như cây tùng, ngồi (vững) như cái chuông, đi (nhẹ) như cơn gió, nằm (cong) như cánh cung.