Cậy Sủng Sinh Kiều

Chương 19: A Nhàn: Tạm thời giữ bí mật




Hiếm có diễn viên mới chưa xuất hiện trong bộ phim nào đã chiếm được hot search weibo.

Thế mà Tả Tiện hết lần này đến lần khác liên tục lên hot search ngồi.

Tuy cách lên hot search không như mong muốn nhưng đến cùng người thông minh nhìn qua liền biết ai là người thắng cuộc!

Tưởng đạo diễn cầm điện thoại di động lướt xem, càng xem càng kinh ngạc. Liếc mắt nhìn về phía mấy nhà đầu tư, trong thoáng chốc do dự.

Tình thế bây giờ đã rõ rồi, với bằng chứng chắc như đinh đóng cột trước mắt có lẽ Tôn Gia Di không còn cách xoay người nữa, mà cô ta có xoay người được hay không cũng không liên quan đến hắn – cô ta có một kim chủ là người phía nhà đầu tư.

Vị kim chủ này đầu tư tiền không nhiều, chỉ yêu cầu đơn giản là thêm vào một vai phụ. Ban đầu số vai diễn không ít, bây giờ chỉ cần thêm vào một tiểu cung nữ không cần kỹ thuật diễn xuất cao là được. Nhân vật này không cần khán giả nhớ mặt, là kiểu nhân vật có cũng được không có cũng không sao.

Hiện giờ ai cũng không thể mất đi được. Tiến độ quay chụp đã xong một nửa rồi, lúc trước vì chuyện thay đổi diễn viên nhân vật 'Lâm Tiện Tiện' mà đoàn phim bị kéo dài thời gian, bây giờ xảy ra chuyện nữa sẽ khó tránh khỏi việc bị trì hoãn tiếp.

Đạo diễn dừng lướt weibo lại, cười tự giễu – hắn bây giờ chỉ ghi tên là một đạo diễn thôi chứ chẳng có quyền lực gì. Hắn đưa ra cách xử lí từng chuyện lớn nhỏ, còn chuyện tiếp thu hay không lại là của người khác. Tiền nhận như tiền chết, nhắm mắt làm việc như vậy làm gì có thể thanh thản trong lòng.

Đến khi cầm máy vi tính lên bắt đầu gõ bản thảo hắn lại không nhịn được phải dừng lại, mở weibo ra xem tin tức kia một lần nữa – những người có đầu óc chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện ngu xuẩn như thế này.

Nghề diễn viên của Tôn Gia Di xem như hết rồi.

*

Bên trong phòng nghỉ.

"Ngài Lưu, ngài Lưu giúp em chút đi, em thật sự không nghĩ tới trong tay Tả Tiện có bài tẩy này." Tôn Gia Di vẫn còn mặc trang phục đóng phim nhưng lớp trang điểm đã bị nước mắt cuốn trôi đi mất.

Không ít cuộn giấy bị ném lên bàn, một số bị cô siết chặt trong tay. Bây giờ cô đang khóc thê thảm trước mặt một người đàn ông trung niên béo mập, miệng không ngừng than thở "Từ khi tốt nghiệp đại học em đã theo ngài, ngài nể tình tình cảm trước đây giúp em lúc này đi..."

"Giúp cô?!" Người đàn ông đi loanh quanh vài vòng, vẻ mặt khó chịu nhìn Tôn Gia Di, nghe xong liền trách mắng "Bây giờ ông đây chỉ là Bồ Tát đất sét sang sông(*), đào đâu ra cách giúp cô?"

Tôn Gia Di nghe thế càng khóc lớn hơn, tay nắm chặt điện thoại và trang phục, ngay cả dũng khí mở weibo ra xem tin tức cũng không còn.

"Khóc khóc khóc! Chỉ biết khóc thôi!" Người đàn ông bực bội đưa tay lên đầu, tỉ mỉ sửa lại bộ tóc giả của mình, thân hình mập mạp hèn mọn.

Ánh mắt Tôn Gia Di lóe lên tia chán ghét. Vì khóc nhiều nên không còn nhìn rõ mọi thứ nữa, cô cầm khăn giấy lên lau nước mắt, cố gắng nặn ra một nụ cười, ngoan ngoãn bước đến cạnh người đàn ông. Cố gắng dựa cả người vào hắn, ánh mắt lóe lên tia sáng, khóe môi nhếch lên nụ cười vô cùng thâm độc, cô mở giọng mềm mại nũng nịu "Ngài Lưu... ngài nhìn xem, em theo ngài mấy năm rồi. Không có công lao cũng có khổ lao chứ, bây giờ em cũng có tuổi rồi, ngài có thể cân nhắc... Tả Tiện..."

Tả Tiện.

Một diễn viên phụ mới vào đoàn phim. Cô đã cho người nghe ngóng, nàng không có bối cảnh, ngoại trừ việc thi đậu điểm cao vào đại học thì chẳng còn gì cả.

Rất xinh đẹp, còn trẻ tuổi, có tham vọng với giới giải trí... rất giống cô năm xưa.

Tôn Gia Di dựa cơ thể theo, cười vui vẻ đón lấy bàn tay của người đàn ông. Dù thế trong đáy lòng cô càng dâng lên nỗi chán ghét với hắn – không thể dựa vào tên họ Lưu này được nữa. Theo hắn mấy năm trời nhưng chỉ nhận được vai phụ, cùng lắm là vai nữ phụ thứ ba, thứ tư. Xuất đạo nhiều năm nhưng vẫn không nổi bật, chưa từng có kịch bản tốt nào đến tay cô.

Chuyện lần này nếu cô không thể xoay người thì cả đời diễn viên của cô cũng kết thúc luôn rồi.

Năm đó cô còn trẻ vô tri gặp phải kẻ háo sắc khoác lác, quanh đi quẩn lại bị hắn nắm được nhược điểm chôn vùi cả cuộc đời mình. Tả Tiện đã không muốn cô sống tốt thì cũng đừng mong bản thân sống an ổn!

Lúc người đàn ông không chú ý Tôn Gia Di nghiến răng nắm chặt nắm tay của mình.

*

Những chuyện này Tả Tiện không hề biết.

Tối đến Tả Tiện theo bố mẹ về nhà chứ không về nhà mình.

Tắm xong nàng leo lên giường nằm, cầm điện thoại trên tay không vội mở weibo lên xem mà mở khung chat với Lục Tinh Nhàn trước.

Tả Tiện Tiện: "A Nhàn, rốt cuộc chị đóng vai gì trong [Quân Lâm] thế?"

Đây cũng là vấn đề quấy nhiễu nàng bấy lâu nay.

Sau khi quay chụp xong rất ít diễn viên xem lại bộ phim mình đóng.

Dù sao thì lúc ở phim trường diễn viên đã nhìn các cảnh quay vô số lần, lúc nhìn chúng trên màn ảnh cũng không còn cảm xúc nữa. Kiếp trước sau khi đóng máy [Quân Lâm] Tả Tiện chưa từng xem lại hoàn chỉnh bộ phim này.

Nhưng trong phim có nhân vật nào nàng đều biết hết, dù vậy Tả Tiện suy nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra Lục Tinh Nhàn sẽ đóng vai gì?

Lát sau Lục Tinh Nhàn trả lời lại, nội dung tin nhắn trả lời càng làm Tả Tiện buồn bực hơn: "Tạm thời giữ bí mật."

Nàng có thể dự đoán trước được kết quả này.

Các diễn viên đã ký hợp đồng, hai bên sẽ không tiết lộ bí mật đến khi đoàn phim chính thức công bố. Nhưng biết vậy Tả Tiện vẫn rất tò mò.

Thời gian không còn sớm, vì hôm nay ăn tiệc nên Tả Tiện có uống chút rượu, tắm xong không tỉnh táo hơn mà còn... cảm thấy cả người nóng lên, đầu hơi choáng váng.

Có lẽ Lục Tinh Nhàn cũng nghĩ đến điều này nên nhanh chóng nhắn thêm "Nghỉ ngơi sớm đi, mai em còn phải đến đoàn phim nữa. Ngủ ngon."

Bây giờ Tả Tiện chớp mắt mới cảm thấy khóe mắt cay cay buồn ngủ, nàng chu môi, mỉm cười trả lời "Vâng, A Nhàn ngủ ngon."

*

Bây giờ tình hình trên mạng đã bắt đầu thêm một bước.

Hai bên đều không lên tiếng nhưng phía Tả Tiện đã chuẩn bị xong chứng cứ ván đóng thuyền và bắt đầu gửi thư luật sư đi, bên cạnh đó cũng đã làm đầy đủ mọi thứ cho đọc giả trên mạng tin tưởng trong chuyện này ai đúng ai sai.

Không lâu sau đó weibo chính thức của [Quân Lâm] đăng một bài viết.

Bên trong bài viết có ba tấm ảnh, mỗi tấm là mỗi người khác nhau, bên cạnh còn có chú thích.

Ảnh thứ nhất là một người mặc trang phục công chúa đầu đội mũ phượng.

Chính vì sự hi sinh cho chính trị mà nàng bị bắt gả xa đến nơi đất ngoại lạnh lẽo, vừa lạc hậu lại xa xôi. Vua trong lúc trẻ tuổi bị soán ngôi, nàng tái giá với hoàng tử sinh ra một đứa con trai.

Hình ảnh người công chúa đứng trước lều lớn, mặc trên người trang sức nặng nề, trông có vẻ chúng có thể ép gãy sống lưng gầy yếu của nàng. Hai mắt nàng khép hờ trông về nơi cố hương phương xa, vẻ bi thương khó mà che giấu đi được.

Ảnh thứ hai là một người mặc trường bào tướng quân.

Đây là một nữ tướng. Mặt đất xung quanh xơ xác tiêu điều. Nàng quỳ một chân xuống đất, trường thương trong tay đã gãy nhưng nhờ nó mới chống vững được cơ thể nàng không ngã xuống. Hai mắt nhìn thẳng phía trước, dường như trong ánh mắt có thể nhìn ra vẻ ngạo nghễ hiên ngang, khóe môi nhếch nụ cười ẩn ý. Tất cả kết hợp lại tựa hồ có thể nhìn ra kết quả trước mắt là những gì nàng ước muốn.

Ảnh thứ ba là một thiếu nữ dưới cành hoa lê.

Trước mặt thiếu nữ là một vương tọa, bên cạnh là trường thương, ngoài ra còn có nửa mảnh khăn tay đang mở ra.

Khóe môi thiếu nữ toàn ý cười nhưng trong mắt lại tràn đầy bi thương không nói nên lời. Bước chân nàng mông lung không rõ phương hướng.

Ảnh vừa đăng lên mạng đã có nhiều người phóng thật to để soi, sau đó ai nấy vui sướng run run ấn lưu về.

"Trời ạ! Sau có thể ngược như vậy! Tại sao tại sao! Mẹ tôi còn hỏi tôi sao lại ôm di động mà khóc!"

"Chủ nhà mau đền tiền khăn giấy cho tôi!"

"Donut mãi mãi đi theo Mục Hiểu Tuyền! Công chúa Mục Hiểu Tuyền là giỏi nhất!"

Trong số đó bình luận bị đẩy lên cao nhất là bình luận đầy dấu chấm than và chữ 'A':

"A a a a a! Đúng là A Nhàn của chúng ta rồi!!! Chủ nhà! Có bản lĩnh thì tung thêm ảnh chụp đi! Có bản lĩnh thì tung nhiều nữa đi! Chỉ có một tấm ảnh thì có ích lợi gì! A a a a a a!"

Bình luận này như nói hộ tiếng lòng của rất nhiều bạn trên mạng, giờ phút này trong lòng họ đều có chung một câu hỏi – Những người này đóng vai gì trong [Quân Lâm], số mệnh họ có gì khác nhau?

Đây cũng là điều mà Tả Tiện muốn biết.

Lâm Tiện Tiện giữ vai trò làm đòn bẩy, ngay từ lúc bắt đầu đã vào cung, đến khi nàng chết vẫn mưu tính con đường sau này cho nữ chính. Tất cả những điều này nàng đều biết, nhưng mà... lúc nhận được kịch bản nàng vẫn mơ hồ.

Tả Tiện lật tới lật lui vô số lần mới xác định được.

Diêu Lam vẫn là nữ chính, nàng vẫn là Lâm Tiện Tiện, các vai phản diện độc ác đến tận xương tủy vẫn ở đây, các vai đáng thương đến nao lòng cũng không thay đổi.

Nhưng trong kịch bản này tại sao nhân vật Lâm Tiện Tiện lại có thêm một tỷ tỷ tên Lâm Phưởng?

Tỷ tỷ này là một võ tướng, từ một vị tiểu tốt bước dần lên địa vị trấn quốc tướng quân, sau cùng vì bảo vệ nước nhà mà tử trận nơi sa trường.

Người mà vị tỷ tỷ này yêu thương nhất cũng là người thân duy nhất trên đời nàng – muội muội Lâm Tiện Tiện. . Truyện Điền Văn

Chuyện này không phải vấn đề lớn, trước lúc khai máy viết thêm một nhân vật, cho thêm một diễn viên không có gì là lạ, có khi là từ ai đó trong tổ tài chính muốn đưa người vào cho khán giả quen mặt. Chuyện như thế nàng có thể hiểu.

Nhưng ai có thể nói cho nàng biết tại sao diễn viên nhận vai Lâm Phưởng lại là Lục Tinh Nhàn không?

Tả Tiện chớp mắt.

Hơn nữa có vẻ như cảnh nàng diễn chung với A Nhàn... rất là nhiều?

______________

(*) Bồ Tát đất sét sang sông – 泥菩萨过江: tục ngữ, nguyên văn là:

"Nê Bồ Tát quá hà, tự thân nan bảo"

Bồ Tát bằng đất sét qua sông, khó giữ nổi thân mình. Độ chính mình còn chưa được, làm sao độ người khác?