Cây Kim Sợi Chỉ

Chap 34. Giả Tạo




Ý Hân ám chỉ cục bông lớn là Hân, cục bông nhỏ là con của bọn họ. Nhưng cậu không hiểu nên cậu vô tư đáp:

- Khiếp! Vợ đánh giá cậu thấp thế! Có hai cục bông thì nhẹ hều ý à, ăn thua gì? Đeo cả tải bông cậu đây vẫn trèo đèo lội suối như thường!

- Uầy! Chồng em phong độ quá thể đáng!

- Chả thế? Chồng của cái con nấm vừa cao vừa xinh vừa quyến rũ không phong độ thì còn chồng con nào phong độ trên cái vùng núi này nữa?

- Dạ, chẳng biết cục bông nhỏ sẽ phong độ giống cậu hay cao xinh quyến rũ giống em nhỉ?

- Vợ lảm nhảm cái qué gì thế? Khùng hả? Cục bông nhỏ thì nó phải trắng trắng, mịn mịn, tròn tròn, nho nhỏ chứ sao có thể giống vợ chồng mình được?

- Thế cơ ạ?

- Chả thế! Vợ nói năng trước mặt cậu thì thoải mái, nhưng ra đường nhớ phải giữ mồm giữ miệng, kẻo người ngoài nghe thấy lại kêu cậu không biết dạy vợ.

- Dạ, em biết rồi ạ.

Nếu ông Tài nghe được đoạn hội thoại vừa rồi chắc ông đập cho thằng Hoan bê nhà ông sưng mỏ vì cái tật thơ ngây mất thôi. Nhưng con dâu ông thì lại mê tít cái tật đấy mới khổ chứ. Có chồng khờ để chọc ghẹo... vui mà! Cô vừa trêu cậu vừa tủm tỉm cười, tâm trạng của người đàn bà đang mang bầu phấn chấn hơn bao giờ hết.

Sáng hai mươi bảy Tết, sau khi thầy Tài bu Tuyết phát tiền cho người giúp việc về quê ăn Tết thì vợ chồng Hân cũng phát quà và phong bao. Dạo này Lập giúp cậu nhiều việc ở xưởng gỗ, được mợ Hân tăng tiền lương rất cao, vậy nên thưởng ít hay nhiều với nó không quan trọng. Nó chỉ thấy có lỗi với mợ Hân thôi. Khi mợ biết quan hệ giữa cậu và cô Oanh, lẽ ra mợ có quyền trách nó sao giấu mợ chuyện tày trời, nhưng mợ chẳng hề mắng mỏ gì cả. Nó thở dài kéo mợ ra góc riêng, lo lắng hỏi han:

- Theo mợ thì mọi chuyện sẽ ổn cả chứ? Hay Tết năm nay con ở đây ăn Tết với cậu mợ nhé!

- Thì có chuyện gì đâu mà không ổn hả Lập?

- Tại... lòng con cứ bất an...

- Lập đừng lo. Cả năm mới có một dịp nghỉ dài, Lập về với thầy bu đi không mọi người mong.

Hân nhỏ nhẹ khuyên Lập rồi tiễn Lập ra tận cổng chính. Sau đó, cô đi bộ ra hiệu thuốc. Hiếu đã về quê, hiệu thuốc của cô đã thông báo nghỉ Tết trong một tuần bắt đầu từ hôm nay, nhưng Hân vẫn phải ghé qua đây để sắp xếp lại các thứ cho gọn gàng đón năm mới. Xong xuôi, cô lẳng lặng đăng nhập vào hệ thống camera tìm đoạn phim ghi lại toàn bộ sự việc hôm chị Oanh tới hiệu thuốc khám bệnh rồi âm thầm lưu vào USB. Trước khi làm việc ở hiệu thuốc, Hân đã bí mật thuê người lắp camera đề phòng những trường hợp bất trắc. Hân đã từng tiếp xúc với chị Oanh rồi, tuy chị không tiết lộ chuyện giữa chị và cậu nhưng Hân thấy chị khá hiền, mít ướt, chắc không phải là người tâm cơ như mợ Phượng. Nhưng suốt từ bận đó tới giờ chị không hề qua hiệu thuốc của cô khám thêm một lần nào nữa, nghe lời cậu Hoan kể thì bụng chị Oanh không được to như những mẹ bầu khác mang thai cùng thời điểm và chị còn có họ hàng với cô Liên nên Hân nghĩ mình cần phải đề phòng. Hân lo có chuyện gì chị lại nghe lời cô Liên rồi đổ hết lên đầu Hân như cái cách cô đối xử với mẹ Hà ngày xưa. Mặc dù Hân kê thuốc đều có hoá đơn, nhưng sợ chưa đủ tính xác thực nên cô vẫn cần đoạn phim trong USB để khi có chuyện còn đem ra cho chồng coi quá trình mình khám và bốc thuốc cho chị Oanh. Có thể Hân nghĩ hơi xa, nhưng thôi kệ, cẩn tắc vô áy náy. Hân bỏ chiếc USB vào túi rồi đóng cửa hiệu thuốc. Trên đường đi về Hân gặp chồng đang ngồi trên chiếc xe mui trần, vừa đi chầm chậm vừa ngó nghiêng xung quanh. Cô lớn tiếng gọi:

- Kỳ Hoan!

Cậu Hoan nghe thấy giọng vợ rồi nhưng kiêu không thèm đáp. Ai kêu nó biến đi đâu chẳng nói với cậu lấy nửa lời. Cứ tưởng nó đi tiễn thằng Lập xong về luôn nên cậu ra vườn tỉa cây cảnh để thể hiện cho vợ thấy mình là một người chồng rất chăm chỉ và rất khéo tay, cho vợ mê cậu. Ai ngờ cậu tỉa xong nửa cái vườn rồi chả thấy nó đâu, hại cậu lại phải phóng xe đi tìm nó. Hân thấy mặt cậu khó đăm đăm liền tủm tỉm trêu chọc:

- Chồng đang mải tìm em gái nào thế?

Sợ vợ hiểu lầm, cậu bất đắc dĩ dừng xe, mở cửa, đợi vợ bước vào xe, cậu lên tiếng phân trần:

- Ăn gan hùm à mà dám tìm em gái nào? Ngoài em Hân ra thì cậu đây làm gì còn mối quan tâm nào khác?

- Uầy! Em Hân là em nào mà ghê thế cậu?

Hân trêu. Cậu tủm tỉm đáp:

- Em Hân là con vợ cậu. Cao. Xinh. Giỏi.

- Úi! Nom cậu trẻ măng thế này mà đã lấy vợ rồi ạ?

- Ôi dào! Bên ngoài trông cậu trẻ thế thôi chứ bên trong cậu chững chạc và bản lĩnh ghê lắm đấy!

- Hỡi người đàn ông chững chạc và bản lĩnh của em, người có thể đưa em ra chợ thị xã mua đồ được không?

Cậu Hoan vui vẻ chiều vợ. Hai vợ chồng cất xe ở bãi đỗ rồi đi bộ vào bên trong. Thấy tụi con gái xung quanh nhuộm tóc chói loá đón Tết, cậu đề nghị:

- Lát về cậu sẽ nhuộm tóc cho vợ màu nâu khói, nom cho nó chất chơi vợ ạ.

Do thi trượt trung cấp nên cậu Hoan được thầy Tài cho học nghề cắt tóc, nghề tỉa cây cảnh và nghề thợ mộc. Nghe tin dạo này cậu làm việc ở xưởng gỗ, thầy dạy cắt tóc và thầy dạy tỉa cây cảnh lại tiếc hùi hụi vì một học trò xuất sắc như cậu lại không theo nghề của họ. Vì đang có bầu nên Hân không muốn nhuộm tóc, cô bảo chồng:

- Thôi, em vẫn thích màu tóc tự nhiên chồng ạ.

Vợ không thích thì cậu cũng chẳng ép, cậu chỉ bảo:

- Tuỳ vợ thôi, nhưng có chồng biết cắt tóc thì phải biết tận dụng, nghe chửa? Muốn cắt kiểu nào, nhuộm màu gì cậu cũng làm được. Đừng có hâm mà ra tiệm, để thằng khác động vào tóc của vợ cậu thì cứ liệu hồn.

Chị Oanh đang mua trái cây để bày mâm ngũ quả ở gần đó, tình cờ nghe thấy cậu Hoan nói chuyện với vợ thì cực sốc. Chị biết cậu Hoan cắt tóc cực đẹp, nghe con Uyên và con Huyền bảo thì hình như ngoài anh Lộc, cậu chưa từng cắt tóc cho ai cả. Chị nhờ vả cậu cắt tóc cho mình rất nhiều lần nhưng cậu toàn lạnh lùng từ chối. Chị từng hiểu lầm là sau khi anh Lộc ra đi, cậu không còn mặn mà với nghề cắt tóc. Hôm nay chị mới biết, cậu chỉ là không mặn mà phục vụ người không quan trọng với mình. So với con nấm lùn kia, vị trí của chị trong lòng cậu quá nhỏ bé. Hoá ra cậu chia tay chị vì thực sự muốn toàn tâm toàn ý với nó chứ không phải vì bất cứ em gái nào cả. Dì Liên và chị đều đã đánh giá Hân quá thấp rồi. Nếu như ngày hôm nay chị không tình cờ gặp vợ chồng cậu thì chị sẽ ngu muội tới bao giờ nữa? Mua xong hoa quả, chị tiến lại gần chỗ cậu, cố ý vẫy tay chào cậu. Cậu bối rối bảo vợ:

- Hân... đây là... Oanh.

Theo tin chị thu thập được từ con Lài thì mợ Phượng đã bị đuổi ra khỏi nhà, và có vẻ như mợ uất quá làm liều, làm bại lộ mối quan hệ giữa cậu và chị. Chị đã đợi Hân cuống cuồng gọi điện tìm gặp mình, rất tiếc, nó không hề làm thế. Chị nghĩ nó đang cố nhẫn nhịn, để coi nó nhịn được bao lâu? Chị thản nhiên mở lời:

- Chào em! Chị em mình lại gặp lại nhau rồi. Chị xin tự giới thiệu lại lần nữa, chị là Mai Oanh, diễn viên nổi tiếng. Tuy nhiên, chị phải chấp nhận vắng bóng trên truyền hình một thời gian, rời xa hào quang của thế giới showbiz vì chị đang chửa con của chồng em đó!

Liếc qua gương mặt nhợt nhạt của chị Oanh, Hân không đành lòng dùng từ ngữ sắc bén trả đũa chị. Người chị gầy guộc, bụng nhỏ hơn nhiều so với các mẹ mang bầu ở cùng thời điểm. Mặc dù Hân đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất có thể xảy ra, nhưng thực lòng Hân mong mọi chuyện sẽ tốt đẹp, hi vọng em bé của chị và cậu có thể bình an chào đời, vì trẻ em đâu có tội tình gì.

- Dạ, em chào chị.

Hân nhỏ nhẹ chào, cô cố gắng giữ thái độ nhã nhặn để chị Oanh thấy thoải mái. Nhưng chị Oanh lại không đánh giá cao sự cố gắng của Hân, chị chỉ thấy ở Hân một sự giả tạo thối tha. Chị bĩu môi hỏi:

- Em bình tĩnh đến vậy sao? Là em không ghen hay không hề yêu chồng nên không để tâm?

Vì không muốn trở thành kẻ tội đồ khiến chị Oanh bị kích động nên Hân giữ im lặng. Cậu Hoan thấy vợ im im, linh cảm sắp bị vợ bơ nên bực bội quát:

- Điên à? Chuyện của cậu và Oanh đã chấm dứt rồi. Cậu có làm việc gì khuất tất đâu mà vợ cậu phải ghen?

Thái độ phũ phàng của cậu Hoan khiến chị Oanh đau nhói. Cả cái thái độ dửng dưng của con đàn bà đi cùng cậu cũng khiến chị nhức nhối. Chị bực bội quát:

- Này! Em là cái thá gì mà dám khinh thường không thèm đáp lời chị? Cậy có cái danh vợ cậu hả em? Có danh, có phận mà đêm tân hôn chồng em vẫn chạy qua chỗ chị thì thử hỏi danh phận của em đáng giá mấy xu?

Cậu Hoan đen mặt lườm chị. Hân thì lơ chị luôn, nó đi qua các gian hàng khác khiến cậu cũng hớt hải chạy theo nó. Chị thấy nó dừng lại ở một gian bán truyện cho trẻ em rất lâu. Cậu Hoan bĩu môi chê vợ:

- Eo! Vợ trẻ con thế! Truyện con nít cũng thích!

- Kệ em! Chồng mua truyện cho em đi! Nha! Nha! Nha!

Hân mè nheo, cậu trêu:

- Gớm! Cả tuần cậu mới được con vợ bố thí cho mấy đồng, giờ mua truyện cho em hết tiền thì mấy bữa nữa lấy gì mà tiêu Tết? Rồi tối về cái thằng nền ông này lại phải khom lưng, ngửa tay xin tiền vợ thôi!

- Ôi dào! Nền ông nền ang muốn sĩ gái thì phải chịu mất mặt một xíu chứ cậu!

Hân trả treo chồng. Cậu véo má mắng Hân hư nhưng vẫn mua cho vợ rất nhiều truyện. Hân vô thức đặt tay lên bụng mỉm cười. Dù đã cố gắng che giấu nhưng bản năng người làm mẹ vẫn thi thoảng có những hành động yêu thương đứa nhỏ của mình mà chính Hân cũng không ý thức được. Cậu Hoan tất nhiên chẳng phát hiện ra điều gì bất thường cả. Chỉ có chị Oanh là hơi bất an. Chị nghi Hân có bầu. Kể cả bây giờ nó không có bầu thì với kiểu yêu vợ nồng thắm của cậu như hiện tại thì sớm hay muộn rồi nó cũng sẽ chửa. Hồi xưa mợ Phượng còn quyền lực ở nhà ông Tài chị còn kích động được mợ hại nó, chứ giờ thì chịu rồi. Tương lai của chị chỉ có thể trông cậy vào đứa nhỏ trong bụng thôi. Đợi con ra đời, chị sẽ lợi dụng nó xin tiền cậu. Nghe con Lài bảo giờ cậu đã quản lý xưởng gỗ rồi, kiếm tiền như nước, chắc cậu sẽ không tiếc con ruột của mình đâu. Chị thở dài đi về nhà, lớn tiếng hỏi giúp việc:

- Thuốc của cô đã sắc xong chưa Uyên?

- Nó sắc xong rồi. Nhưng theo như dì thấy thì con không nên uống nữa, người con gầy như con cá mắm rồi, uống vào nữa sợ chịu không nổi.

Bà Liên khuyên nhủ cháu gái nhưng nó không nghe, nhất quyết đòi uống thuốc. Uống xong người nó mệt quá nên chẳng ăn được gì. Buổi trưa, nó nằm ôm bà, kể chuyện cậu Hoan đã yêu Hân cho bà nghe rồi ấm ức nói:

- Dì biết con đau tới nhường nào không? Con đau nhói luôn dì ạ! Con khốn khiếp, nó cướp đi người đàn ông của con, cướp cha của con trai con, cướp đi vị trí mà con ngày đêm ao ước. Cứ cái đà này, con sợ con vĩnh viễn không có cửa bước vào cái biệt phủ đó.

- Con đừng bi quan quá Oanh ạ. Ở đời không ai nói trước được chữ ngờ đâu con. - Bà Liên an ủi.

- Vâng, đúng là không ai nói trước được chữ ngờ nên con chẳng bao giờ ngờ cậu lại yêu một đứa nhan sắc kém con, nó cũng chẳng chiều cậu như con. Thật bất công phải không dì? Rồi ngộ nhỡ như nó cũng có chửa, xong nó đẻ được thằng cu thì con biết sống sao?

- Ôi dào! Con Hân giống mẹ y như đúc thì chuyện chửa đẻ của nó cũng sẽ khó khăn giống mẹ nó thôi. Ông Hậu từng tâm sự với dì lúc bà Hà chửa Hân thì người yếu rợt. Hồi sinh nó, mẹ nó bị khó đẻ đấy con ạ, hại cả nhà một phen náo loạn. Sau này ông Hậu kể với dì rằng hôm đó ông đã khóc, vì sức khoẻ của bà Hà rất tệ, ông lo con vừa chào đời đã mồ côi mẹ. Nói tóm lại là con Hân có đẻ được thằng cu thì chắc cũng sẽ vật vã như mẹ nó thôi.

- Vật vã mà đẻ được thằng cu thì con cũng chịu. Cái số con Hân sướng từ thuở lọt lòng, dì nhỉ? Sinh ra đã là tiểu thư con nhà danh giá, lấy chồng thì chọn người chồng giàu có bậc nhất, cảm giác cuộc đời nó như sẵn có người trải thảm hoa hồng cho và chỉ cần bước đi thôi ý. Chỉ có con là số khổ thôi, rõ ràng con là người đến trước, rõ ràng nó là kẻ thứ ba chen vào con và cậu... vậy mà cuối cùng nó lại có cả danh phận lẫn tình yêu của cậu. Dạo này cậu còn chăm chỉ kiếm tiền chứ không chơi bời lêu lổng như hồi xưa ở bên con, sao mà cái số nó hên dễ sợ!

Con Huyền khẽ thở dài, mọi chuyện ra nông nỗi này đâu phải do mợ Hân, là do sự lựa chọn của cô Oanh mà! Cô đâu có chịu tới với cậu Hoan khi ông Tài cắt viện trợ của cậu. Chính cô chấp nhận để cậu lấy mợ Hân và sống sung túc trên danh nghĩa của người tình, giờ cô còn oán ai được nữa? Theo như nó thấy, lúc mợ Hân mới lấy cậu Hoan, mợ cũng nào có sung sướng gì? Cậu được mỗi cái mác con nhà giàu chứ mấy, còn lại chí hướng không có, chơi bời thì chẳng ai bằng, hơn nữa, cậu còn có con riêng. Phải mấy bà ở quê nó thì chắc cào cấu cắn xé chồng rồi, chẳng qua mợ Hân khôn khéo nên mợ mới thay đổi được cậu. Thế nhưng, bây giờ cô Oanh nhìn vào sự chững chạc của cậu, cô lại không hề thấy mợ Hân đã nỗ lực như nào, cô chỉ thấy mợ may mắn thôi. Cô oán than số phận, cô mong cuộc đời mợ Hân sau này sẽ khổ sở, chật vật, vì chỉ như thế cô mới thấy công bằng. Huyền nghe cô nguyền rủa mợ Hân mà buồn quá chừng. Từng bị mợ Phượng tính kế nhiều lần, con đường của mợ Hân quả thật cũng trắc trở, nhưng có lẽ việc mợ Hân vượt qua chướng ngại vật quá mượt mà khiến cho những kẻ căm ghét mợ không được thoả mãn. Suy cho cùng, cô Oanh cũng chỉ là kiểu đàn bà luôn ghen tị khi nhìn vào hạnh phúc của người khác và luôn ngây thơ nghĩ rằng hạnh phúc của người ta là từ trên trời rơi xuống.

Thay vì dành thời gian suy nghĩ xem mình sai ở đâu để thay đổi cách sống sao cho cuộc đời mình được an yên hơn, cô Oanh lại chỉ biết nằm khóc, oán than và nguyền rủa. Cô gào thét dữ tợn, bà Liên an ủi như nào cô cũng không nín. Tới tầm một rưỡi chiều thì cô nôn mửa rất nhiều, lúc Huyền đem nước vào cho cô đã thấy ga giường đẫm máu. Nó ngay lập tức gọi xe cấp cứu. Xe rất nhanh đã tới, mà sao trong lòng nó vẫn có dự cảm không lành. Huyền và Uyên đi vào bệnh viện cùng cô Oanh. Biết chuyện chẳng lành nên bà Liên sợ hãi chạy xuống bếp bỏ vài vị thuốc gây sảy thai vào những thang thuốc chưa dùng có phần giấy gói giống hệt với giấy gói ở hiệu thuốc của Hân rồi cẩn thận gói lại đẹp đẽ. Sau đó, bà mới đủng đỉnh tới bệnh viện. Được Uyên gọi điện thông báo nên cậu Hoan đã tới trước bà. Chị Oanh đang ở trong phòng cấp cứu. Bà Liên đứng đợi bên ngoài hành lang cùng cậu và hai đứa giúp việc. Vài tiếng sau, bác sĩ đi ra thông báo đứa nhỏ đã mất rồi, người mẹ tuy bị suy nhược nhưng hiện tại đã ổn, cần tẩm bổ một thời gian để hồi phục sức khoẻ. Chị Oanh sau đó được đưa về phòng hồi sức. Chị khóc như mưa. Sắc mặt cậu Hoan bi thương vô cùng. Cậu hỏi bác sĩ nguyên nhân dẫn tới việc sảy thai thì ông ta nói khả năng cao là do người mẹ đã uống thuốc lạ hoặc ăn những đồ ăn không tốt trong thời gian dài nên cơ thể tiều tuỵ, gây ảnh hưởng tiêu cực tới thai nhi. Bà Liên nhân cơ hội tố cáo với cậu thuốc mợ Hân cắt cho chị Oanh có vấn đề. Con Uyên thương chị nên nức nở trách móc:

- Con đã bảo cô đừng uống thuốc nữa mà cô đâu chịu nghe? Tội nghiệp em bé... còn chưa kịp chào đời!

- Cô biết đâu đấy, cứ nghĩ mợ Hân giỏi... mợ kê thuốc tốt... con cũng biết mà... cô từng gọi cho mợ Hân hỏi xem có nên uống thuốc nữa không... chính mợ khuyên cô không cần lo. Mợ nói cô gầy là do dưỡng chất vào con cô hết rồi chứ không có gì đáng ngại cả... thế nên cô mới tin mợ... cứ thế uống thuốc... ai ngờ...

Chị Oanh thều thào nói. Con Uyên ấm ức hỏi:

- Hay là mợ muốn hại cô? Trông mặt mợ hiền hậu mà sao mợ ác quá chừng?

Con Huyền chau mày nghi ngờ, nó không tin mợ Hân là người như vậy. Cậu Hoan cũng không tin, cậu quát:

- Im đi! Vợ cậu không bao giờ làm thế!

Bà Liên còn quát to hơn cậu:

- Cậu đừng bị vẻ mặt ngây thơ thánh thiện của nó lừa! Nó với con mẹ nó giống hệt nhau, miệng thì toàn nói lời mật ngọt nhưng trong bụng thì ác như quỷ!

- Con mụ Liên già đáng ghét! Mày không có tư cách nói vợ cậu như thế! Cẩn thận không cậu vả chết mày!

Vừa mất con nên cậu Hoan bị mất bình tĩnh, cậu ăn nói với bà Liên rất xấc xược. Cậu còn khẳng định:

- Vợ cậu đã chấp nhận đứa nhỏ rồi, nó không có lý do để hại bé! Tụi bay bớt đổ thừa đi!

- Cậu giống hệt ông Tài, bị gái làm cho mê muội. Thế này đi, chỗ thuốc mợ Hân cắt cho Oanh vẫn còn, giờ tôi và cậu sẽ đi về nhà, tôi sẽ mời thầy thuốc đến xem chỗ thuốc đó, nếu không có vấn đề gì thì tôi xin lỗi, còn nếu có vấn đề thì cậu phải trả lại công bằng cho cháu gái tôi.

- Được.

Cậu Hoan đồng ý. Bà Liên và cậu cùng về nhà. Không lâu sau thầy thuốc bà mời cũng tới. Trong thâm tâm bà Liên biết rõ chị Oanh sảy thai là do cố chấp uống thuốc để có con trai. Nhưng vì bà đã chuẩn bị cẩn thận nên việc thầy thuốc đưa ra kết luận có vị thuốc gây sảy thai trong những gói thuốc chưa dùng là chuyện trong dự liệu. Cậu Hoan sốc nặng. Bà Liên đắc chí vỗ vai cậu an ủi:

- Thôi. Biết sớm còn hơn biết muộn. Vẫn hơn thầy cậu mãi vẫn không biết bà Hoa giả tạo, hại cậu và bà Tuyết chịu thiệt suốt bao nhiêu năm.

Nghe Oanh kể, bà Liên biết mỗi khi nhớ về quá khứ bị bà Hoa hành hạ, cậu Hoan vẫn còn đau lòng. Vừa rồi, là bà cố ý khơi lại vết thương cũ trong lòng cậu. Câu nói của bà như mũi dao nhọn khoét sâu vào tim cậu. Cậu chán nản về biệt phủ. Đối diện với ánh mắt dịu dàng của vợ, cậu hoang mang vô cùng. Cậu thực sự ngu muội giống thầy Tài ư? Cậu thực sự cũng yêu vợ mù quáng như thầy yêu bu Hoa ư? Chẳng phải khi xưa, mỗi lần bị bu Hoa bạc đãi cậu đã hứa với lòng mình rằng bất kể con đàn bà nào làm hại con của cậu, cậu cũng sẽ không thương tiếc đá nó ra khỏi cuộc đời mình hay sao? Cậu là thằng nền ông mà cậu không giữ được lời nói của mình. Cậu là thằng nền ông mà khi biết vợ hại con riêng của mình, cậu không dám chất vấn nó. Cậu chỉ bảo:

- Con của cậu và Oanh... không còn nữa rồi.

Mắt cậu đỏ quạch. Nhưng cậu không dám hỏi han hay chỉ trích gì vợ cả. Cậu sợ trong lúc nóng giận, cậu sẽ ăn nói không khéo khiến vợ tự ái, và rồi vợ sẽ ghét cậu, sẽ bỏ cậu. Không có đủ dũng khí đòi lại công bằng cho con, cậu thấy mình sao hèn hạ quá! Lòng cậu lạnh như băng, nhưng được vợ ôm, cậu lại thấy ấm áp. Lẽ ra cậu phải đẩy cái người đàn bà độc ác này ra, nhưng cậu không làm được. Cậu tham luyến mùi thơm và sự ngọt ngào của nó. Cậu thấy có lỗi với đứa nhỏ. Cậu lẩm bẩm bảo:

- Cậu... tệ... thực sự...

Hân thở dài xoa lưng cho chồng. Hai vợ chồng vừa đi chợ về thì cậu nhận được điện thoại của Uyên. Cậu mở loa ngoài nên Hân cũng biết sơ qua tình hình. Linh cảm có chuyện không hay xảy ra nên trong lúc chồng vào viện, Hân đã sao chép đoạn video trong USB vào máy tính để ngay trong thư mục "Chị Oanh" ở ngoài màn hình. Trong thư mục đó có chứa cả hoá đơn mua thuốc của chị Oanh, vì Hân miễn phí tiền thuốc nên đó là hoá đơn không đồng, nhưng vẫn có đầy đủ tên các vị thuốc. Ngoài ra, cô còn bổ sung thêm một bản word giải thích rõ ràng công dụng và hình ảnh của từng vị thuốc. Dòng cuối cùng của bản word, Hân chú thích thêm là cô chỉ khám bệnh và bốc thuốc cho chị Oanh duy nhất một lần, trong trường hợp chị nói dối rằng Hân bốc thuốc cho chị nhiều hơn một lần thì chồng chỉ cần hỏi chị lần bốc thuốc đó là vào khoảng thời gian nào rồi kiểm tra lại camera sẽ biết thực hư.

Hân cẩn thận như vậy là để đề phòng nếu chồng trách móc mình thì cô sẽ bảo chồng mở máy tính ra, tự xem, tự hiểu, tránh tranh luận nhiều làm sứt mẻ tình cảm dày công vun vén của hai vợ chồng bấy lâu. Hạnh phúc của Hân, tất nhiên Hân phải nắm giữ. Tuy nhiên, cậu chẳng oán trách gì cả khiến Hân tự thấy mình hơi hâm, có lẽ cô đã lo hơi xa rồi. Có lẽ chẳng ai đổ tội cho Hân như cô vẫn luôn ngờ vực. Chắc tại mang bầu nên cô bị nhạy cảm thái quá, hay suy nghĩ linh tinh. Hân tự cười chính mình! Thấy gương mặt chồng ủ rũ, mệt mỏi, Hân bắt mạch cho cậu rồi lấy thuốc cho cậu uống, sau đó cô dìu cậu lên giường nằm. Cô cũng nằm ngay bên cạnh cậu, nhẹ giọng an ủi:

- Em biết chồng buồn... nhưng chồng đừng bi quan quá... sau này em sẽ đẻ con cho chồng nhé!

Cậu ấm ức nhìn vợ. Hoá ra vợ hại con riêng của cậu vì vợ ghen tị với Oanh, vợ chỉ muốn một mình vợ đẻ con cho cậu mà thôi. Vậy mà vợ còn nói chấp nhận đứa trẻ. Vợ giả tạo ghê. Vừa giả tạo vừa ác. Y như bu Hoa. Còn cậu thì ngu muội, mê gái không khác nào bản sao của thầy Tài cả. Chẳng biết trút giận lên ai, cậu mất kiểm soát xé rách cả chiếc áo lụa mỏng của vợ. Cậu nhá lên cổ vợ, lên bả vai vợ và cả phần da dẻ mịn màng ngay dưới xương quai xanh. Chỉ một loáng sau người vợ đã đầy những vết đỏ, rồi những vết đó dần chuyển sang màu thâm tím. Cậu xót quá. Cậu nghèn nghẹn hỏi:

- Sao vợ không đẩy cậu ra?

Vợ vuốt ve gò má cậu, dịu dàng đáp:

- Vì em biết chồng sẽ không làm em đau.

- Thế này mà còn không đau à?

Hân trìu mến gật đầu, da dẻ Hân nhạy cảm nên chồng hôn lâu ở một chỗ xíu thôi cũng sẽ tạo vết yêu rồi chứ đừng nói là nhá. Quả thực cô không thấy đau lắm, nhưng cậu vẫn hôn nhẹ lên những vết thâm kia như để đền bù rồi ghé môi Hân, trao cho vợ một nụ hôn thật sâu. Cậu hôn vợ theo cái bản năng của một thằng chồng, khi hôn cậu cũng chẳng nghĩ nhiều, nhưng khi môi mình rời khỏi môi vợ, cậu lại bắt đầu thấy dằn vặt. Tại sao cậu có thể hôn người đàn bà đã hại con mình say đắm đến thế? Cậu mất lí trí luôn rồi ư? Cậu buồn bã chảy nước mắt, giờ phút này đây, sao mà cậu thấy khổ tâm quá!