Cây Kiếm Của Kẻ Cướp Biển

Chương 218: Danh Chấn Nhất Phương (Phần Một)




Editor: Waveliterature Vietnam



"280 triệu..."



Nhìn vào số tiền treo thưởng mới, Hạ Nặc thoáng nhìn và hơi ngạc nhiên.



Treo thưởng tăng gần gấp đôi, đây là một sự nâng cấp rất lớn, phải biết rằng ở nửa đầu tuyến đường hàng hải lớn, tiền thưởng của thợ săn tiền thưởng không nhiều, hơn hai trăm triệu là vô cùng nhỏ, với tay là có thể chạm tới.



Bộ chỉ huy hải quân thực sự đã để ý đến anh ta...



Tuy nhiên.



Ngay cả Trung tướng của Hải quân cũng bị anh ta đánh bại. Hải quân đã đưa ra một khoản treo thưởng cao như vậy. Trên thực tế, cũng là hợp tình hợp lý mà thôi.



Trong lòng anh ta tâm trạng này một cách nhanh chóng biến mất không một dấu vết, đem giải treo thưởng của mình gác sang một bên, Hạ Nặc lật sang các trang còn lại của lệnh truy nã, trên đó là tất cả các thành viên của nhosmc cướp biển Tật Phong, hơn 30 người.



[Đạt Tư - Ba Ni Tư]



Cán bộ nhóm cướp biển Tật Phong.



Treo thưởng 180 triệu bối lợi, bất kể sống hay chết



[Đức Lãng Phổ]



Trước đây là thành viên của thủy quân, hiện nay là thủy thủ trung đoàn nhóm cướp biển Tật Phong, người lái tàu.



Treo thưởng 69 triêu bối lợi, bất kể sống hay chết.



[Vưu Tư Tháp Tư – Cơ Đức]



Cán bộ nhóm cướp biển Tật Phong



Treo thưởng 60 triệu bối lợi, bất kể sống hay chết.



[Vưu Tư Tháp Tư – Cơ Lạp]



Cán bộ nhóm cướp biển Tật Phong.



Treo thưởng 21 triệu bối lợi, bất kể sống hay chết



[Ross]



Đội trưởng của nhóm cướp biển Tật Phong.



Treo thưởng 62 triệu bối lợi, bất kể sống hay chết.



[Đan Ni]



Đội trưởng của nhóm cướp biển Tật Phong.



Treo thưởng 55 triệu bối lợi, bất kể sống hay chết.



[Al Mikania]




Công chúa của Vương quốc Ca Á.



Treo thưởng 120 triệu bối lợi, phải bắt sống.



[Tiểu Lạc]



Thú cưng cướp biển.



Treo thưởng 25 triệu bối lợi, bất kể sống hay chết



...



[Bích Kỳ]



Trước đây là đội trưởng của nhóm cướp biển Tháp Đa, hiện tại là cán bộ của nhóm cướp biển Tật Phong.



Treo thưởng 72 triệu bối lợi, bất kể sống hay chết.



Tóm lại, gần như tất cả tên của các thành viên đều ở trên đó.



Nói cách khác, bây giờ các thành viên nhóm cướp biển Tật Phong, đều đã được treo thưởng, mức thấp nhất cũng là mấy triệu bối lợi, cao nhất... thậm chí là hàng trăm triệu!



Đối với tổng số tiền treo thưởng của toàn bộ con tàu, nếu được cộng lại, lên tới 800 triệu bối lợi!



"Thuyền trưởng, thế nào, tôi nói không sai chứ!"




Thấy Hạ Nặc có vẻ trầm ngâm, Đức Lãng Phổ bên cạnh cười ha ha đứng lên: "Mọi người tiền treo thưởng đều tăng lên, thậm chí Tiểu Lạc cũng được treo thưởng."



"Éc!"



Tiểu Lạc bên cạnh nghe vậy kiêu ngạo ngẩng đầu lên, vẻ mặt rất kiêu ngạo, những người khác xung quanh tỏ vẻ rất thích thú, ngay lập tức tất cả đều bật cười.



"Thuyền trưởng, từ giờ trở đi, nhóm cướp biển Tật Phong của chúng ta là một nhóm trộm biển lớn!" Ai đó hét lên phấn khích phía sau.



"Đó cũng còn chưa đủ a, tương lai chúng ta sẽ ngày càng nổi tiếng, cho đến khi vang vọng ở khắp đại dương!" Cơ Đức cũng la lên, nhảy đến cạnh cột buồm, kiêu ngạo cười lớn.



"Đúng vậy, hơn nữa thuyền trưởng còn nói, thời gian tới nhất định sẽ trở thành nhất võ hải a!"



"Đoàn mò, ta nghĩ là Tứ Hoàng a!"



"Hải vương kẻ trộm là mục tiêu cuối cùng, được chứ?"



"Này, này, quá xa rồi, sẽ rất dễ chết a!"



Nhìn vào dáng dấp vui cười của các thành viên, Hạ Nặc vui vẻ bật cười nói: "Thực sự, các ngươi thật là..."



Nhưng...



Nhìn trên boong tàu, ngắm biển bao la xanh ngời, Hạ Nặc hơi chớp mặt, đột nhiên nhớ ra rằng khi anh ta vừa ra khỏi thị trấn Cam, cũng cảnh này với Triết Phổ.



Lúc đó, anh ta lẻ loi một mình, đối mặt với biển rộng đầy bất an, tạm biệt quê hương trong ánh bình minh. Bây giờ, đã qua vài năm, anh ta đã bắt đầu chinh phục tuyến đường hàng hải lớn, anh ta cũng không còn là một thiếu niên câu cá kỳ lạ. Ngoài ra còn có những đồng môn rất tin tưởng.




Sợ rằng bất kể đó là ai vào thời điểm đó, cũng không nghĩ rằng mọi thứ thay đổi nhanh đến vậy?



Biển Đông, Nhà hàng Ba Lạp Đế.



Sắc trời cũng đã muộn, nhưng khách đến ăn vẫn không giảm, trong hội trường rực rỡ ánh sáng, âm nhạc du dương nổi lên từ các lỗ cây mơ hồ bay tới, làm cho toàn bộ bầu không khí trong nhà hàng trở nên ấm áp.



Trong phòng bếp không khí cũng rất náo nhiệt, trong khi hơn một chục đầu bếp bận rộn, thỉnh thoảng đưa đồ ăn cho người phục vụ mang ra, không gian có vẻ chật chội.



"Này, Phái Địch, món súp được gọi ở bàn thứ ba, tại sao còn chưa đưa ra?



Trước bếp chính, một thiếu niên tóc vàng hoe trong bộ đồ đen ngồi trước miếng bít tết, khẽ cau mày và nhìn sang bên cạnh: "Bây giờ người phục vụ đã không đủ, ta đã nhắc nhở ngươi hai phút trước, tại sao ngươi vẫn không làm gì? "



"Được rồi, tôi biết rồi."



Phái Địch bên cạnh dường như sốt ruột không chịu nổi nói, dừng các công việc trên tay lại, sau khi rửa tay mới nhấc cái mâm đựng những đĩa súp, đi ra ngoài bếp.



"Thật là một tên ngu ngốc, thực sự..."



Mặc dù theo lời phân phó vẫn làm, nhưng rõ ràng là Phái Địch không phục, miệng lẩm bẩm nói: "Ra lệnh cái này cái kia, không phải chỉ là bếp phó thôi sao, ra vẻ gì chứ?"



"Ai bảo ngươi đánh không lại hắn a?"



Đầu bếp bên cạnh nghe được, nhất thời đều vui vẻ, các đầu bếp có kinh nghiệm đều cười nói: "Ngay cả con gà cũng không bắt nổi, còn nhiều lời sao."



"Làm như ngươi đánh thắng được anh ta vậy."



Phái Địch nhìn Tạp Nhĩ rồi tức giận nói:



"Vốn nghĩ rằng khi tên Hạ Nặc kia biến đi, nghĩ rằng có thể bắt nạt được tên Sơn Trì đó, không nghĩ rằng đứa trẻ này khi lớn lên, giống anh trai thích bắt nạt người khác, đại vương đi thì tiểu vương liền đến, còn có lý lẽ không chứ! "



"Ngoài ra, tiểu tử Sơn Trì này ngày càng quá quắt." Tạp Nhĩ nhún vai nói: "Bây giờ, ngay cả lão già Triết Phổ cũng không trị được anh ta, phỏng chừng anh trai Hạ Nặc của nó quay về mới trị được nó. "



Hạ Nặc...



Nhớ tời thời gian trước, bị tiểu tử tóc đen kia hù cho sợ hãi, các đầu bếp bên cạnh không thể không gật đầu đồng tình.



"Ta nói như vậy các ngươi đừng nói ta biến thái a." Một người đầu bếp đầy râu nói: "Cũng phải nói, theo thời gian, cũng không biết anh ta đã đến đâu."



"Ồ, ta cũng vậy..."



"Chớp mắt cũng đã gần nửa năm, không biết anh ta bây giờ đang làm gì."



"Các ngươi tự nhiên nói đến, cũng làm ta nhớ hắn a..."



Các đầu bếp nghe vậy cũng phụ họa nói.



"Các ngươi không biến thái, nhưng tất cả đều bị lợi dụng a."



Phái Địch hừ lạnh khinh bỉ.



Nhưng chợt cả căn phòng yên tĩnh, anh ta đột nhiên phát hiện ra rằng, sau khi nói xong dường như có gì đó khác lạ, sự hoài niệm kia có thể làm cho những tên đầu bếp kia tưởng nhớ ...