Cầu Xin Các Người Cho Con Đường Sống

Chương 53: Chờ mẹ trở về.




Cậu ở trường học đã nghe thầy nói qua, cũng biết vụ án như vậy đại biểu cho cái gì. Càng biết rõ càng cảm thấy khó chịu trong lòng.

Thậm chí cậu không biết sau này phải làm sao, có nên tiếp tục sống hay không. Nhưng dù vậy, cậu nhóc vẫn vứt bỏ lòng tự trọng mà cầu xin Mục Từ Túc.

Dù có tạo nghiệt thì Mục Chi Đồng vẫn là mẹ của cậu. Sở dĩ bà ấy làm việc không chừa thủ đoạn nào nói thẳng ra là vì để cho cậu có cuộc sống tốt hơn.

Cậu mới là người nên quỳ xuống xin chuộc tội.

Mục Từ Túc nhìn bé trai trước mặt, không biết nên nói thế nào.

Thế giới của người lớn rất phức tạp, luôn có những suy xét và xung động, nhưng thường thì những kết quả cuối cùng này lại chính bi ai của con trẻ.

Ví dụ như Kinh Mặc, Bán Hạ, hay là đứa con trai của Mục Chi Đồng. Bọn trẻ không thể tự quyết định cha mẹ mình là ai, nhưng lại càng không thể gánh vác hậu quả mà cha mẹ để lại.

Rõ ràng còn nhỏ như vậy nhưng từng đứa lại sớm trưởng thành đến đáng sợ.

“Yên tâm đi, tôi đáp ứng nhóc, nếu Mục Chi Đồng chủ động ra đầu thú, tôi sẽ liên lạc luật sư thích hợp nhất để bào chữa giảm nhẹ tội cho mẹ nhóc.”

“Dạ.” Mục Uyên lễ phép cúi đầu với Mục Từ Túc, sau đó để Mục Từ Túc ngồi vào cái ghế bên cạnh.

“Anh nghỉ ngơi một lát đi, bà ấy sẽ đến tìm tôi, chỉ có mình bà ấy thôi.”

Mục Từ Túc im lặng nhìn Mục Uyên bận rộn đi tới đi lui, cuối cùng không nói gì. Anh biết Mục Uyên không thật sự có chuyện cần làm, chẳng qua là cậu ấy quá khẩn trương. Vừa sợ không thuyết phục được mẹ, vừa cảm thấy mình làm vậy là phản bội lại mẹ mình.

Đứa bé này, cho đến nay đều sống không dễ dàng gì.

Cứ thế bầu không khí trong phòng ngủ trở nên vô cùng yên tĩnh. Giống như Mục Uyên đã nói, mười phút sau, Mục Chi Đồng thật sự một mình đi vào, những bảo tiêu kia đều không đi cùng, có vẻ như bị cô ta kêu đi.

“Dạo này có khỏe không?” Đây là câu nói đầu tiên Mục Chi Đồng đẩy cửa bước vào nói. Rõ ràng là hai mẹ con nhưng lại không chút thân mật nào. Nhưng Mục Từ Túc lại nghe ra sự quan tâm ân cần ẩn dưới vẻ ngoài lạnh nhạt này.

Mục Chi Đồng vừa thông minh lại cẩn thận, nhưng cô ta vừa vào cửa lại không hề phát hiện Mục Từ Túc đang ngồi ở góc phòng.

Cuối cùng vẫn là Mục Từ Túc lên tiếng trước.

“Luật sư Mục cũng cảm thấy hứng thú với từ thiện nhỉ? Vậy lần sau tôi sẽ kêu người gửi thiệp mời tận tay cho anh, anh không cần phải vất vả trà trộn vào như thế đâu.” Cô ta thu lại vẻ dịu dàng, quay trở về bộ dáng tinh anh giỏi giao tiếp thường thấy ở cô ta.

Mục Từ Túc chưa kịp trả lời thì Mục Uyên đã cảm thấy khó chịu. Cậu lập tức cắt đứt trò vờn qua vờn lại của hai người và vào thẳng vấn đề.

“Lúc trước con nhặt được một tờ giấy, vừa mới giao cho anh ấy xong. Con hy vọng mẹ đi tự thú.”

“Cái gì? Tôi tự thú? Cậu vẫn chưa tỉnh ngủ đấy à?” Mục Chi Đồng đột nhiên mỉm cười. Lúc đầu cô ta bị Mục Uyên làm kinh hãi, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại thì thấy mình không bị lòi đuôi chuột nào cả, chỉ nghĩ con trai mình là vì bị Mục Từ Túc đầu độc nên mới nói như vậy.

“Tôi đã quá quen với loại phản bội nuôi ong tay áo như cậu, thế nào, bây giờ nói cho tôi biết là vì cảnh sát sẽ lập tức ập tới đây bắt tôi sao?” Cô ta còn có tâm trạng để trêu chọc.

Mục Uyên “Con đã đưa cho anh ấy tờ giấy giám định quan hệ cha con mà mẹ đã ném vào thùng rác ngày đó.”

“Cậu nói cái gì?”

“Giám định quan hệ cha con! Con đã nhặt về và dán lại. Mẹ đi tự thú đi, nếu không sẽ có cảnh sát tới bắt mẹ.”

“Được, mày giỏi lắm!”

“Bà cũng giỏi lắm!” Bị thái độ của Mục Chi Đồng kích động, Mục Uyên mở miệng cũng sắc lẹm không kém “Há mồm ngậm miệng toàn là phản bội, tôi lớn lên thành ra như vậy không phải do một tay bà nuôi dạy sao?”

“Hai tuổi, bà vứt tôi ở viện mồ côi. Ba tuổi, bà bắt đầu dùng tiền phạm tội để nuôi tôi.”

“Cho tôi một cuộc sống thoải mái, cho tôi sống như một tiểu thiếu gia nhà giàu, nhưng thật ra trong mắt người ngoài, tôi chỉ là một thằng con hoang không cha không mẹ!”

“Ai, ai dám nói với mày như vậy?”

“Đúng vậy, ai mà dám chứ! Ai mà dám nói bọn tôi là người của viện mồ côi chứ?”

“Bọn họ không dám nói trước mặt nhưng có thể ngấm ngầm sau lưng muốn nói gì mà chả được? Huống chi…” Mục Uyên tức đến phát run “Biến bọn tôi thành con hoang không phải là mấy người sao?”

“Mày…” Sắc mặt của Mục Chi Đồng xấu xí như ma quỷ, cô ta tựa hồ bị chọc giận đến cực điểm, xoay ngoắt người bỏ đi.

Nhưng thật ra cô ta đang thầm hoảng sợ trong lòng.

Lời nói của Mục Uyên nghe như đang chất vấn, nhưng lại có thể suy ra một hàm nghĩa khác.

Trẻ mồ côi ở đây đúng là một phần là do cô ta, không, phải nói là một tay cô ta và nhà họ Thời tạo thành.

Những gã đàn ông tự xưng là S trên trang mạng kia mua phụ nữ về chơi đùa cả ngày lẫn đêm, khó có thể đảm bảo không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Trong đó phần lớn phụ nữ sau khi mang thai sẽ vì không chịu nổi ngược đãi mà sinh non, nhưng cũng có vài trường hợp hi hữu.

Nhà họ Thời và những người này có quan hệ lợi ích với nhau, mà những đứa trẻ vô tình được sinh ra kia đều sẽ giao cho Mục Chi Đồng xử lý.

Lúc trước Mục Từ Túc nghi ngờ viện mồ côi này thật ra còn một nguyên nhân khác, viện trưởng chính là cô giáo đã nuôi lớn Mục Chi Đồng, tình nguyện đứng ra che giấu giúp cô ta.

Mục Uyên nói không sai, trẻ mồ côi ở đây có một phần là do chính tự tay cô ta tạo thành.

Mục Chi Đồng lấy tay đè lên vị trí trái tim trên ngực mình, cảm thấy bản thân hôm nay thật yếu đuối. Từ khi thông đồng làm bậy với Thời Cảnh Xuân đến nay, lương tâm của cô ta đã bị chó gặm, nhưng bây giờ lại cảm thấy trái tim nhói đau.

Quá buồn cười. Cô ta lấy điện thoại ra có vẻ như muốn đi ra ngoài gọi điện, nhưng đang bấm số thì bị một cái ôm bất ngờ từ phía sau lưng cắt ngang.

“Mẹ…” Là Mục Uyên. Mục Chi Đồng cứng đờ cả người.

Từ khi đứa nhỏ này lên bốn thì đã không còn gọi cô ta một tiếng mẹ, bỗng chốc Mục Chi Đồng hơi mềm lòng.

“Đừng đi.” Giống như lúc hai tuổi bị bỏ lại bên cạnh viện trưởng, Mục Uyên ôm cô ta khóc lóc đến nỗi nói không rõ ràng.

Nhưng khi đó đứa nhỏ này mới hai tuổi, chỉ có thể ôm tới bắp đùi của cô ta, nhưng bây giờ có thể ôm đến eo của cô ta.

Đặt bàn tay run rẩy lên bàn tay của Mục Uyên, Mục Chi Đồng dùng chút sức lực gạt ra nhưng không thể.

“Con đã hỏi rồi, mẹ chỉ là tòng phạm, nhiều nhất cũng chỉ bảy, tám năm, nếu cố gắng giảm nhẹ tội thì có thể năm, sáu năm là ra.”

“Con sẽ cố gắng học hành chăm chỉ và tranh thủ làm việc bán thời gian. Con đã hỏi thầy rồi, nếu có thể tham gia kỳ thi Olympic sau khi học xong cấp 2 và thành tích tốt thì có thể được giảm học phí, hơn nữa nếu đoạt giải thì sẽ có tiền thưởng.”

“Con sắp thành niên rồi, có thể tự kiếm sống nuôi bản thân, cũng có thể chăm sóc mẹ, mẹ đừng tiếp tục làm những chuyện đó nữa. Con biết mẹ cũng không muốn làm vậy.”

“Mày nói bậy gì đó?” Vành mắt của Mục Chi Đồng đỏ hoe, nhưng Mục Uyên lại ôm chặt cô ta hơn.

“Bao nhiêu năm con cũng sẽ chờ mẹ. Mẹ ơi, đừng bỏ con lại, xin mẹ.”

“Mày đúng là…” Cục nợ của mẹ mà.

Cuối cùng Mục Chi Đồng không cầm nổi nước mắt, cô ta xoay người ôm lấy con trai mình vào lòng, tựa đầu lên bờ vai gầy của cậu bé khóc nấc lên.

Mục Từ Túc chỉ im lặng đứng bên cạnh nhìn.

Mãi đến một lâu sau, Mục Chi Đồng mới tỉnh táo lại, cô ta lau khô nước mắt rồi quay đầu nhìn Mục Từ Túc, trong mắt chứa đầy sự không cam lòng.

“Luật sư Mục quả là danh bất hư truyền, thủ đoạn thật đáng gờm.” Cô ta nhận thua. Cả cuộc đời này của cô ta quan tâm nhất chỉ có Mục Uyên, Mục Từ Túc có thể thuyết phục được Mục Uyên thì cô ta đành phải ngã xuống ở đây.

Nhưng Mục Từ Túc lắc đầu nói “Không phải tôi, mà là thằng bé lo lắng cho cô.”

“Hừ, thắng làm vua thua làm giặc, bây giờ nói cái này còn có ích gì đâu. Nói đi, anh muốn biết cái gì?” Mục Chi Đồng cũng coi như là vò mẻ không sợ nứt. (ví von có khuyết điểm, tạo thành sai lầm nhưng mặc kệ, không thèm sửa, để nó phát triển theo hướng ngày càng tệ hơn.)

“Cô có bằng chứng gì không?”

“Cái gì tôi cũng có, cái gì cũng sẽ nói, nhưng anh phải đáp ứng tôi hai điều kiện.”

“Mẹ!”

“Im miệng!” Mục Chi Đồng đột nhiên trở nên nghiêm túc “Tôi biết luật sư Mục có biện pháp, tôi không đòi hỏi nhiều đâu.”

“Thứ nhất, bảo vệ viện mồ côi, sau khi nhà họ Thời sụp đổ, làm ơn hãy để nơi này được tiếp tục hoạt động. Thứ hai, che giấu quan hệ giữa tôi và Mục Uyên, không được để người khác biết chúng tôi là mẹ con.”

“Anh có làm được không?”

“Không được!” Người đầu tiên phản đối là Mục Uyên. Mục Chi Đồng là mẹ cậu, dù có làm sai chuyện gì hay đã phạm phải tội ác tày trời nào đi nữa thì cũng là mẹ của cậu, tại sao có thể không nhận nhau?

Nhưng Mục Chi Đồng lại lắc đầu với cậu “Sau này con sẽ cảm kích mẹ.”

Có một người mẹ phạm tội không phải là điều tốt lành gì. Bây giờ Mục Uyên còn nhỏ, chưa nhận thức được lời đồn có bao nhiêu đáng sợ. Nhưng chờ cậu lớn thêm chút nữa, ảnh hưởng của vụ án này cũng sẽ theo đó phát triển từ từ. Đến lúc đó, Mục Uyên không thể sinh hoạt bình yên trong cộng đồng được. Đừng nói đến mẹ mình có tiền án phạm tội, tương lai sau này của Mục Uyên sẽ bị cắt đứt một nửa.

Mục Chi Đồng nghĩ tới đây ngẩng đầu nhìn Mục Từ Túc “Anh có đồng ý không?”

Mục Từ Túc trịnh trọng gật đầu “Tôi có thể đồng ý với cô, nhưng cô phải thuyết phục Mục Uyên đồng ý.”

“Cho tôi thêm chút thời gian để tôi nói vài câu với thằng bé, sau đó sẽ đi với anh đến đồn cảnh sát.” Đây là định thuyết phục Mục Uyên trước khi đi tự thú.

“Mấy người bảo tiêu kia?”

“Bọn họ về hết rồi.” Mục Chi Đồng thở dài nhìn Mục Từ Túc “Không biết anh có tin không, lần đầu tiên anh đến viện mồ côi là tôi đã có dự cảm không tốt, quả nhiên lần này tôi chạy không thoát, cuối cùng vẫn là kết quả như vậy.”

Mục Từ Túc không nói gì, chỉ là xoay người rời khỏi phòng ngủ.

Xuyên thấu qua cửa sổ của phòng ngủ, anh thấy Mục Uyên hiếm khi vùi mặt vào lòng Mục Chi Đồng.

Mục Từ Túc đóng cửa phòng ngủ lại, chừa lại không gian cho hai mẹ con.

Anh biết sau khi đến đồn cảnh sát, hai mẹ con này muốn gặp nhau e là rất khó.

Thời gian nói dài không dài nói ngắn không ngắn. Nửa tiếng sau, một mình Mục Chi Đồng đi ra.

“Cám ơn.” Cô nhẹ giọng nói với Mục Từ Túc, tâm trạng của cô bình ổn lại rất nhiều, thậm chí còn mang theo chút biết ơn.

Đến phút cuối cùng không có bị cảnh sát còng tay đưa đi trước mặt con trai xem như là chừa chút tôn nghiêm còn sót lại của một người làm mẹ.

Cho dù từ góc độ đại chúng mà nói cô không hề xứng đáng.

Mục Từ Túc đưa cô ra khỏi cửa.

Dù là điểm mấu chốt đột phá của vụ án hay là tự thú, thì bên phía cảnh sát cũng đặc biệt phái người tới đón. Thứ nhất là sợ cô chạy, thứ hai là vì bảo vệ an toàn cho cô.

Mục Chi Đồng nhìn cái xe bình thường trước mắt và cảnh sát ngồi bên trong, cô do dự một lát rồi quay đầu nhìn lại.

Cửa sổ ở tầng hai của viện mồ côi mở ra, bên cửa sổ là đứa con trai mà cô quan tâm nhất.

“Mẹ, bọn con sẽ đợi mẹ quay về.” Mục Uyên hét lớn với dưới lầu.

Trong chớp mắt, tựa như làn sương mù trong lòng đột nhiên tan biến hết, Mục Chi Đồng mỉm cười với cậu rồi lên xe cảnh sát “Ừ, mẹ sẽ chuộc tội rồi trở về với con.”

Cuối cùng cô vẫn không thuyết phục được Mục Uyên đồng ý, nhưng có thể đáp ứng ghi tên hai mẹ con vào cùng một sổ hộ khẩu.

Đứa nhỏ này thật sự rất yêu cô.

Sau khi xe cảnh sát rời đi, Mục Uyên đứng ở tầng hai bụm mặt từ từ ngồi xuống và khóc lóc nức nở.

Cậu biết mình và mẹ sẽ không được gặp nhau trong những năm tết đến sắp tới, nhưng không sao, cậu sẽ cố gắng sống, một bên chờ mẹ về một bên vì chuộc tội cho tất cả.

Nửa tiếng sau tại đồn cảnh sát, Mục Chi Đồng lại lần nữa ngồi trong phòng thẩm vấn. Có điều lần này cô không chờ được hỏi mà chủ động khai báo.

Nhưng sự thật mà cô nói ra lại làm cho lòng người hốt hoảng.

Thời Cảnh Xuân là súc sinh, nhưng Thời Vọng Tuyền lại không xứng làm súc sinh!

Nói chung, một gia đình có nền tảng giáo dục tốt, dù có một thành viên xấu tính thì thành viên tốt vẫn chiếm phần lớn trong nhà.

Nhưng mà nhà họ Thời lại khác hoàn toàn, cả một nhà đều bị thối nát từ tận gốc!

“Thời Cảnh Xuân có sở thích đặc biệt, nhưng Thời Vọng Tuyền lại không phải như vậy.”

“Ông ta có một tật xấu, chỉ có vợ của người khác mới làm ông ta có phản ứng.”