Cầu Xin Anh Từ Hôn Đi

Chương 25




Bóng tối khiến động tác thăm dò dè dặt của Tịch Yến Thanh như được tăng thêm chút bạo dạn. Hắn cảm nhận được da thịt trơn mềm nhẵn nhụi truyền tới từ phần bụng dưới của La Phi, cùng với sự đồng ý ngầm của y--- phải, là đồng ý ngầm, vì La Phi không đẩy hắn ra! Điều này khiến Tịch Yến Thanh càng thêm chắc chắn trong lòng.

Kỳ thực lúc này La Phi căng thẳng muốn chết, y cũng không biết nên phản ứng ra sao. Loại cảm giác này thật giống như trước mắt có một viên kẹo đậu sặc sỡ, y muốn nếm thử xem nó có ngọt không, nhưng lại sợ nó sẽ tan ra trong miệng. Mâu thuẫn và rối rắm đan xen, nhưng cố tình viên kẹo ấy lại không ngừng phát ra lực hấp dẫn mời gọi y.

Bàn tay Tịch Yến Thanh thô ráp như giấy nhám, làm lụng nhiều ngày khiến những nốt chai sần càng thêm dày, đôi lúc hắn dùng lực hơi mạnh khiến La Phi cảm giác hơi đau. Nhưng La Phi vô cùng ngạc nhiên mà phát hiện ra, y không hề chán ghét cảm giác này.

Khoan đã! Chẳng lẽ mình có máu M?

Đừng ầm ĩ lên nữa! Chẳng qua là có chút thoải mái mà thôi! Đi mát-xa bị bóp nắn đau đến khóc thét, nhưng đau xong rất phê không phải sao? Chẳng lẽ những người đi mát-xa đều là M?

Người đi mát-xa về thoải mái vì gân cốt được kéo giãn! Còn ngươi đây là đang được mơ.n trớn! Được âu yếm có hiểu không? Được mấy ngón tay xù xì kia vu.ốt ve đến mức sinh ra xúc động!

Ai xúc động!? Ta còn lâu mới xúc động!

Một tay La Phi siết chặt góc áo, hô hấp đã trở nên nặng nề hơn từ lúc nào.

Quan trọng là y không chán ghét Tịch Yến Thanh, thậm chí còn hơi thinh thích, hơn nữa y đang ở vào giai đoạn tinh lực tràn trề nhất đời người, được Tịch Yến Thanh vu.ốt ve trong thấp thỏm xen lẫn kỳ vọng này, y thực sự không biết phải làm sao.

Lừa tí hon bên dưới có chút bướng bỉnh, không chịu nghe lời mà quật cường vùng lên!

"Thanh, Thanh ca..." La Phi đột nhiên hô lên rồi im bặt! A a a a a, ngươi vừa hét cái gì đấy a a a a!!! Y như bị yêu tinh quấn thân, có chút khiếp đảm nhưng lại bị hấp dẫn đến mê muội! Đây cmn chắc chắn là nhân cách thứ hai của y!

"Đừng sợ, tôi có chút mất kiểm soát mà thôi." Tịch Yến Thanh chậm rãi áp lên, trong bóng đêm, hắn dịu dàng tô viền đường nét trên gương mặt La Phi: "Ai bảo em hấp dẫn tôi như vậy?"

"Ừm... hay là, nếu không..." La Phi như con cua rúc vào sát tường: "Hình như, hình như vỏ chăn cũng không quá mỏng đâu? Hay là, hay là chúng ta tự đắp chăn của mình đi, anh thấy thế nào?"

"Không được." La Phi khó khăn lắm mới nằm cách ra vài phân, Tịch Yến Thanh lại vươn tay kéo người vào lòng: "Nằm chung một ổ chăn cho ấm. Với cả em định chạy đi đâu? Để tôi ôm nào."

"Vậy anh ôm thì ôm thôi, đừng có mà..." La Phi nghiến răng, giọng nói lí nhí như muỗi kêu: "Đừng có dùng cái kia chọc tôi nữa?"

"Em nói xem." Tịch Yến Thanh xoay người nằm sấp trên người La Phi: "Em có thấy con sói nào đói bụng rất lâu rồi, nhìn thấy cừu non trong mơ ở ngay trước mắt mà không nhào lên cắn hai miếng không?"

"Cắn hai miếng thì bình thường, nhưng cầm chày gỗ dọa cừu non là không có đạo đức!" La Phi đẩy Tịch Yến Thanh sang một bên, tiếp tục chui rúc trốn tránh: "Anh không thể để lại bóng ma tâm lý suốt đời trong lòng cừu non, anh có biết không hả? Cái này không có lợi cho sự phát triển tình cảm sau này."

"Không phải em vẫn luôn có bóng ma tâm lý đối với tôi sao? Không giải quyết nhanh vấn đề này mới thực sự bất lợi cho tình cảm sau này." Tịch Yến Thanh nói xong, không suy nghĩ gì mà tóm tay La Phi kéo xuống dưới: "Không tin em sờ xem, có phải nó không to như em tưởng tượng đúng không?"

"Anh! Anh anh anh anh... Í, hình như đúng là vậy nha!" La Phi không dám nắm chặt, nhưng xúc cảm trên tay nói cho y biết nó không hề to, chẳng những không hề to, nó thậm chí còn chẳng cươ.ng cứng hùng dũng như y tưởng tượng. Y âm thầm xo/a nắn một chút, sau đó lập tức nổi khùng: "Ông nội anh nhé Tịch Yến Thanh! Đây rõ ràng là hàng của tôi!"

"Chẹp, phát hiện ra rồi sao? Đừng tức đừng tức, vi phu xoa cho em..." Tịch Yến Thanh bao lấy tay La Phi, bọn họ nằm trong chăn xo/a nắn.

La Phi cũng không phải đầu gỗ, bị vu.ốt ve như vậy lừa tí hon bên dưới càng ra sức ngẩng đầu. Y muốn gạt tay đại lão hổ, nhưng cảm giác này quá mức sung sướng. Cứ như vậy mâu thuẫn và rối rắm, cuối cùng bàn tay còn lại của y bị kéo sang vu.ốt ve cái đầu của tiểu lão hổ...

"Thanh, Thanh Thanh Thanh ca, tôi nói anh này, tôi tôi tôi còn chưa chuẩn bị tâm lý! Anh..." Bàn tay La Phi đang áp sát chày gỗ khổng lồ, y bị dọa đến khiếp đảm hồn phách: "Nếu không anh ra kia dội nước lạnh một chút đi a a a a... Ưm ưm~ Tịch Yến Thanh, ông nội anh...!"

Dưới thân truyền đến tiếng cười trầm thấp, giống như đang nói: Em nói gì cơ, tôi không nghe rõ.

La Phi sắp 囧 chết, toàn thân y đỏ và nóng như con tôm luộc vừa được vớt ra từ nồi nước. Nhưng y buộc phải thừa nhận, y không thể chống cự sự mơ. trớn của Tịch Yến Thanh, đặc biệt là khi nơi mẫ/n cảm nhất trên người được...! Đm cảm giác này quả là...

Linh hồn ảnh đế rụt rè đâu? Linh hồn ảnh đế lý trí đâu? Bọn chúng trốn đi đâu rồi!? Sao lại để linh hồn cừu non không có năng lực kiềm chế trông nhà một mình thế này, vở kịch này biết diễn tiếp thế nào đây!

Con người vô liêm sỉ này! Vậy mà cướp đi nụ hôn đầu của y, lại cướp đi lần đầu sung sướng của y! Phải biết rằng từ trước đến giờ y chưa từng... tự như vậy như vậy đâu!

Vì thế quan hệ thuần khiết giữa lãnh đạo và cấp dưới đã bị đối phương làm cho biến chất!

Chờ tới khi La Phi phản ứng lại, Tịch Yến Thanh đã xuống dưới thắp đèn, lấy một miếng vải bố sạch sẽ giúp La Phi lau người.

La Phi rúc đầu trong chăn, nhất quyết không chịu nhìn Tịch Yến Thanh. Bàn tay y bị hắn cầm, chỉ có thể nghẹn ngào nói vọng ra từ trong chăn: "Anh là đồ đáng ghét!"

Ngữ khí thỏ thẻ mà ngạo kiều, thiếu chút nữa lại làm bùng lên ngọn lửa mà Tịch Yến Thanh khó khăn lắm mới dập được. Hắn cười nói: "Ừm, tôi là đồ đáng ghét nhất!"

La Phi ngơ ngác trở mình, quay mặt nhìn vách tường, hận không thể đập đầu vào đó!

Chết đi cho xong chết đi cho xong, con gà mờ* không biết tự chủ này!

*raw: 战五渣非 - Phi cặn bã với sức chiến đấu bằng 5

Tịch Yến Thanh giật chăn nói: "Em muốn ngạt chết à?"

La Phi dùng hết sức lực giữ chăn: "Ngạt chết thì ngạt chết!"

Tịch Yến Thanh quả thực bất đắc dĩ: "Tôi cũng chưa làm gì quá đáng, chỉ là giúp em thả lỏng chút thôi mà, có gì phải ngượng ngùng?"

"Vậy anh thổi đèn đi." La Phi nói.

"Không thổi." Tịch Yến Thanh ngồi xuống mép giường: "Tôi muốn nhìn gương mặt của em lúc này. Em để tôi ngắm xong, tôi sẽ tắt đèn."

La Phi nghĩ thầm, cái trò quỷ gì vậy, nhưng vẫn ngọ nguậy như con sâu lông chui một nửa cái đầu ra khỏi chăn, y chỉ lộ ra cặp mắt, sống mũi còn chưa lộ hết. Sau đó chờ Tịch Yến Thanh nhìn một cái, y lập tức rụt về ổ chăn.

Tịch Yến Thanh dở khóc dở cười thổi tắt đèn, nằm xuống sau đó ôm cả bọc chăn vào ngực.

"Thanh ca, anh, anh thích tôi từ khi nào?" Giọng nói của La Phi truyền ra từ trong chăn. Vấn đề này y đã suy nghĩ rất nhiều lần, nhưng chưa thể tìm ra kết quả. Trừ những lần thấy Tịch Yến Thanh đi cùng Lương Bác Uyên, y tựa hồ chưa từng gặp hắn. Vậy mà Tịch Yến Thanh lại thích y, sao có thể thích y? Chẳng lẽ bởi vì y cố chấp theo đuổi Lương Bác Uyên? Điều này thực nực cười?

"Có lẽ từ năm em mười sáu tuổi." Tịch Yến Thanh vô thức vu.ốt ve bờ lưng La Phi bên trong bọc chăn: "Em còn nhớ rõ không? Có một lần em và nhóm bạn cùng tới KTV Hoa Thịnh."

"Hình như là vậy, hôm đó vừa là sinh nhật anh họ của tôi vừa là Halloween. Ban đầu tôi vốn định không đi, nhưng bọn họ nhất quyết lôi kéo. Anh gặp tôi ở đó à?"

"Ừm." Tịch Yến Thanh cười nhẹ: "Lúc ấy em đã giúp tôi một chuyện."

Hai năm không phải thời gian quá dài, Tịch Yến Thanh vẫn nhớ rõ ngày hôm đó. Thời sinh viên hắn phải đi làm thêm, ngoài giờ học hắn nhận làm gia sư hoặc một số công việc bán thời gian nào đó. Chính vào thời điểm này hắn quen biết La Phi. Khi ấy y nhỏ hơn bây giờ hai tuổi, nhưng bộ dáng vẫn thu hút như vậy, đặc biệt là ánh mắt linh động kia khiến người ta rất khó quên.

"Chuyện gì vậy? Tôi không nhớ rõ lắm." La Phi vắt óc suy nghĩ, thậm chí phải thò đầu ra khỏi chăn để hít thêm không khí mới, nhưng vẫn chẳng nhớ nổi chuyện mà y từng giúp Tịch Yến Thanh.

"Hôm đó là ca làm cuối cùng của tôi ở Hoa Thịnh, có một người chắc là thân thích của em, anh ta uống hơi nhiều, đi không vững rồi đâm vào tôi khiến rượu đổ hết lên người, không rõ là do tâm tình anh ta không tốt hay vì lý do gì khác mà nhất quyết không chịu bỏ qua cho tôi, bắt tôi phải quỳ xuống xin lỗi anh ta. Thế rồi em xuất hiện giải vây cho tôi." Hôm ấy Tịch Yến Thanh phải đeo mặt nạ Halloween theo quy định của KTV, cho nên La Phi không nhận ra hắn là chuyện đương nhiên. Chỉ là hắn vẫn nhớ mãi y, cậu nhóc xông lên đẩy người kia rồi quát: "Anh họ anh hơi quá đáng rồi đấy, rượu vào là lèm bèm! Anh còn như vậy tôi sẽ gọi dì cả tới đón anh về!"

"La Phi! Rốt cuộc em cùng phe với ai?" Anh họ của La Phi phải có người dìu đi, nói năng không còn lưu loát, nhưng dường như lời nói của La Phi rất có hiệu quả, anh ta quả nhiên không dám dây dưa lâu, chỉ trừng mắt lườm Tịch Yến Thanh một cái rồi lảo đảo rời đi.

Vốn Tịch Yến Thanh nghĩ việc này đã giải quyết xong, lại không ngờ La Phi vẫn đứng lại để xin lỗi thay anh họ. Cậu nhóc nở nụ cười tươi tắn ấm áp: "Xin lỗi anh nha, bình thường anh họ tôi rất lịch sự, nhưng cứ uống say sẽ biến thành như vậy. Vừa rồi tôi nhìn rất rõ, là anh ấy không cẩn thận đâm vào anh." Y còn quay sang nói với giám đốc KTV vừa hớt hải chạy tới: "Anh Tần đừng trách vị phục vụ này nhé."

Giám đốc Tần vô cùng khách khí đáp: "La tiểu thiếu gia quả là người thấu tình đạt lý, yên tâm đi, tôi sẽ không trách phạt cậu ta."

"Vậy tốt rồi." La Phi nở nụ cười ôn hòa với Tịch Yến Thanh sau đó rời đi.

Có thể đối với La Phi mà nói, đó chỉ là một việc nhỏ y thuận tay xử lý, nhưng nó lại vô cùng có ý nghĩa đối với Tịch Yến Thanh.

Tịch Yến Thanh không có gia thế như La Phi hay Lương Bác Uyên. Tuy La Phi bị cha bỏ rơi nhưng mẹ y là người mạnh mẽ, gia đình đằng ngoại lại rất có điều kiện. Gia đình họ Lương cũng được coi là khá giả. Chỉ có Tịch Yến Thanh là khác, khi còn trẻ mẹ hắn bỏ ngoài tai lời phản đối của gia đình, bỏ trốn cùng một người đàn ông nghèo, bọn họ sinh ra Tịch Yến Thanh nhưng không có khả năng nuôi dưỡng, sau đó vứt hắn ngoài cổng viện mồ côi.

Tuy rằng trước khi qua đời mẹ hắn đã kể lại toàn bộ chuyện này cho em gái ruột, chính là mẹ của Lương Bác Uyên, nhưng dì hai của Tịch Yến Thanh vẫn mất rất nhiều công sức mới tìm được cháu trai ruột, mà lúc này Tịch Yến Thanh đã trưởng thành, cũng đã quen với cuộc sống cô độc.

Hắn từ chối sự giúp đỡ của dì hai, tiếp tục duy trì nhịp sinh hoạt vốn có. Có điều công bằng mà nói, nếu đêm đó giám đốc thực sự trách phạt hắn vậy thì tiền công nửa tháng sẽ mất trắng, hoặc nếu vị anh họ kia của La Phi nhất quyết làm đến cùng thì hắn cũng không thể đôi co với khách hàng.

Cho nên sự xuất hiện của La Phi khi ấy vô cùng có ảnh hưởng, nó chôn xuống một hạt giống khát vọng dưới đáy lòng Tịch Yến Thanh.

Hắn khát vọng nhìn thấy La Phi, hoặc có thể nói hắn yêu thích La Phi. Đương nhiên ở thời điểm đó sự yêu thích này vẫn xuất phát từ lòng tán thưởng. Hắn yêu thích tinh thần trượng nghĩa và sự chân thành bên trong đôi mắt của cậu nhóc tuấn tú kia, còn có sự chính trực và ngay thẳng của một thiếu niên chưa trưởng thành. Bởi vậy lần tiếp theo gặp lại cậu nhóc ấy, trong lòng hắn tràn ngập một loại cảm xúc biết ơn và may mắn, tuy rằng khi biết con lừa nhỏ này đang theo đuổi Lương Bác Uyên, trái tim Tịch Yến Thanh cực kỳ chua xót...

Khụ, nghĩ nhiều rồi. Dù sao hiện tại người cũng đã nằm trong lòng hắn!

La Phi kéo chăn trùm đầu thành cái kén tằm ba lần, nhưng lần nào cũng bị lôi ra, sau đó y bỏ cuộc, thành thật nằm cuộn tròn trong lòng Tịch Yến Thanh, thò đầu ra ngoài tán gẫu cùng hắn.

Tịch Yến Thanh vô cùng mãn nguyện hưởng thụ giây phút tâm tình ngọt ngào và ấm áp trước giờ đi ngủ này. Chỉ cần ngó lơ những tia d.ục vọng gần đây cứ chực chờ đòi vượt ngục, hắn cảm thấy mọi thứ vẫn ổn. Hắn cúi đầu hôn nhẹ lên trán La Phi: "Mau ngủ đi."

La Phi nói: "Còn chưa buồn ngủ mà."

Tịch Yến Thanh cười hỏi: "Nếu không... làm thêm lần nữa?"

La Phi dứt khoát trả lời: "Không không không cần đâu!"

Mới chỉ một lần đã khiến y tâm hoảng ý loạn đến mất ngủ, thêm một lần nữa y sẽ không chịu nổi mất!

Chủ yếu là vì, cảm giác ấy thực sự cmn quá...

Rốt cuộc cũng hiểu vì sao cổ nhân lại nói thực sắc tính dã*!

*raw: 食色性也 - chuyện ham m/uốn ăn uống và tìn.h dục là bản năng của con người (Mạnh Tử)

La Phi buộc bản thân phải nhắm chặt mắt, sau đó thấy Tịch Yến Thanh không lên tiếng nữa, y thực sự chìm vào giấc ngủ. Nhưng đêm nay y ngủ không quá yên ổn. Trên thực tế y rơi vào mộng cảnh. Trong mơ y mặc hỉ phục đỏ rực, bị Tịch Yến Thanh đè trên thân cây đào hôn môi. Đầu lưỡi Tịch Yến Thanh vô cùng bá đạo mà càn quấy trong khoang miệng y, vì sợ có người đi qua nên chốc chốc La Phi lại hé mắt nhìn ra cửa. Y căng thẳng muốn chết còn Tịch Yến Thanh vẫn ung dung không hề nao núng, còn vươn tay bắt đầu vạch chăn của y ra...

Sau đó? Sau đó y bừng tỉnh!? Còn Tịch Yến Thanh đang thực sự gặm môi y!

La Phi cảm thấy y đã ngủ đến hồ đồ luôn rồi, sau khi mở mắt, câu đầu tiên mà y thốt ra lại là: "Thanh ca, anh, anh,... hôm qua anh có súc miệng không vậy?"

Có lẽ Tịch Yến Thanh cũng không ngờ mình sẽ bị chất vấn về chuyện này, hắn sửng sốt một lát rồi mới cười nói: "Không."

La Phi nhất thời 囧 không chịu nổi: "Tôi, tôi,... tôi dậy nấu cơm."

Tịch Yến Thanh nói: "Được." nhưng cánh tay lại không chịu buông ra.

La Phi đợi trong chốc lát mà hắn vẫn không động đậy: "Ôm gì mà lâu thế?"

Tịch Yến Thanh thở dài một hơi: "Em nói xem? Đương nhiên là không nỡ thả em đi."

La Phi nghe vậy lập tức lại hóa thân thành sâu lông, y rụt đầu rụt cổ vào ổ chăn, ánh mắt đảo khắp nơi nhìn trần nhà nhìn vách tường, chỉ là nhất quyết không chịu nhìn Tịch Yến Thanh.

Tịch Yến Thanh thấy vậy thì nhéo cái tai của La Phi: "Rốt cuộc tôi cũng hiểu thế nào là cầm trên tay sợ đông cứng, ngậm trong miệng sợ tan chảy. Dậy thôi nào, hôm qua là ai nói sáng nay ra đồng giúp tôi tỉa cây con?"

La Phi nói: "Ừ nhỉ!"

Y quả là lợi hại, rõ ràng bị vỏ chăn quấn chặt như vậy mà vẫn có thể ngồi bật dậy, nhìn chẳng khác gì một con tằm tròn xoe.

Tịch Yến Thanh nhìn cảnh vui trước mắt, thừa dịp cánh tay La Phi còn bị trói buộc, hắn không hề khách khí mà nhổm dậy thơm một cái lên môi La Phi, sau đó mới cảm thấy mỹ mãn mà xuống giường.

La Phi ngồi im tại chỗ, vành tai đỏ ửng như quả cà chua chín.