[Cẩu x Cáo] Đuôi Của Ngươi Rất Mềm

Chương 12




Vị trừ yêu sư này máu me đầy mặt về đến nhà, thắp cây đèn dầu trên bàn rồi đặt đứa trẻ trong lòng bên cạnh ngọn đèn, còn mình thì ngồi trước bàn gạt cái chân nhỏ trắng muốt của đứa trẻ mà xem đi xem lại, tự nhiên lại cảm thấy thích thú vô cùng.

Đại Thiên Cẩu không còn cánh, trở thành một đứa trẻ bé xíu vô hại, nhìn thế nào cũng giống con người bình thường.

Trừ yêu sư thở dài, lại nghĩ đến đứa con gái chết thảm của mình.

Sau khi Yêu Hồ sát hại con gái trừ yêu sư đã làm thành tiêu bản, vứt trước cửa nhà hắn, trên cần cổ trắng mảnh của cô bé là ba vết móng cào trông mà giật mình. Trừ yêu sư biết, Yêu Hồ nhất định rất hận hắn, nhưng hắn thà người bị làm thành tiêu bản là chính mình, cũng không muốn thấy thân nhân duy nhất của mình trên đời bị yêu hại chết.

Giống như một lời giễu cợt tàn nhẫn nhất, báo ứng nực cười nhất.

Trừ yêu sư không đi trừ yêu nữa, lại đem hết bản lĩnh của mình dạy cho Đại Thiên Cẩu, để Đại Thiên Cẩu gọi hắn một tiếng “sư phụ”.

Đại Thiên Cẩu dần lớn lên, khi y lần đầu tiên ôm một con hà đồng đến trước mặt trừ yêu sư, trừ yêu sư cười lắc đầu, “Thả nó ra đi.”

“Vì sao chứ sư phụ.” Đại Thiên Cẩu không hiểu, “Người dạy con những thứ đó không phải để đối phó với những yêu quái này sao?”

Trừ yêu sư vỗ vỗ cái tay nhỏ của Đại Thiên Cẩu, đỡ lấy hà đồng đang sợ đến run lẩy bẩy, giải thích: “Hà đồng đâu phải ác yêu.”

Đại Thiên Cẩu càng mơ hồ, y ngửa khuôn mặt nhỏ lên, nói rất hùng hồn, “Yêu chính là yêu, còn phân tốt xấu sao ạ?”

“Đương nhiên rồi, năm sư phụ nhặt con về, chính là do được một đại yêu tốt cứu đấy.”

“Đại yêu đó tên gì ạ? Sư phụ nói cho con biết đi, sau này con mà gặp y thì sẽ không làm khó dễ y.”

Trừ yêu sư đẩy lưng hà đồng bảo nó đi, cậu bé đáng thương cẩn thận vòng qua Đại Thiên Cẩu, bị Đại Thiên Cẩu bất ngờ lườm một cái liền run bắn cả người lên, hai cái chân nhỏ cuống cuồng bỏ chạy – nó nhớ đến đám trẻ con ngày trước vứt đá vào người nó.

Đại Thiên Cẩu mãi vẫn không chờ được trừ yêu sư đáp lời, không nhịn được mà hỏi lại lần nữa.

“Y ấy à, y là Đại Thiên Cẩu.”

“Đại Thiên Cẩu? Thế nên người gọi con là Đại Thiên Cẩu là vì ghi nhớ đại yêu kia sao?”

“Có thể… coi là vậy.” Trừ yêu sư cười, tỏ vẻ bất lực. Hắn quay người cầm hồ lô rượu của mình đưa vào tay Đại Thiên Cẩu, “Đồ nhi đi đi, xuống núi mua rượu cho sư phụ.”

Đại Thiên Cẩu đáp một tiếng, cầm chặt hồ lô rượu và tiền ra ngoài.

Tháng ngày yên ổn như vậy cũng chẳng được bao lâu, đến một mùa đông trừ yêu sư lâm trọng bệnh, đến gần đầu xuân thì tạ thế. Đại Thiên Cẩu dùng số tiền ít ỏi mà trừ yêu sư để lại an táng hắn, sau đó liền cầm hồ lô rượu của trừ yêu sư, tiếp nhận thân phận hắn mà đi khắp nơi giúp người trừ yêu.

Đại Thiên Cẩu ghi nhớ lời dạy của sư phụ mình, không phải ác yêu thì không trừ.

Thế nên thỉnh thoảng sẽ bị mấy yêu quái trông cực kỳ lương thiện đánh cho bầm dập.

Cuộc sống cứ vậy mà qua, Đại Thiên Cẩu cũng quen rồi. Mãi đến một hôm có một bà cụ nhìn thấy y, nói một câu “Ôi chao trừ yêu sư đại nhân, sao ngài vẫn trẻ thế”, Đại Thiên Cẩu mới nhận ra, khoảng thời gian trước đó đã đủ khiến một thiếu nữ xuân thì biến thành bà lão gần đất xa trời, vậy mà dáng vẻ y vẫn chẳng hề thay đổi.

Thời gian của y dường như đã vĩnh viễn dừng lại năm trừ yêu sư tạ thế.

Nhận thức này khiến Đại Thiên Cẩu bỗng ngẩn ngơ.

Con người đều sẽ già đi, y không già, tức là y không phải con người bình thường.

Không phải con người bình thường… vậy chẳng phải là…

Đầu Đại Thiên Cẩu như nổ tung, y vội vàng về nhà mình, đề bút vẽ một tấm phù, rồi không chút nghĩ ngợi dán thẳng lên người mình.

Kết quả lại ngoài dự liệu, sau khi dán tấm bùa lên người lại chẳng khác gì một tờ giấy bình thường, chẳng có chút tác dụng nào.

Đại Thiên Cẩu xé lá bùa xuống, lại dán lên người, nhưng kết quả vẫn chẳng có gì thay đổi.

Y cứ thử đi thử lại như vậy mãi, chỉ muốn tìm một thiên hướng trên điểm rìa hai phía – rốt cuộc y là người hay yêu. Nhưng không có kết quả.

Đại Thiên Cẩu đập lá bùa lên bàn, chống đầu, hận không thể đi đào trừ yêu sư đã chết được năm sáu chục năm kia hỏi rõ ràng ngay lập tức, nhưng giờ có đào ra thì cũng chỉ là một đống xương chẳng có tác dụng gì mà thôi.

Quàng xiên chiếm chỗ.

Đại Thiên Cẩu lấy hồ lô rượu đeo bên hông ra, lắc lắc biết rượu bên trong đã cạn thấu đáy, bèn đứng dậy chuẩn bị đi mua một ít về. Vừa mới đẩy cửa ra thì đã ngửi thấy một luồng yêu khí không tầm thường, Đại Thiên Cẩu lập tức nghiêm túc lại, tay vội vàng thò vào trong ngực siết chặt một lá bùa.

Con yêu lần này chắc hẳn không phải tiểu lâu la gì, Đại Thiên Cẩu tập trung, cẩn thận tìm nguồn yêu khí.

Con yêu kia đang chạy, tốc độ cực nhanh, tùy tiện thả yêu khí như chẳng hề sợ trừ yêu sư tìm đến. Đại Thiên Cẩu nín thở, cảm nhận được con yêu kia càng lúc càng gần y, yêu khí dần trở nên nồng nặc khiến y phấn khích một cách không thể kiềm chế được.

Gần như chỉ trong một chớp mắt, con yêu kia đã tiến sát lại gần y, yêu khí không hề che giấu xộc thẳng vào mặt. Đại Thiên Cẩu nghiêm mặt, lôi tấm bùa ra ép thẳng vào nguồn yêu khí, lực cản cảm nhận được trên tay khiến y không khỏi lùi lại mấy bước, trong thoáng chốc đó y đã nhìn rõ được dáng vẻ con yêu kia, là một con hồ ly.

Tấm phù trên tay không thể lại gần được thân Yêu Hồ, cổ tay lại bị siết chặt lấy dễ dàng.

Đại Thiên Cẩu phì một tiếng, tức giận nhìn Yêu Hồ vẫn rất mực thong dong, thậm chí còn cười cười.

“Không hổ là người do tên trừ yêu sư nửa mùa kia dẫn dắt, chỉ với công phu mèo quào này mà cũng muốn thu tiểu sinh sao?”

Đại Thiên Cẩu cười hừ, tay không bị giữ kết ấn thật nhanh, nhưng lần này vẫn không thể lại gần mình Yêu Hồ.

Yêu Hồ đắc ý vẫy tai, khống chế cả hai tay Đại Thiên Cẩu.

“Từ bỏ đi, Đại Thiên Cẩu đại nhân.”

Đại Thiên Cẩu ngẩn ra, đang nghĩ làm sao yêu quái này biết được tên mình thì bỗng thấy một bên mặt ngưa ngứa – Yêu Hồ đã rướn sát đến bên tai y, một cái tai hơi cụp xuống vừa vặn sượt qua má y.

“Đại Thiên Cẩu đại nhân…” Yêu Hồ hạ giọng, vành tai kia liên tục chạm vào mặt Đại Thiên Cẩu như có ý xấu, “Người khiến tiểu sinh tìm lâu quá đó.”