Sau khi trở về sau 1 tháng nghĩ ngơi, thư giãn, bà lại trở về với gia đình của mình. Bà yêu cái sự thoáng đản, thoải mái của thôn quê nên vài tháng bà lại về quê 1 lần. Bà ra hiệu cho vú Năm đưa nó đi sắp xếp chỗ ăn ở cho nó rồi bà đến ôm 2 cậu con trai của mình và cùng vào nhà.
Oà, đây mà gọi là nhà sao, phải nói là cung điện mới đúng. Cái sân ko mà đã to hơn cái mảnh ruộng nhà nó,xung quanh trồng thật nhiều hoa, rồi thêm đài phun nước nữa,nhiều cái mà nó chỉ tưởng tượng trên tivi mới có. Nó vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh tham quan mở rộng tầm mắt.Cánh cửa mở ra có 1 người đàn ông đang ngồi đó tỉa lá của cây lan hồ điệp. Bà đi tới ôm sau cổ ông, hôn ông 1 cái lên má, ông cũng ngừng công việc của mình và hôn lại bà. 2 cậu con trai rút lui để lại không gian cho ba mẹ họ.- Anh nghe nói em đưa về 1 đứa người làm?- Dạ tại hoàn cảnh cô bé rất đáng thương nên em muốn tạo điều kiện cho cô bé giúp đỡ gia đình nó. Mình ko mất mát gì mà lại giúp được họ- Em lúc nào cũng vậy, lương thiện quá.- Khi nào anh qua lại Trung Quốc? Lần này em cũng muốn đi cùng anh.- Ơi, khoảng 3 tháng nữa, anh nghĩ em cũng nên đi chơi nhiều vào, suốt ngày chỉ quanh quẩn ở đây ko vui em à.- Dạ lâu rồi em cũng muốn qua thắp hương cho anh 2. Người đàn ông mặt tối sầm lại- .....Nó được dẫn đến 1 căn phòng trong các căn phòng gần bếp, căn phòng thiết kế đơn giản, 1 giường nệm, 1 tủ quần áo, 1 cái bàn và tất nhiên phòng tắm trong phòng. Người khác thấy đơn giản nhưng với nó rất tuyệt, rất tốt, nó nằm lăn ra giường lăn qua lăn lại trên cái nệm êm ái, vui sướng đó, nhưng nó lại khóc. Nó nhớ nhà quá đi mất, nhớ ba mẹ, nhớ các anh nữa, nó thương mẹ nó quá, ko có nó thì mẹ nó có làm nổi việc ko, lưng mẹ nó hay đau lắm, lại ko bưng nặng được, nghĩ thế thôi nó lại khóc. Tiếng gõ cửa làm nó giật mình, gạt nước mắt. Nó mở cửa, vú Năm cười ôn hoà với nó- sao vậy con, nhớ nhà hả. Nghĩ ngơi đi 2 giờ nữa xuống phụ bếp, làm cơm chiều nha con.- Dạ.Công việc của nó quanh quẩn chỉ trong bếp, làm bạn với mấy cô mấy chú giúp việc, mấy chú làm vườn. Lâu dần nó xem họ như người thân của mình.- Nè mấy bà có nghe gì ko, cậu 3 lại đánh nhau nữa, đang bị ông chủ rầy kìa.- Haizzz, cậu 3 lúc nào cũng vậy, toàn gây gỗ khó tính, khác hẳn với cậu 2.- Tính cậu 3 nhỏ giờ vậy rồi, có quản được đâu, tui cá chắc chắc sau này người kế thừa của ông chủ Triệu Thế Vinh là cậu 2 rồi.- Ơi, tui cũng nghĩ vậy. Nè, Hướng Dương con sau này mà gặp cậu 3 là né ra nha, cậu 3 mà ghét ai là tìm đủ mọi cách tra tấn cho họ tự xin nghĩ đó con.- Dạ, ghê vậy hả bú Năm.- Ơi, vú chăm nó từ nhỏ, cậu chủ ngoan hiền, thông minh lắm, cho đến ngày...Nói đến đó vú bỏ giữa chừng rồi lau nước mắt đi chỗ khác, làm 1 đứa đang hóng chuyện là nó bị chững hửng......Sau 1 ngày đẹp trời cũng như mọi ngày đẹp trời khác, nó được bà chủ triệu hồi. Mỗi lần nó gặp bà chủ nó lại dâng lên 1 cảm xúc khó tả, ko những bà đẹp mà bà lương thiện lắm, chưa ngược đãi người làm bao giờ.- Hướng Dương ngồi đây nói chuyện với ta 1 chút- Dạ, bà chủ hỏi gì con ạ- Con có biết chữ ko, có biết tính toán ko- Dạ có, anh 2 con đi học về bày cho con- Con có muốn đi học ko- Dạ có, nhưng.. nhưng nhà con nghèo lắm, ko có tiền đi học đâu, với con đang đi làm trả nợ cho bàNgười phụ nữ cười nắm tay nó.- Ta sẽ cho con đi học, ta sẽ nói Gia Hy bày cho con, con cố mà học. Sau khi ta đi Trung Quốc về xem thế nào, nếu con lười sẽ ko được đi học nữa.- Dạ ko ak, con sẽ chăm a, con cảm ơn bà chủ ak.Nó vui mừng quá mà ôm chàm lấy bà rồi chợt nhớ ra điều gì và bỏ tay ra bẽn lẽn.Bà chủ nhìn theo bóng lưng nó,bà chưa bao jo nhận 1 người làm nhỏ tuổi như nó, khi giúp nó bà đã muốn bao bọc cuộc đời nó- bà thấy trong nó có 1 phần giống bà.Nó về phòng mình nhảy tưng tưng, Ui ta được đi học rồi, ba mẹ ơi, anh 2 ơi con được đi học rồi, vô tình nó đụng vào cái tủ làm túi đồ nó rớt ra, cái vòng lăn đến chân nó. Nó nhặt lên nhìn hồi lâu, mình là ai đây?