Con đường quen thuộc này ngày nào nó cũng đi làm qua đây, ngày nào nó cũng dừng chân và nhìn tấm ảnh ít phút. Nó đã rất nhiều lần nói với chủ tiệm là cất hình đó đi hay là cho nó xin lại, nhưng chủ tiệm ko chịu, nói là phải được sự đồng ý của 2 người. Haizzz, kiếm đâu ra người kia nữa.
Chỉ cần qua con hẻm nhỏ này là đến chỗ nó làm.Nó đã quá quen với công việc ở đây,con người ở đây. Hạo Phong cũng giúp đỡ nó rất nhiều. Hạo Phong cũng nhiều lần bày tỏ với nó nhưng nó từ chối, đơn giản vì vết thương lòng nó chưa nguôi ngoai. Người ta hay bảo có người mới thì người cũ bỗng dưng tan biến, hay nó thử làm thế.Tối nay khách hơi vắng hay nó đóng cửa sớm rủ Hạo Phong đi ăn, nghĩ thế thì coa người vào.- Xin chào, tôi giúp được gì cho quý khách.- Tôi muốn mua sợi dây chuyền tặng quà cho con gái tôi.- Vâng ạ, mời quý khách chọn lựa ạ.Người phụ nữ nãy giờ chỉ lo nhìn món đồ, khi lựa được món ưng ý thì mới nhìn người bán hàng. Món hàng rơi xuống đất, nó nhặt lên đưa cho người phụ nữ đó.- Con... con là...- Dạ con là Hướng Dương.Con bé này, tại sao.. tại sao lại giống ta lúc trẻ như thế. Thật là quá giống, nhưng ta mới nhận con gái hôm trước. Có lẽ người giống người chăng- Con bao nhiêu tuổi.- Dạ con gần 22 tuổi ạ.Giống quá giống, bà Ngọc Hiên lắc đầu. Bà nắm tay nó.- Con gần bằng tuổi con ta, ta mới nhận con mấy hôm trước.- Vậy ạ, chúc mừng cô, bạn ấy thật may mắn quá.- Đúng vậy, ta và nó đã lạc nhau bao nhiêu năm giờ mới tìm lại được.- Dạ, con cũng bị người ta bỏ rơi, nhưng chắc có lẽ cả đời này ko thể nhận được người thân rồi.Thật tội con bé, nó cũng bằng tuổi con ta, cũng bị người ta bỏ rơi. Bà Ngọc Hiên nói chuyện với nó thêm 1 lúc rồi rời đi.Cô gái nào vậy,thật hạnh phúc quá, bao nhiêu năm vẫn tìm được gia đình. Còn nó... nghĩ mà tủi thân......Sau thời gian suy nghĩ cô nên quyết định thế nào đây, 1 bên là tiền tài danh vọng, 1 bên là tình yêu. Đàn ông thì ko thiếu, nhưng danh vọng nhất định phải đạt được. Nghĩ miên man phải làm thế nào cho tốt, thì bị giựt ngược lại hiện tại.- Con ơi ăn cái này đi con, mẹ mới mua ăn cho nóng.- Sau này ai hỏi bà thì bà nói là nhặt được tôi nghe chưa.- Con ơi có chuyện gì vậy con.Cô kể chuyện nhận con cho mẹ cô nghe.- Không được con ơi, làm vậy thất đức lắm, sẽ gặp báo ứng đó con ơi.- Chứ bà muốn tôi cả đời này ko ngóc đầu lên nổi sao. Bà muốn tôi chui rúc trong khu ổ chuột này giống bà sao.Cô hét lên bỏ chạy ra ngoài, người mẹ chỉ biết ngồi đó ôm mặt khóc. Nhà cô từ xưa ở quê kia, vì cái đói mới bỏ xứ ra thành phố kiếm sống. Họ từng ngủ ngoài công viên, gầm cầu... Cha mẹ cô đi nhặt ve chai đổi bữa ăn qua ngày. Tuổi thơ cô ban ngày đi bán vé số, ban đêm học xóa mù chữ. Cô sợ rồi cái cuộc sống nghèo khổ, thiếu thốn ấy. Nhất định lần này cô ko để vuột được......- Alo là mẹ đây Thu Phương, con đã quyết định về rồi hả con. 2 ngày nữa mẹ bay về Việt Nam đón con nha, mẹ muốn gặp cha mẹ nuôi của con để cảm ơn họ đã nuôi con khôn lớn xinh đẹp như thế.- Dạ mẹ, con ở khu G, mẹ đến sợ chỗ đó ko sạch sẽ cho mẹ đâu.- Ko sao đâu con, mẹ phải cảm ơn ân nhân của mẹ.- Dạ vậy lúc đó gặp nhau, con chào mẹ.Thu phương cúp máy, người cô run lên, đã lỡ leo lên lưng cọp rồi không thể leo xuống được nữa. Giờ còn Gia Khang, phải nói thế nào với anh ấy đây. Chắc rồi anh ấy cũng sẽ biết thôi......- Ông bà chủ ơi có cô nào đến tìm ông bà chủ nè, lại còn đi cùng cô Thu Phương nữa.- Ai vậy vú Năm.Triệu Thế Vinh ngạc nhiên, ai lại đến nhà ông trực tiếp thế này mà mà ko hẹn trước chứ.Người phụ nữ bước qua cánh cửa với tâm khăn che trên mặt, tiến lại phía của vợ chồng ông.Khi tấm khăn được tháo xuống, ông đã khụy gối xuống, ko thể đứng vững nữa.- Chị Ngọc Hiên, chị vẫn còn sống.- Là tôi đây, xin lỗi lâu nay đã ko liên lạc với chú.Họ gặp nhau mừng mừng tủi tủi. Bà Ngọc Hiên kể lại quá trình mình trốn thoát như thế nào.- Triệu Thế Danh chính hắn ta đã hại gia đình tôi, tôi đã điều tra ra được. Trước 2 hôm ngày chồng tôi mất, hắn đã đến tìm Thế Hiển. Hắn nói là anh ấy có con gái nên hãy giao quyền thừa kế lại cho hắn. Vì hắn có con trai, nhưng Thế Hiển ko chịu. Anh ấy là trưởng tộc có thể giao quyền lại cho bất kỳ ai. Vì thế mà hắn... hắn đã....Bà Ngọc Hiên khóc, Thu Phương vỗ về. Bà ấy nắm lấy tay Thu Phương.- Đây, nhờ chiếc vòng này tôi đã tìm lại được con gái mình, nó chính là Triệu Triệu Phượng Hoàng.Triệu Thế Vinh ngạc nhiên.- Là... là con bé này sao. Nó đã quen biết bọn tôi rất lâu, thậm chí nó và Gia Khang còn...- Con biết, con đã đau lòng biết bao nhiêu, con đã khóc nhiều biết bao nhiêu, nhưng con ko thể ko nhận mẹ con được. Và con đã rất đau lòng khi biết anh ấy là em họ con.Thu Phương che mặt khóc nức nở, bà Ngọc Hiên vỗ về.- Vài hôm nữa ta sẽ làm 1 bữa tiệc nhận lại con gái. Đã đến lúc giành lại quyền lực rồi.Mọi chuyện từ đầu đến cuối Gia Khang đều đã nghe thấy hết, nhưng hắn lại ko hề buồn 1 chút nào hết. Nhưng chiếc vòng đó Thu Phương nói hắn tặng cho cô ấy mà, sao lại nhận mẹ con gì đây chứ. Chiếc vòng ấy từ đâu ra chứ......Hôm nay thôi cô sẽ từ cóc thành phượng hoàng. Bà Ngọc Hiên sắm cho cô bao nhiêu thứ đắt tiền, nội bộ kim cương cô đang đeo thôi cũng đã có giá trị khủng khiếp rồi. Nay bộ mang bộ váy xòe voan, loại chỉ mơ cũng khó, người cô lấp lánh lun. Cô cứ ngắm mình trong gương mỉm cười, xinh đẹp như mình phải được những điều tốt đẹp này. Khi có tiền thì thiếu gì những chàng trai nguyện chết theo cô.- Con gái sẵn sàng chưa con.- Dạ rồi mẹ à.Cô được bà Ngọc Hiên đưa ran sảnh lớn, ở đây toàn giới nhà giàu. Bao nhiêu cặp mắt nhìn cô mà thèm muốn.- Chào các bạn thân hữu, xin cảm ơn các vị đã đến tham dự bữa tiệc của tôi ngày hôm nay, tôi xin giới thiệu đứa con gái thất lạc bao nhiêu năm của mình Triệu Triệu Phượng Hoàng.Một số người vỗ tay, 1 số bàn tán, và có 1 số khác đã rời khỏi buổi tiệc.Cô được bà Ngọc Hiên dẫn đến giới thiệu với nhiều người, nhiều vị công tử giàu có.Cô mừng rơn, bắt tay nói chuyện với nhiều người. Trong đó có gia đình bà Như Hoa. Và tất nhiên có cả Gia Khang nữa.Cô kéo Gia Khang ra 1 góc.- Anh à, em... em biết phải làm thế nào giờ, số phận thật trớ trêu.- Không sao đâu chị họ, may mà chúng ta đã ko có gì xảy ra.- Em, em rất yêu anh...Cô dựa vào vai Gia Khang khóc.- Cẩn thận.Gia Khang đẩy cô ra né con dao đang lao tới. Bất cẩn mà Gia Khang ngã đập đầu vào tường khiến hắn choáng váng. Thu Phươg cũng bị ngã ra. Vệ sĩ đã khắc chế được người cầm dao.- Mày, con đĩ mày phải chết, chính vì mày mà tao mất hết, mất hết rồi.Thu Phương sợ hãi nấp sau lưng vệ sĩ- Cô, cô là ai vậy.Cô gái cười to.- Mày quên tao rồi sao, mày đã cho tao uống thuốc kích dục, mày cho tụi nó hiếp tao, mẹ tao nhục nhã đã treo cổ tự tử rồi. Tao phải giết mày.Thu Phương vẫn tỏ ra vô can.- Cô nói gì tôi ko hiểu.- Mày còn giả vờ, biết thế lúc ở sing tao đã đâm chết mày. Tao thấy mày lúc đó đụng phải tên kia, tao đã ghét thái độ giả bộ của mày lâu rồi. Mày đã cướp Hữu Toàn của tao, mày lại còn đi kẹp thằng khác.Thì ra đây là Minh Nhã. Vừa nói Minh Nhã vừa chỉ tay về hướng Gia Khang mới được mẹ đỡ dậy.Thu Phương hét lên.- Ko phải, ko phải vậy. Cô ta đặt điều. Đây chiếc vòng này chứng minh cho thân phận của tôi.Bảo vệ đâu mau đưa cô ta đi. Mau đưa cô ta đi.Bỗng dưng Minh Nhã ngã xuống với vết dao đâm sau lưng.Triệu Thế Vinh la to.- Mau bắt tên sát thủ đó lại.Buổi lễ trở nên ồn ào nhốn nháo. Cú ngã lúc nãy khá mạnh khiến Gia Khang còn choáng lắm.Bà Ngọc Hiên ôm cô vào lòng vỗ về trấn an.- Mẹ ơi con sợ quá, cô ta ghen tỵ với con, cô ta đặt điều cho con.Gia Khang có vẻ như đã nhớ ra điều gì.- Đúng vậy,cô ta ko phải Phượng Hoàng và chiếc vòng đó ko phải của cô ta.- Gia Khang, Gia Khang anh đang nói gì thế, anh đừng nói bậy mà anh.Gia Khang nắm cứng tay Thu Phương, ánh mắt lạnh lùng.- Cái vòng đó là của Hướng Dương, tôi đã chuộc lại và định tặng sinh nhật cô ấy, ko biết thế nào mà về tay cô.Bà Ngọc Hiên cũng Hoang mang lắm.- Mấy đứa, mấy đứa nói gì ta ko hiểu.Gia Khang phân trần.- Chiếc vòng đó là của Hướng Dương thưa bác. Vì cứu cha mẹ nuôi cô ấy đã bán đi chiếc vòng và con đã chuộc lại.Bà Ngọc Hiên giận run, nắm tay Thu Phương lên tháo chiếc vòng ra. Bà run run khi mở đuôi phượng hoàng trong đó ra và ko có gì cả. Bà đã khóc.- Mau bắt con bé này lại, kẻ giả mạo này ko phải con ta.Thu Phương được đưa đi.- Mẹ ơi là con mà, con là Phượng Hoàng mà. Gia Khang cứu em.Bà Như Hoa ngồi phục phũ xuống đất.- Trời ơi, con tôi, con tôi đang ở đâu.- Con biết cô ấy ở đâu, con sẽ đưa cô ấy về cho bác.Nói rồi Gia Khang tháo chiếc cà vạt trên cổ rồi chạy đi.