Nhìn nội dung trong màn hình chiếu, Tư Tuân cau mày nói: "Một đám bắt gió bắt bóng thôi, vốn không có chuyện này."
Nhưng tin đồn nghi ngờ Liên Minh cấu kết với tinh tặc trước đây vẫn chưa làm sáng tỏ hoàn toàn, nhưng Tư Hạ Phổ vẫn mãi chẳng tìm được bằng chứng nào nên đành bó tay.
Tư Tuân hành động cẩn thận hơn trước hẳn, tỏ ra "đứng đắn" hơn, người Tập Uyên dẫn theo cũng nghe lời hơn, không có vấn đề gì cả.
Thế là những tin đồn về Nguyễn Thu sẽ bị dân chúng tự nhiên lãng quên.
Bản thân cậu có điều kiện tốt, đang ở độ tuổi phù hợp, hơn nữa gần đây danh tiếng của Tư Tuân có xu hướng tăng cao, đã có vài gia tộc ngo ngoe rục rịch, trong đó có hành tinh Khởi Việt.
Ngay cả trong thời đại ngày nay người ta vẫn chú trọng đến "môn đăng hộ đối", đặc biệt là những gia tộc lớn giàu có, quyền lực, để ổn định địa vị hoặc tiếp tục tăng địa vị sẽ chọn liên hôn.
Trước đây cũng có rất nhiều người bày tỏ tình cảm với Tư Huỳnh nhưng chính cô lại người từ chối đối phương.
Thống lĩnh Liễu Ổ của hành tinh Khởi Việt có một cậu con trai vừa tròn mười tám tuổi, đang theo học tại học viện Harlem, nghe đâu từng trò chuyện đôi ba câu với Nguyễn Thu.
Mấy ngày trước, Liễu Ổ tìm đến Tư Tuân, đưa ra đủ lời bóng gió và thiện chí, nhưng bị Tư Tuân đã nhìn thấu tâm tư từ chối thẳng thừng.
Ai ngờ ông ta vẫn chưa bỏ cuộc, lợi dụng tin tức này tuyên bố như vậy, chắc là muốn dùng chuyện này để thu hút sự chú ý của Nguyễn Thu, xem liệu cậu có bỏ qua Tư Tuân để hai người liên lạc hay không.
Đều là những người trẻ tuổi, nên tìm hiểu xu hướng tình dục của họ trước, nếu thật sự không được thì ông ta vẫn còn một cô con gái ngoài tuổi đôi mươi.
Tập Uyên không biết có nên tin hay không, hắn nhìn chằm chặp Tư Tuân, trong mắt hiện lên sự u ám: "Tôi đưa em ấy về không phải vì chuyện này đâu."
Đúng là hành tinh chính có thể cung cấp cho Nguyễn Thu những tài nguyên tốt nhất, nhưng Nguyễn Thu chỉ có thể là của hắn, nếu bên cạnh Nguyễn Thu xuất hiện ai khác thì hắn sẽ chẳng chút do dự giết đối phương.
Tư Tuân hừ lạnh: "Thằng con của anh ta sao xứng đôi với Tiểu Thu được chứ?"
Cho dù Liên Minh sắp tan rã thì cậu cũng sẽ không "liên hôn" với ai cả.
"Ông nghĩ vậy thì tốt," Tập Uyên tắt màn hình chiếu, dựa lưng vào ghế, "Nhân lúc chưa muộn thì mau bỏ suy nghĩ này đi, nếu không... Chắc chắn ông sẽ hối hận."
Hắn vẫn đang mặc quân phục của Liên Minh, càng có khí thế áp đảo, giọng nói lộ ra sự độc địa.
Tư Tuân lạnh mặt, trầm giọng nói: "Cậu nghĩ cậu đang nói chuyện với ai đấy?"
Khi hai người gặp riêng, y cơ bản chỉ coi Tập Uyên là thủ lĩnh của tinh tặc, nhưng dù thế nào đi nữa, Tập Uyên là bạn trai của Nguyễn Thu, y là cậu ruột của Nguyễn Thu, cũng xem như là trưởng bối của Tập Uyên rồi.
Chuyện trước đây thì thôi không nhắc lại, nhưng Tập Uyên đến hành tinh chính lâu vậy rồi mà vẫn cái thái độ này.
Tập Uyên im lìm, một lát sau đứng dậy nói: "Gửi tọa độ cho tôi, tôi sẽ sắp xếp."
Những người còn ở lại trong tổ chức đều ở hành tinh Griffin, Khang Song Trì có thể đến đó.
Cảm xúc trong lời nói của hắn không còn như hồi nãy nữa, sắc mặt Tư Tuân dịu đi đôi chút, xem như hắn biết mình sai: "Được, đi đi."
Tập Uyên xoay người rời đi mà chẳng dừng bước lấy một lần.
Anh đi dọc hành lang đến khu vườn nhỏ ở sân sát vách.
Nguyễn Thu đang ngồi trong nhà nhỏ nghỉ mát* trong vườn, cầm màn hình đọc sách điện tử.
*Trong convert nó là đình nghỉ mát ấy.
Hai ngày nay học viện đang nghỉ phép, cậu cũng đã làm gần xong hết bài tập rồi nên bây giờ cũng rảnh rỗi hơn.
Tập Uyên đến gần, Nguyễn Thu nghe thấy tiếng bước chân bèn ngẩng đầu, lập tức đặt màn hình xuống: "Anh ơi!"
Trong nhà nhỏ hóng mát có một chiếc sô pha nhỏ êm ái, Tập Uyên ngồi chen chúc với Nguyễn Thu trên đó, Nguyễn Thu hỏi: "Cậu tìm anh có chuyện gì hả? Có liên quan đến chủng tộc ngoài thiên hà đó sao?"
Nguyễn Thu cũng thấy đủ loại tin tức xôn xao.
Nhưng cậu không biết quá trình và chi tiết trong đó, cũng không biết người Incyte giữ một tấm ảnh có vẻ là cha cậu.
Tập Uyên nói "ừ": "Chuyện vặt vãnh thôi." Hắn nhẹ nhàng nói.
Song Nguyễn Thu không thể không lo lắng, cậu thở dài nói: "Nếu sớm bắt được chúng thì tốt rồi."
Trong cốt truyện của nguyên tác, chúng là những người thúc đẩy cái kết của hai nhân vật phản diện, bây giờ chúng cũng chính là những kẻ bám dai như đỉa đói.
Nhưng sau khi cốt truyện trong nguyên tác thay đổi, Tư Tuân và Tập Uyên không có liên quan với chúng nữa, hai trợ lực lớn của chúng không còn nữa.
Họ lùi lại một bước, tìm những người khác hợp tác, rồi bị Liên Minh và tinh tặc vượt xa.
"Sớm thôi, chúng không còn sống được lâu nữa đâu." Tập Uyên đưa tay vuốt mái tóc bạc mềm mại của Nguyễn Thu: "Đọc hết tin tức rồi à?"
Nguyễn Thu gật đầu, vẻ mặt thản nhiên chứng tỏ cậu không hiểu ý của Tập Uyên.
Tin tức "liên hôn", có lẽ cậu không thấy, hoặc thấy mà không để trong lòng.
Tập Uyên im lặng hai giây, rồi bỗng ôm cả người Nguyễn Thu ngồi lên đùi mình.
Tư thế này Nguyễn Thu không thể quen hơn được nữa, nhưng bây giờ đang ở bên ngoài, sẽ có người đi sang đây bất cứ lúc nào.
Hai má cậu dần dần đỏ lên, cúi đầu đẩy Tập Uyên: "Mình về phòng nha?"
Tập Uyên ngoảnh mặt làm ngơ, nắm lấy tay cậu kéo lại hôn, giữ eo cậu không cho cậu tránh đi.
Nhìn phản ứng của Tư Tuân, chuyện này hẳn chỉ là hiểu lầm, nhưng sự bực bội trong lòng Tập Uyên vẫn còn đó.
Lần này là hiểu lầm, vậy lần sau thì sao? Nếu có thêm một đứa con của thống lĩnh khác nữa, có lẽ Tư Tuân sẽ đồng ý.
Tư Tuân trông như không còn phản đối việc Nguyễn Thu ở bên hắn, nhưng thực ra đó chỉ là bất đắc dĩ đồng ý tạm thời thôi, và Tập Uyên biết rõ điều này.
Nếu được chọn, Tư Tuân sẽ chẳng hề do dự xếp hắn vào loại "không xứng".
Tập Uyên ôm ghì lấy Nguyễn Thu, nôn nóng hôn cậu tới tấp.
Trên hành lang ngoài vườn có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi qua, Nguyễn Thu hơi vùng vẫy, bị hắn đè lại không thể động đậy.
Bị nhìn thấy thì sao, trong nhà không có người khác, cho dù có cũng không sao, hắn mong sao mọi người đều biết Nguyễn Thu là của một mình hắn.
Nguyễn Thu bị hôn đến choáng váng, khi Tập Uyên buông cậu ra, hắn nhẹ nhàng xoa khóe môi ướt át của cậu, vẫn chưa hoàn hồn.
So với Tập Uyên lúc đầu không hiểu hôn là gì, bây giờ hắn đúng là một người khác hẳn.
Tập Uyên véo cằm Nguyễn Thu, giọng trầm khàn: "Chỉ có anh mới có thể ôm em, hôn em."
Lời nói của hắn đầy dục vọng chiếm hữu mãnh liệt, ánh mắt như sói đói đang bảo vệ thức ăn, Nguyễn Thu theo bản năng rúc vào trong ngực hắn, ngoan ngoãn ngơ ngác gật đầu: "Dạ."
Tâm trạng Tập Uyên tốt hơn, cách lớp quần áo mơn trớn lưng và vai Nguyễn Thu, nói: "Về phòng nhé?"
Nguyễn Thu vội vàng làm xong bài tập cả ngày hôm qua chỉ để hôm nay có thể ở cạnh Tập Uyên bèn tiếp tục gật đầu.
Tập Uyên đang định đưa cậu về thì ngoài nhà nhỏ nghỉ mát có người đến.
"Thủ lĩnh," Lê La bước đi hớt hải, cặp kính phản chiếu ánh sáng, trông cô hơi hưng phấn: "Tôi tạo ra thiết bị mới rồi nè!"
Cô chỉ mang theo một hộp kỹ thuật nên đồ vật hữu hạn, lắm lúc thiếu gì còn phải hỏi Đường Khiêm mượn linh kiện.
Khẩu súng năng lượng mà cô làm lần trước không thể sử dụng nên cô đành dành vài ngày để tạo ra một máy mới.
Mặt Tập Uyên tối sầm lại: "Để hôm khác nói đi."
Lê La đưa đồ cho hắn xem và nói: "Nhiều nhất là mười phút! Đợi tôi kiểm tra xong thì Nguyễn Thu tháo máy cảm ứng ra được rồi."
Nửa câu sau khiến thái độ của Tập Uyên thả lỏng, Nguyễn Thu cũng nói: "Vậy thử nhé?"
Cậu sờ mặt mình, hơi nóng trên mặt đã bớt kha khá.
Tập Uyên nhìn đồng hồ trên máy liên lạc, kiên nhẫn nói: "Tám phút."
Dứt lời, Lê La rốp rẻng mở thiết bị lên.
Có hai thiết bị máy móc, trong đó một thiết bị tương tự như máy kiểm tra tinh thần lực, Nguyễn Thu đặt tay lên, có thể tiêu hao rất nhiều tinh thần lực trong thời gian ngắn.
Lúc này, Đường Khiêm dẫn theo vài người đến khu vườn nhỏ.
Chẳng biết ông hay tin từ đâu, ông cũng muốn đến đây theo dõi Lê La để tránh cho cô làm Nguyễn Thu bị thương.
Xung quanh bỗng có nhiều người hơn, một bên còn có hai bác sĩ đang đợi, Nguyễn Thu thấp thỏm đặt tay lên máy hút tinh thần lực.
Cây kim trên bề mặt dụng cụ di chuyển nhanh chóng, tinh thần lực bị chuyển thành khí tiêu tán trong không khí.
Lê La chú ý kỹ cây kim và màn hình ghi chú trên tay, khi tinh thần lực tiêu hao được một nửa thì cô mới bảo Nguyễn Thu dừng lại.
Các mục trị số trong màn hình ghi chép lập tức dừng lại, tinh thần lực còn sót lại đang từ từ khôi phục.
Lê La ghi nhớ một con số, giải thích cho Đường Khiêm bên cạnh: "Đây là tốc độ khôi phục tinh thần lực của cậu ấy, nhanh hơn năm mươi đến tám mươi lần so với người bình thường."
Thống kê này khiến Đường Khiêm lắp bắp kinh ngạc: "Cao vậy sao?"
Ông biết tinh thần lực của Nguyễn Thu không bình thường, nhưng khi nó biến thành số liệu cụ thể trước mặt lại khiến người ta hết sức khiếp sợ.
Ngay sau đó, Lê La mở máy thứ hai lên.
Cô nhấn công tắc, một luồng năng lượng phóng ra giống như một dòng điện rò rỉ ra ngoài, ngay lập tức vút qua mọi người có mặt.
Dòng điện này cũng giống như mô phỏng tinh thần lực tràn ra ngoài, nhưng nó chỉ diễn ra trong thoáng chốc, chẳng mấy chốc đã không cảm nhận được gì.
Khi dòng điện lan ra, màn hình ghi chép cho thấy tinh thần lực của Nguyễn Thu lập tức tăng lên một chút.
Lê La hưng phấn không thôi, hỏi Nguyễn Thu: "Cậu có cảm thấy gì không?"
Nguyễn Thu bối rối: "Không cảm thấy gì đặc biệt ạ..."
Hồi nãy cậu thấy ngón tay hơi tê như bị điện giật, ngoài ra... Thật sự không còn gì khác.
Lê La thử lại hai lần, mỗi khi dòng điện lan ra, tinh thần lực của Nguyễn Thu sẽ tăng lên, tốc độ khôi phục cũng dần dần nhanh hơn hẳn.
Sau ba lần, số liệu trên màn hình ghi chép vô cùng rõ ràng, Đường Khiêm chần chừ hỏi: "Sao lại vậy?"
Lê La đẩy cặp kính trên sống mũi lên, chắc chắn nói: "Vì năng lượng bị Nguyễn Thu hấp thu rồi."
Cô đã đoán được sau khi nghe Nguyễn Thu kể lần trước, vài lần Nguyễn Thu thấy đau ngực và thân thể khó chịu đều là do năng lượng hoặc tinh thần lực của cậu phóng ra ngoài.
Cậu cũng kể rằng cậu không thấy đau đớn khi bị súng năng lượng của học viện Harlem bắn trúng, và cả tinh thần lực của cậu như vô tận trong buổi chiến đấu với Tư Thuần.
Nhưng nếu không có thí nghiệm xác thực, kết luận này vẫn khá gượng ép nên cô đã chế tạo một khẩu súng năng lượng và thêm hai dụng cụ này.
Nguyễn Thu ngẩn ngơ: "Những người khác không được sao? Vậy có phải em khác người không?"
Khi còn học ở học viện Harlem, cậu thắng Tư Thuần một lần, từ đó không ai dám khiêu khích cậu trong những trận chiến mô phỏng tương tự nữa.
Khoang mô phỏng lại chỉ tiêu hao tinh thần lực, thế nên Nguyễn Thu chưa bao giờ phát hiện ra tinh thần lực của mình có thể khôi phục dưới dạng này.
"Đúng là không bình thường lắm." Lê La ghi lại tất cả số liệu, bảo Nguyễn Thu hãy tháo máy cảm ứng trên cổ ra, "Nói chính xác là không thể tin nổi."
Cô đã hiểu tại sao người Incyte cứ mãi bám riết lấy Nguyễn Thu rồi, tinh thần lực của cậu vừa cao vừa có thể trực tiếp hấp thu năng lượng kia mà.
Có lẽ không chỉ năng lượng từ dòng điện thông thường mà các nhiên liệu khác biết đâu cũng được...
Lê La không dám nghĩ tiếp nữa, bẻ đôi máy cảm ứng rồi ném vào thùng rác.
Tập Uyên và Đường Khiêm bên cạnh dường như cũng nghĩ vậy, im lặng một hồi.
Tập Uyên là người đầu tiên phá vỡ sự yên lặng: "Hết tám phút rồi."
Lê La tự giác lùi ra sau vài bước: "Tôi về ngủ bù đây."
Sau khi cô đi, Đường Khiêm nhờ bác sĩ đi cùng khám cơ thể Nguyễn Thu để xác nhận thí nghiệm vừa rồi tuyệt đối an toàn, rồi đưa cậu một lọ dịch dinh dưỡng cho cậu uống.
Uống xong dịch dinh dưỡng, Tập Uyên đưa lọ rỗng cho Đường Khiêm rồi dẫn Nguyễn Thu ra khỏi nhà nhỏ.
Thí nghiệm của Lê La nhanh chóng đến tai Tư Tuân.
Đường Khiêm thấy may mắn: "Cũng may ông chủ sáng suốt che giấu thiên phú của cậu chủ nhỏ."
Đến bây giờ, bên ngoài vẫn không biết tinh thần lực của Nguyễn Thu đã tăng từ cấp A lên cấp SSS.
Cũng may Nguyễn Thu không bị người ta chú ý vì chuyện này, nếu không người ngoài biết tinh thần lực của cậu đặc biệt cũng không phải là chuyện gì tốt.
Còn về thiên phú khác người thường của cậu thì có lẽ di truyền một nửa huyết thống từ cha của cậu.
Trên bàn của Tư Tuân bày rất nhiều tài liệu, y cầm một tờ giấy dịch từ máy liên lạc của người Incyte.
Từ rất nhiều đoạn hội thoại tẻ nhạt lặp đi lặp lại, y đã tìm ra một thông tin mới.
- Hành tinh Hòa Sơ La Lan.
Tên của hành tinh này từng xuất hiện hai lần, dường như nó đã bị bỏ hoang từ lâu mãi vẫn chẳng phát hiện có dấu hiệu của sự sống mới.
Trong một cuộc hội thoại lại nhắc đến "chất dinh dưỡng", vì hành tinh mẹ của người Incyte bị mất chất dinh dưỡng, năng lượng gửi về vẫn không đủ nên họ đã cử người đến hành tinh Hòa Sơ La Lan vài lần.
Tư Tuân bảo người điều tra thông tin về hành tinh đó nhưng vẫn chưa nhận được phản hồi.
Y thở dài, đặt tài liệu xuống rồi hỏi: "Phía hành tinh Griffin sao rồi?"
"Đang chuẩn bị," Đường Khiêm trả lời, "Chậm nhất là tối mai sẽ xuất phát."
Tập Uyên đã sắp xếp xong tất cả, Khang Song Trì dẫn người sẽ dẫn người đến tọa độ chúng đã khai ra, dầu gì hành tinh Griffin cũng ở gần bên đó hơn.
Nếu suôn sẻ, tinh tặc sẽ bắt về nhiều người Incyte hơn cho y.
"Được." Tư Tuân nhắm mắt dưỡng thần, "Làm tốt đấy."
Giao những việc này cho Tư Tuân lo, đối với y còn yên tâm hơn giao cho quân đồn trú của hành tinh phụ.
Nguyễn Thu ở cùng Tập Uyên cả buổi trưa, cậu thật sự không đọc một quyển sách nào.
Lúc ở vườn hoa nhỏ, Đường Khiêm nhìn Tập Uyên dẫn cậu đi thì cũng lờ mờ đoán ra, nhưng ông không ngăn cản.
Lúc nên học thì học, tới ngày nghỉ thì nên nghỉ ngơi thư giãn.
Ăn chiều xong, Nguyễn Thu bị ép rúc vào góc sô pha nhỏ, Tập Uyên nắm lấy tay cậu để lên người hắn.
Nguyễn Thu cúi đầu không dám ngẩng lên, vành tai dưới mái tóc bạc đỏ bừng.
Cậu biết Tập Uyên nhịn không nổi, nhịn lâu sẽ có tâm trạng không tốt.
Áo khoác của Tập Uyên để trên đầu bên kia tay vịn sô pha, cúc áo tay phải của hắn cởi ra, cổ áo vẫn phẳng phiu, chỉ nhìn vẻ mặt thì không thể biết hắn đang làm gì.
Tivi ba chiều đang mở nhưng không ai quan tâm hình ảnh trong đó.
Nguyễn Thu càng thấy mắc cỡ, nhưng không kìm được cẩn thận hôn lên yết hầu nóng bỏng của Tập Uyên.
Hơi thở của Tập Uyên trở nên nặng nề hơn, cúi đầu cắn gáy cậu.
Xong chuyện hắn bồng Nguyễn Thu vào nhà tắm, đòi tắm cho cậu.
Cuối cùng đến giờ ngủ, Nguyễn Thu mệt lả vừa nằm vào ổ chăn nhắm mắt liền, nhanh chóng say giấc.
Tây Nguyên dọn dẹp phòng khách và phòng tắm, tiện thể giặt quần áo.
Dạo trước, Nguyễn Thu đã lén giấu một con robot giặt đồ trong phòng tắm, hơn nữa có máy sấy cũng tiện, quan trọng hơn cả là Đường Khiêm sẽ không phát hiện ra.
Hắn cất quần áo khô rồi quay lại phòng ngủ.
Nguyễn Thu đang ngủ say, máy liên lạc trên bàn đầu giường sáng lên.
Ở chế độ ban đêm, máy liên lạc sẽ không reo khi nhận được tin nhắn.
Tập Uyên cầm máy liên lạc lên, kết nối với tinh thần lực của mình.
Khoảng thời gian ở hành tinh Griffin, máy liên lạc của Nguyễn Thu đa số đều trong tay hắn nên hắn sử dụng được.
Ai lại gửi tin nhắn cho cậu muộn thế này nhỉ?
Máy liên lạc mở lên hiện ra một tin nhắn.
[Cậu là Nguyễn Thu phải không? Tớ là Liễu Thịnh, chẳng hay cậu còn nhớ tớ không?]
Họ Liễu à? Thống lĩnh của hành tinh Khởi Việt cũng họ Liễu.
Ánh mắt Tập Uyên trầm xuống, trả lời hai chữ: "Cút đi."
Hắn chặn mã liên lạc của đối phương, nhưng không xóa lịch sử tin nhắn.
Làm xong tất cả, hắn bỏ máy liên lạc xuống rồi tắt đèn đi ngủ.
Bên cạnh có mùi hương quen thuộc đến gần, Nguyễn Thu theo bản năng nhích lại gần.
Cậu vẫn chưa tỉnh giấc, dần dần chìm vào cảnh trong mơ.
Khi hình ảnh trước mắt dần dần rõ ràng hơn, cậu nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc - Lục Cực.
Thời gian trong mơ không rõ, nhưng có vẻ là trước khi Tư Tuân bị bắt vì tội phản quốc.
Lục Cực và một nhóm chiến sĩ dưới quyền chỉ huy của cậu ta đang đi đến một nơi nào đó chấp hành nhiệm vụ.
Trên đường đi thì họ gặp nguy hiểm. Vào lúc quan trọng, Lục Cực muốn sử dụng cơ giáp, dùng tinh thần lực để kết nối từ xa với Bạch Điểu hy vọng nó sẽ đến bên cậu ta.
Song, khi tinh thần lực của cậu ta kết nối tinh thần lực với Bạch Điểu như thường lệ, nó lại không phản ứng gì cả.
Đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện này, Lục Cực luống cuống ngay: "Chuyện gì vậy?"